Bạn đang đọc Nhật Kí Trưởng Thành Của Nữ Oa – Chương 25: Chó cỏ ở quảng trường
“Anh Dương, cửa hàng này là của anh sao?!”
“Anh Dương, cửa hàng trang trí thật độc đáo.”
“Anh Dương…”
Thời gian không đến ba phút, mấy tiểu nữ sinh đã điều tra ra tên Dương
Nghiễn, đồng thời cũng thành công thăng cấp từ người lạ đến quen biết
chi giao, hiện thời đang hết sức cố gắng xoát giá trị hảo cảm, nỗ lực
tranh thủ leo lên vị trí hồng nhan tri kỉ hay ít nhất là một mối quan hệ nào đó ái muội một tí.
Không thể phủ nhận vẻ ngoài của Dương Nghiễn rất có vốn liếng, vừa tuấn tú lại phong lưu, mấu chốt nhất là dáng người thật tốt.
Người có khuôn mặt đẹp kì thật rất nhiều, hơn nữa lại trong xã hội khoa học
ngày nay với đầy đủ các loại tự do gia công chỉnh sửa tu bổ trang điểm,
có nhiều người sáng sủa một chút cũng rất thông thường.
Nhưng mà
nếu một người đàn ông không chỉ có khuôn mặt đẹp, dáng người còn tước
kiện kính gầy, đường cong rõ ràng lại không khoa trương…như vậy thì lực
sát thương của người đó trong nháy mắt sẽ tăng lên vài phần. Trường hợp
này có cùng nguyên lí khi đàn ông nhìn thấy mĩ nữ 36D cộng thêm vòng eo
56, cặp mắt sẽ toả sáng không ngờ.
Dương Nghiễn cũng không lỗ
vốn, hắn bỏ ra một cái tên, đổi lấy tên tuổi, trường lớp, địa chỉ gia
đình, tiền tiêu vặt mỗi tháng, các loại tư liệu cá nhân, vì xác định
được khả năng cống hiến của khách hàng trong tương lai…
Lý Trường cùng Phong Tiểu Tiểu ngồi một bên xem hiện trường tán gái, không bao
lâu sau thấy mấy tiểu nữ sinh mua vài con tượng đất mà còn luyến tiếc
rời đi, đang muốn khiêu chiến chế tác DIY, tốt nhất là có anh chủ soái
ca tự làm mẫu dạy.
“Cửa hàng này rõ ràng là của con…” Phong Tiểu Tiểu than thở, nói xong quay sang Lý Trường xác nhận: “Là của con đúng không?!”
“Ừ, tài sản là đứng tên con.” Lý Trường cùng than thở: “Bài trí độc đáo có phẩm vị như vậy rõ ràng là ta bỏ công sức.”
Mấy tiểu nữ sinh hoàn toàn bỏ qua hai người sống sờ sờ trong phòng, Phong
Tiểu Tiểu cùng Lý Trường cũng cảm thấy thật bất đắc dĩ. Tuy rằng đúng là tính để Dương Nghiễn ra tay cho qua chuyện, nhưng cũng không muốn đến
mức trực tiếp bỏ qua họ chứ.
“Nhìn không được, con đi ra ngoài
dạo một lát” Phong Tiểu Tiểu thở dài, đứng lên phất phất tay với Lý
Trường: “Chỗ này có anh Hai là đủ rồi, con vẫn là nên giúp anh ấy dẫn
chó đi dạo.”
Lý Trường ừ một tiếng, sau đó nhẹ giọng: “Lại nói sao hôm nay không thấy con chó cỏ kia ta?”
Phong Tiểu Tiểu sững sốt: “Bữa trước nghe nói thầy để nó trong tiệm mà??”
“Trong tiệm thì trong tiệm, nhưng ngày hôm qua hàng về, ta sợ nó phá hoại, nên để nó ở cống rãnh ngoài cửa…Nghe nói đó là Hao Thiên Khuyển mà, cũng
không đến mức tìm đường không được nhỉ?” Lý Trường có chút há hốc mồm.
“…”
Yên lặng liếc mắt Dương Nghiễn còn đang trò chuyện vui vẻ cùng mấy tiểu nữ
sinh vẫn chưa phát hiện chó cỏ hộ pháp thân yêu của mình đã biến mất,
Phong Tiểu Tiểu quay đầu hạ giọng: “Con đi ra ngoài tìm vậy, tốt nhất là thầy nên cầu nguyện kĩ năng cầm trụ của mấy tiểu nữ sinh kia đầy cấp,
có thể bám giữ anh Hai thêm chốc lát…Bây giờ còn tốt, nếu như bị phát
hiện mà nói thì con tuyệt đối không bao che cho thầy đâu.”
Lý Trường gật đầu lia lịa.
Vì thế Dương Nghiễn ở trong tiệm tiếp khách, Phong Tiểu Tiểu cầm vòng cổ
cho chó ra đường, vừa tìm chó vừa thuận tiện quen đường.
Chỗ Lý
Trường chọn thật không tệ, tuy rằng không phải đoạn đường phồn hoa nhất
nhưng cũng thuộc khu buôn bán náo nhiệt. Hơn nữa phụ cận còn có mấy
trường trung học cùng một khu chung cư, ở loại địa phương kiểu này thì
làm ăn bình thường sẽ không quá khó khăn.
Điều không tiện duy
nhất chính là cửa hàng cùng chỗ ở của Phong Tiểu Tiểu cách nhau quá xa,
nếu mà muốn mỗi ngày đều mở tiệm đúng giờ, vấn đề rời giường buổi sáng
chính là một chuyện thật thống khổ.
