Nhật Kí Trưởng Thành Của Nữ Oa

Chương 149: Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây (*)


Bạn đang đọc Nhật Kí Trưởng Thành Của Nữ Oa – Chương 149: Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây (*)

(*)Đây là một câu ngạn ngữ phổ biến, dùng để hình dung thế sự suy thịnh thay đổi, cảm thán cuộc sống biến hóa thất thường. Câu nói này xuất xứ từ sông Hoàng Hà, đây là con sông có nhiều đường cong góc khúc, bùn đắp rất dày, thời cổ đại đê điều rất hay bị tràn, cho nên sông Hoàng Hà thường xuyên thay đổi tuyến đường. Có những lúc thay đổi, một thôn trước kia ở bờ Tây, sau lại trở thành ở bờ Đông.

Theo góc độ nào đó mà nói, thật ra thì Xi Vưu hay Phục Hy cũng không có gì khác nhau.

Sở dĩ Phong Tiểu Tiểu cố kị Phục Hy là vì vài điểm như thế này: Phục Hy là chồng của Nữ Oa, thực lực của Phục Hy quá mạnh mẽ, đội ngũ chỉ với mình và Dương Nghiễn ngăn không được, hơn nữa Phục Hy rất cố chấp…

Chính là vì những điều đó mới khiến Phong Tiểu Tiểu có cảm giác cuộc sống sẽ bị đảo lộn. Nhưng sau khi cẩn thận ngẫm lại, Xi Vưu Khương Lễ này cũng không tốt hơn đến là bao.

Xi Vưu ngày nay đang lấy mục tiêu làm chồng của Nữ Oa mà cố gắng, thực lực của Xi Vưu cũng rất mạnh. Không chỉ có thần hồn, ngay cả bối cảnh thân phận chuyển thế cũng vậy, mình cùng Dương Nghiễn cũng ngăn không được. Cuối cùng một cái là Xi Vưu cũng thực cố chấp….Mặt khác Xi Vưu còn cực kì mít ướt, lại còn có cả một ông ba đáng sợ luôn ủng hộ đằng sau lưng.

Sau khi ông chủ nhà họ Khương nghe nói con trai đã thành công trà trộn vào nhà Phong Tiểu Tiểu, đầu tiên là chúc phúc cùng chúc mừng cho con trai mình lại tiến thêm một bước trên con đường theo đuổi tình yêu vĩ đại. Sau nữa là cho mẹ Khương nhìn thấy được thông tin cùng ảnh chụp của Phong Tiểu Tiểu. Nếu không ngại, năm nay Phong Tiểu Tiểu cùng Dương Nghiễn còn có thể đến nhà bọn họ đón lễ giáng sinh…

Vì thủ đoạn thần thánh của Khương Ba, Phong Tiểu Tiểu thử so sánh một chút, phát hiện ra Khương Lễ có khi còn là uy hiếp lớn hơn cả Phục Hy. Như vậy thì tại sao mình lại không sợ Xi Vưu, mà lại có chút cố kị một Phục Hy còn chưa xuất hiện?

Sau một lúc cẩn thận nghiên cứu vấn đề này, Phong Tiểu Tiểu cho rằng có thể là do cảm giác thần bí. Trước khi phát hiện Khương Lễ là Xi Vưu chuyển thế, cậu ta cũng đã tự bại hoại hình ảnh của bản thân không còn gì lành lặn. Cho dù là khuôn mặt thỏ trắng thuần khiết nhu nhược, hay cứ hở một chút là đỏ mắt tủi thân. Lặp đi lặp lại nhiều lần khiến Phong Tiểu Tiểu tin tưởng rằng đối phương là động vật ăn cỏ, dù thực tế đã chứng minh, bộ dạng thực sự của người ta không chỉ là loại ăn thịt, mà còn là cấp bậc khủng long bạo chúa…

Cho nên nói, quả nhiên ấn tượng đầu tiên quyết định hết thảy!

Phong Tiểu Tiểu mang theo ánh mắt nghiên cứu vừa ăn bữa sáng vừa quan sát Khương Lễ trên bàn cơm. 3 ngày sau khi đối phương chuyển vào, cô mới bắt đầu nghĩ liệu mình có xúc động quá không, lùa sói để đuổi hổ thật sự không phải đang tự sát?


Khương Lễ giả vờ bình tĩnh gặm bánh mì, khuôn mặt thanh tú sớm đỏ bừng lại còn cố gắng làm ra biểu tình “mình chưa nhận ra cậu nhìn mình”…. Phong Tiểu Tiểu yên lặng thu hồi tầm mắt, chắc không đến nỗi, cái bộ dáng ngượng ngùng này của Khương Lễ, hẳn là sẽ không tự nhiên mà nổi điên hay tâm thân phân liệt gì đó…

“Mình mình mình mình ăn xong rồi” Khương Lễ rốt cuộc gặm bánh mì xong lắp bắp tuyên bố.

Phong Tiểu Tiểu khó hiểu liếc đối phương một cái, ăn xong thì ăn xong, mình cũng đâu phải phụ huynh giám sát con nít ăn cơm, có tất yếu báo cáo sao?

