Nhật Kí Trưởng Thành Của Nữ Oa

Chương 30: Thú cưng


Bạn đang đọc Nhật Kí Trưởng Thành Của Nữ Oa – Chương 30: Thú cưng

Sau khi biết em gái Y Y là Tinh Vệ, Phong Tiểu Tiểu bắt đầu tò mò kĩ năng đặc thù trên người tiểu tinh quái này là gì.

Theo truyền thuyết ghi lại mà xem, đặc điểm lớn nhất của em gái Tinh Vệ chính là nghị lực.

Ngu Công dời núi (*), Tinh Vệ điền hải, nói đụng phải tường Nam cũng không
quay đầu thì hai người này chính là cặp nam nữ đại biểu kiệt suất. Mà
trừ những điều đó ra, thông tin khác về khả năng của Tinh Vệ cũng không
có tư liệu tham khảo nào.

(*) Ngu
Công dời núi không phải là một chuyện thật, nhưng nó ai ai cũng biết tại Trung Quốc. Chuyện này ghi chép trong “Liệt Tử”. “Liệt Tử” là một cuốn
sách do nhà triết học tên là Liệt Ngự Khấu viết vào thế ký thứ bốn, thứ
năm trước công nguyên.

Chuyện kể rằng, có một ông lão, tên là
Ngu Công, đã gần 90 tuổi rồi. Trước cửa nhà ông có hai ngọn núi lớn, một ngọn tên là Thái Hàng Sơn, một ngọn là Vương Ốc Sơn, mọi người ra vào
rất không tiện.

Một hôm, Ngu Công triệu tập tất cả người trong nhà lại nói: “Hai ngọn núi này đã ngăn cản trước cửa nhà ta, ta ra cửa
phải đi nhiều đường vòng oan uổng. Chi bằng chúng ta cả nhà ra sức, di
chuyển hai ngọn núi này, mọi người thấy thế nào?”

Các con,
cháu Ngu Công nghe nói đều nói: “Ông nói đúng, từ ngày mai chúng ta bắt
tay vào làm.” Thế nhưng, vợ Ngu Công cảm thấy dọn hai ngọn núi này khó
quá, nêu ra ý kiến phản đối nói: “Chúng ta đã sống nhiều năm tại đây,
làm sao lại không thể tiếp tục sống như thế này? Huống chi, hai ngọn
núi lớn như vậy, cho dù có thể di dời từng tí một, nhưng nơi nào có thể
đổ nhiều đất đá xuống như vậy?”

Lời nói của vợ Ngu Công lập
tức khiến mọi người bàn luận, đây quả thực là một vấn đề. Sau cùng họ
quyết định: Chuyển đất đá trên núi đổ xuống biển.

Ngày thứ
hai, Ngu Công dẫn cả nhà bắt đầu dọn núi. Láng giềng của ông là một bà
goá, bà có một đứa con trai, mới mười bảy, mười tám tuổi, nghe nói dời
núi cũng vui vẻ đến giúp. Nhưng công cụ di dời núi của nhà Ngu Công chỉ

là cuốc và gùi địu trên lưng, hơn nữa giữa núi và biển cả cách nhau xa
xôi, một người một ngày không đi được hai chuyến. Một tháng làm việc,
ngọn núi xem ra chẳng khác gì ban đầu.

Có một ông lão tên là
Trí Tẩu, ăn ở đối xử rất tinh ranh. Ông thấy cả nhà Ngu Công dọn núi thì cảm thấy nực cười. Có một hôm, ông nói với Ngu Công rằng: “ông đã nhiều tuổi như vậy, đi lại đã không dễ dàng, làm sao có thể dọn được hai ngọn núi này?”

Ngu Công trả lời rằng: “Tên ông là Trí Tẩu, nhưng
tôi thấy ông còn không giỏi bằng con nít. Tôi tuy đã sắp chết, nhưng tôi còn có con trai, con trai tôi chết, còn có cháu, con cháu đời đời
truyền cho nhau, vô cùng vô tận. Đất đá trên núi dọn đi chút nào thì ít
đi chút ấy, không thể mọc thêm được. Chúng tôi ngày nào, tháng nào, năm
nào cũng dọn, làm sao không thể dọn nổi ngọn núi?” Trí Tẩu tự cho là
thông minh nghe nói cũng không nói thêm được lời nào.

Ngu Công dẫn cả nhà, bất kể mùa hè nóng nực, hay là mùa đông giá lạnh, hàng ngày đi sớm về tối, không ngừng đào núi. Việc làm của họ cuối cùng đã cảm
động Thượng Đế. Thượng Đế đã cử hai vị thần tiên xuống trần gian, dọn
hai ngọn núi này, Thế nhưng chuyện Ngu Công dời núi luôn lưu truyền đến
nay. Nó nói với mọi người, bất kể gặp phải việc khó khăn ra sao, miễn là có quyết tâm có nghị lực làm thì có thể thành công.