May mắn Phong Tiểu Tiểu vận
khí không tệ, mới vừa đi nửa con phố đã phát hiện con chó cỏ lông vàng
nằm trên bãi đất trống bên quảng trường người đầy tang thương phơi nắng.
Đi qua ngồi xổm xuống, Phong Tiểu Tiểu nâng tay rất hữu hảo chào hỏi: “Yêu, Hao Thiên!”
Chó cỏ miễn cưỡng giương mắt ra nhìn cô một cái, móng vuốt hất hất bảng tên trên cổ, để dòng chữ khắc tên Alexander kia quơ quơ trước mặt Phong
Tiểu Tiểu.
“…Làm chó cũng không thể sính ngoại, hơn nữa mày còn
không phải là một con chó tầm thường, mà là chó trong chó.” Phong Tiểu
Tiểu không nói gì nhiều, thuận tay đem cái vòng cổ mang vào, đứng lên
lôi kéo: “Anh Hai đã ở trong tiệm, chúng ta cũng về đi.”
Xem
chừng có khả năng là đói bụng, chó cỏ đối với hành vi của Phong Tiểu
Tiểu không đưa ra ý kiến, lảo đảo đứng lên, há mồm hở răng ngáp thật
lớn, sau đó đi theo Phong Tiểu Tiểu trở về.
Không thể không nói ở đô thị hiện đại mà nuôi một con chó cỏ làm thú cưng quả thật không có
nhiều người lắm, nếu đây là nông thôn, nuôi mấy con giữ nhà thì không
sao, vấn đề là ở đô thị phồn hoa, tỉ mỉ nuôi nấng chăm sóc, chỉnh lông,
lại còn đeo lên một vòng cổ hạng sang đắt tiền cho một con chó cỏ…hành
vi như vậy trong mắt mọi người được đúc kết lại chỉ có một từ để giải
thích——-có bệnh.
Phong Tiểu Tiểu dắt chó cỏ đi không được vài
bước, quần chúng đã sớm chú ý con chó này liền đem ánh mắt đều tập trung lại đây. Người dắt chó đi dạo ở quảng trường không ít, nhưng loại giống đặc thù này đúng thật là độc nhất vô nhị.
Hoặc là nói, điệu thấp đến mức tận cùng chính là điệu cao.
“Yêu, người đẹp, thú cưng của cô thật có cá tính.” Một người trẻ tuổi nhìn
qua thật thời trang dắt theo một con chó chăn cừu đến gần, cười thật
sáng lạn nhìn Phong Tiểu Tiểu, lại nhìn con chó cô dắt: “Đến bây giờ tôi còn chưa thấy người nào nuôi…giống chó này, cô làm như vậy nhất định
mất không ít công sức nhỉ?!”
Không ánh mắt…Phong Tiểu Tiểu tà tà
cố ý liếc mắt thằng nhãi này một cái, đối phương hình như còn chưa phát
hiện con chó chăn cừu của hắn sau khi bị chó cỏ miễn cưỡng liếc qua một
cái đã bị dọa run rẩy co thành một đoàn, ủy khuất nức nở kêu lên. Khinh
thường cười nhạo một tiếng, Phong Tiểu Tiểu đột nhiên cảm thấy con chó
của Dương nghiễn này kì thật cũng không đến nỗi không thể gặp người, vì
thế ngồi xổm xuống vỗ vỗ: “Nuôi thú cưng mấu chốt cũng cần phải xem nội
hàm.”
Người trẻ tuổi vui vẻ: “Muốn có nội hàm thì cũng nên có vẻ bề ngoài chứ.”
Nói xong, người trẻ tuổi tựa hồ còn đang muốn phát biểu thêm ý kiến gì, đột nhiện nghe đến một trận thét chói tai từ đằng sau, tiếp theo lại nghe
thấy có người hô: “Bắt ăn cướp!!!!!”
Theo tiếng gào, một người
đàn ông ôm theo một cái ví nữ hướng bên này cuồng chạy, miệng còn hung
hăng gào thét: “Cút ra! Cút hết ra!!”
Ăn cướp ngày nay còn kiêu
ngạo hơn người mất của là chuyện thường, quần chúng nhân dân thấy nhưng
cũng không thể trách. Lộ tuyến của người đàn ông chọn lựa thật tốt,
phương hướng này thì trừ bỏ Phong Tiểu Tiểu ra thì còn lại là người trẻ
tuổi kia, cộng thêm một con chó chăn cừu cùng một con chó cỏ…
Phong Tiểu Tiểu không yêu gây chuyện, nhưng vừa lúc đụng phải chuyện, cũng sẽ không tiếc sức mà thuận tiện sáp vào một chân. Mắt thấy ăn cướp sắp
chạy đến trước mặt, Phong Tiểu Tiểu thả con chó trong tay, hoạt động gân cốt, đang muốn nói thấy việc nghĩa sẽ hăng hái làm một phen. Đột nhiên
chó cỏ ánh mắt trợn trừng, cổ nhấc lên, khí chất lười nhác lúc nãy đột
nhiên biến đổi, nháy mắt từ chó hoang lưu lạc bên đường trở thành dũng
khuyển uy vũ.
Khi người trẻ tuổi vẫn hai mắt đăm đăm sững sờ nhìn tên ăn cướp, bỗng nhiên bên tai nghe được một trận âm thanh gầm gừ ô lỗ lỗ trầm thấp, tiếp theo một đạo màu vàng như tia chớp xông ra ngoài.