Nghiêm túc qua sát một buổi sáng, Phong Tiểu Tiểu phát hiện khi nói về em gái
Tinh Vệ thì trước chưa kể đến năng lực, chỉ riêng thói quen hằng ngày
cũng là một đặc sắc khác biệt.

Đầu tiên, cô bé đặc biệt ghét
nước, cho dù là thời điểm rửa tay hay rửa mặt cũng luôn lộ ra bộ mặt
nghiến răng nghiến lợi khổ đại cừu thâm theo bản năng.

Tiếp theo, trước mặt em gái này không thể để ly lọ chứa các loại chất lỏng. Ví dụ
như ly sữa đậu nành, Phong Tiểu Tiểu bàng quan bình tĩnh quan sát toàn
bộ quá trình em nhỏ Tinh Vệ một tay xé nát bánh bao cùng bánh quẩy, sau
đó mang theo vẻ mặt thâm cừu đại hận đem những mảnh vụn đó lấp đầy bát
sữa.

“…” Phong Tiểu Tiểu nhìn không nổi nữa biểu tình tươi cười
mộng ảo hạnh phúc của Y Y khi nâng lên công trình, vì thế ho khan mở
miệng: “Tiểu Y Y, chú ý hình tượng…đó là sữa đậu nành, không phải Đông
Hải nhà em…”


Em gái bị kêu một tiếng mới hoàn hồn, sau đó như
tỉnh mộng, sắc mặt luống cuống đỏ lên, tay chân vội vàng nâng bát lên
giải thích: “In..ỗi, ự iên ất ần cút..” ( xin lỗi, tự nhiên thất thần
chút).

“…”

“…”

Dương nghiễn ăn xong lau miệng, bỏ lại giấy ăn hỏi: “Thói quen này của em có từ bao giờ?”

“ó..à…ở..”En gái một miệng bánh bao vội ngẩng đầu.

“Nuốt xuống rồi nói.” Dương Nghiễn đau đầu đỡ trán, xoa xoa mi tâm.

Em gái không dám lại há mồm, hai ba miệng nuốt vào thức ăn mới hít thở,
sau đó mặt đỏ lên, ngượng ngùng cúi đầu: “Bởi vì trước đây ở nhà gặp
phải lũ lụt, cho nên em từ nhỏ có chút ghét nước, nhưng trạng thái
nghiêm trọng thì từ khi phát hiện mình biến thân về sau mới có.”

“Bị lụt là gia hương sao?” Phong Tiểu Tiểu kinh ngạc.

“Ba em không chịu chuyển nhà, nơi đó thường xuyên lũ lụt, cơ bản là ba năm một lần, có khác chăng là mức độ lớn nhỏ mà thôi…”

Phong Tiểu Tiểu cũng không còn gì để nói, gặp phải vị Viêm Đế chấp nhất quê
cha đất tổ như vậy hèn chi Tinh Vệ đời này chứng ghét thủy càng nghiêm
trọng.

Dương Nghiễn gật đầu tỏ vẻ hiểu được: “Trong cửa hàng đều
là bùn, hẳn là không sao, thời điểm cần dùng nước, em cứ xuất ra sức
mạnh điền hải này cũng không tệ lắm…”

Tật xấu này của Tinh Vệ coi như là vấn đề nhỏ, chỉ cần cô bé không đứng trước đầy người sống trong
cửa tiệm đột ngột biến thân, còn lại không ảnh hưởng bao nhiêu đến công
việc.

Cơm nước xong ba người cùng ngồi xe đến cửa hàng, ngoại trừ kinh hách biến thân đêm qua cùng công trình lấp đầy bát sữa đậu nành

sáng nay, Y Y bé nhỏ ở thời điểm này cuối cùng cũng không gây ra điều
ngạc nhiên mới, một lần nữa mở ra trạng thái cần lao nghiêm túc chiều
hôm qua Phong Tiểu Tiểu chứng kiến.

Lại một buổi vô công rỗi nghề, dù sao cửa hàng cũng là mới khai trương, mặc dù có vài người
qua đường tò mò ghé qua vài lần, nhưng đều hiếu kì chút rồi thôi, cũng
không có hóa đơn giao dịch. Chỉ có vài em gái nể phần sắc đẹp của Dương
Nghiễn thử hạng mục DIY, trong quá trình thỉnh thoảng yêu cầu Dương
Nghiễn tự thân xuất mã chỉ dạy, rõ ràng ý không ở trong lời.

Nhân viên cửa hàng Y Y những lúc như vậy sẽ yên lặng đi làm chuyện khác, mà
Phong Tiểu Tiểu thân là chủ lại không bị chỉ tên, rất nhanh nhàm chán
giống hệt chó cỏ ngoài cửa kia.

Giữa trưa vẫn gọi cơm theo thường lệ, vừa ăn một nửa lại có khách đến. Liếc mắt một cái nhìn thấy người
trẻ tuổi khá quen dắt một con chó chăn cừu bước vào, nhìn xung quanh một chút sau đó đi qua quầy trưng bày, kinh hỉ bổ nhào đến bên người con
chó cỏ đang chán muốn chết, tỏa sáng nhiệt tình vô hạn: ” Oa!”

Chó cỏ nâng mắt lại buông xuống, rõ ràng bày tỏ không hứng thú. Phong Tiểu
Tiểu ngẩng đầu nhìn thấy lại vui vẻ: “Dắt chó đi dạo đến đây?” Đây không phải người anh em cùng đụng tới tên cướp ở quảng trường đây sao.

Người trẻ tuổi nhìn thấy Phong Tiểu Tiểu, hưng phấn: “Em gái, đây là cửa hàng của em sao?! Dùng chó trâu bò như vậy trông cửa có phải lãng phí quá
không?!”

Chỉ với công phu cắn nát dùi cui của đại ca chó này,
trong mắt người trẻ tuổi, trông một cái cửa hàng như vậy quả thực là đại tài tiểu dụng.

Chó chăn cừu ngay khoảnh khắc chủ nhân kích động
buông tay đã sớm nằm úp sấp bên người chó cỏ nịnh nọt, cấp bậc trong
giai tầng động vật phân chia đã rất rõ ràng, kẻ yếu phục tùng kẻ mạnh là thiết luật tuyệt đối.

“Đây là chó nhà, không phải chó cảnh sát.” Phong Tiểu Tiểu nâng chiếc đũa chỉa chỉa người bên cạnh mình: “Hơn nữa
nó cũng không phải tôi nuôi, muốn dắt đi làm cái khác phải hỏi anh Hai
có đồng ý hay không.”

Lại nói Nữ Oa cùng Nhị Lang Thần còn tọa
trấn đây này, ngay cả làm công cũng là cấp bậc Tinh Vệ thần điểu, thì
Hao Thiên Khuyển sao không thể trông tiệm?!

Người trẻ tuổi lập tức chuyển sang nhìn Dương Nghiễn, ánh mắt kích động hỏi: “Anh em, chó này chuyển nhượng không?”


Dương nghiễn sớm thả bát lau miệng, gợi lên khóe môi cười: “Anh thấy sao?”

Người trẻ tuổi nhất thời thất vọng, chăn nuôi một con chó cỏ tỉ mỉ tinh tế
như vậy thì khẳng định không phải vì lai giống kiếm tiền, trong đó không chừng còn có lí do đặc biệt, hoặc là con chó cỏ này còn mang kỉ niệm
nào đấy.

Lại nói sự thật chứng minh con chó này không đơn giản
như vẻ bề ngoài…dùng chân tóc nghĩ cũng biết người ta không có khả năng
chuyển nhượng.

Người trẻ tuổi buồn rầu, nhưng cũng nhanh mất ý
tưởng, hắn cũng chỉ hỏi thử một cái thôi: “Vậy quên đi…nhưng mà anh em,
chó này nuôi thật trâu, là huấn luyện ở cơ sở nào vậy? Có thể hay không
dạy dỗ giúp chó nhà tôi?”

“Trời sinh.”

Dù sao hao Thiên
Khuyển cũng là độc nhất vô nhị, nếu người trẻ tuổi đi Tây phương móc nối gì đó, kiếm chó ba đầu Cerberus thì còn có lẽ thỏa mãn được ý nguyện to lớn này.

“Trời…” Người trẻ tuổi có chút nghẹn họng, vừa nghe là
biết trả lời không có thành ý, một con chó cỏ trời sinh là lợi hại như
vậy? Lời này nói ra thực sự không có độ tín nhiệm.

Đương nhiên,
hành động trước đây của chó cỏ thực sự quá huyền huyễn, nếu không phải
chính mắt nhìn thấy người trẻ tuổi cũng không có khả năng tin.

Nghĩ nghĩ, người trẻ tuổi vẫn rất rộng rãi buông ra: “Vậy quên đi, coi như
anh em này không có phúc…đúng rồi, chó nhà anh thường làm kiểm tra định
kì ở đâu? Tôi biết một thú y trình độ rất được, có cần giới thiệu
không?”

Cùng là người yêu chó, cho dù mãnh khuyển không tới tay, người trẻ tuổi cũng nhịn không được nhiệt tình.

“Cảm ơn, có cần nhất định tìm anh.” Dương nghiễn thái độ có lệ.

Hao Thiên Khuyển sẽ sinh bệnh? Đừng có đùa!!

Chờ đến khi người trẻ tuổi rời đi trong lưu luyến, Dương Nghiễn vung tay
vất cái danh thiếp thú y chưa thèm xem vào thùng rác, Phong Tiểu Tiểu
chỉ kịp lướt qua thấy bốn chữ “phòng khám tình yêu.”

Ăn xong rồi dọn dẹp, lần đến thăm này rất nhanh bị mọi người quăng ra sau đầu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.