“Cái đó…” Khương Lễ khẽ nhìn qua Phong Tiểu Tiểu một cái, mặt đỏ bừng, lấy dũng khí chuẩn bị nói gì đó. Dương Nghiễn chậm rãi thả tờ báo, ngắt lời: “Tiểu Tiểu hôm nay rảnh không? Chúng ta đi coi Tô Đát Kỉ?”

“….” Oa Oa Oa ba ba, con bị ngắt lời, trường hợp này phải làm gì tiếp đây?

Khương Lễ cắn môi nước mắt lóe lóe nhìn Dương Nghiễn, một bộ dáng bị bắt nạt tủi thân.

Phong Tiểu Tiểu kinh ngạc: “Đã biết được Tô Đát Kỉ ở đâu rồi? Không phải nghe nói đầu xuân mới sinh sao. bậy giờ hẳn còn chưa tới bảy tháng mà….” Nói cách khác là ba hồn còn chưa kịp trú nhập vào bụng mẹ, anh làm sao mà biết Tô Đát Kỉ ở đâu?

Dương Nghiễn bĩu môi: “Hoàng Dong tính ngày là lịch chuẩn, hắn kiên định cho rằng tháng 1 tới tháng 3 là giai đoạn mùa xân.”

“…” Mẹ, rõ ràng lúc đó còn mùa đông….

Phong Tiểu Tiểu đờ đẫn gật đầu: “Ưm, em đúng là rảnh, vậy đi coi một cái đi.”


Vì thế tiểu đội giám định và thưởng thức hồ ly tinh đã được thành lập, chuẩn bị đến chỗ Hoàng Dong tụ hợp để hắn dẫn đường. Khương Lễ đến công ty đi thực tập, Y Y vẫn phải đau khổ ở lại trông tiệm, chỉ có Trương Tam rảnh rỗi, kiên định lấy được một chỗ đi theo. ĐƯơng nhiên, vừa lên xe cô đã lôi kéo Phong Tiểu Tiểu nói nhỏ, ngoài lí do ham vui, Trương Tam muốn theo còn có một nguyên nhân, đó là cô kiên định cho rằng Tô Đát Kỉ không phải thứ gì tốt, thời Thương Chu đại chiến còn có ý đồ dụ dỗ con trai cô…

“Thật sự, tuy rằng lúc đó tôi không có mặt, nhưng hôm trước tôi xem TV, con hồ ly tinh đó muốn dụ dỗ con trai tôi phản chiến…” Trương Tam thần bí như đang tiết lộ bí mật quốc gia đại sự.

“… Chị Ba, TV không thể tin.”

“Sao lại có thể?!” Trương Tam trừng mắt: “Tôi xem đài quốc gia mà!”

Phong Tiểu Tiểu biết đài quốc gia rất quyền lực. Nhưng đài quốc gia gần đây có chương trình nào nói tới Phong Thần Diễn nghĩa? Hay chị ấy đang nói phim truyền hình?

Phong Tiểu Tiểu co giật khóe miệng, giương mắt cùng Dương Nghiễn giao hội ở trong kính chiếu hậu. Người sau vội ho một tiếng, bình tĩnh không quay đầu: “Tôi nghe thấy được.”

Trương Tam lập tức ngoan ngoãn ngồi im, một bộ dáng cẩn thận “người lớn không thể nói bậy bạ trước mặt trẻ con để tránh dạy hư chúng”.

Hợp đồng của Dương Nghiễn cùng Hoàng Dong đã kí xong từ mấy hôm trước, người sau được đến đầu tư lập tức tiến hành xử lí một số vấn đề của công ty. Vì để lão tổ tông có cái đại thần làm núi dựa, hơn nữa sớm cùng đối phương tạo mối quan hệ thân mật, Hoàng Dong cố ý để trống lịch ngày hôm nay, hoàn thành hứa hẹn đưa đám người Dương Nghiễn đi tham quan Tô Đát Kỉ ở cự li gần.

Sau khi hội hợp ở công ty của Hoàng Dong, ghế lái đổi thành hồ ly đực, một đường chạy đến một khu bình dân nào đó, tiếp theo ba người Dương Nghiễn xuống xe, Hoàng Dong tiếp tục lái xe tìm bãi đỗ xe.


Nhìn cảnh vật xung quang, Phong Tiểu Tiểu nhịn không được cảm khái: “Tôi còn nghĩ một đời yêu cơ kiểu gì cũng phải đầu thai đến nhà quyền quí, là cái loại mà ngay cả phòng ngủ cũng đã 500 mét vuông ấy.”

“Coi nhiều tiểu thuyết rồi đó, đầu vào cái thai nào cũng không phải do nàng ta tự quyết định.” Dương Nghiễn châm điếu thuốc đứng ven đường tỏ vẻ khinh bỉ.

Số liệu tiết lộ tính cách. Ví dụ như nhân vật trong tiểu thuyết ở nơi bảy, tám mươi mét vuông là loại làm ruộng, hơn 100 mét vuông là loại tiểu tư sản, hơn 300 thì loại khá giả, còn loại cuối cùng có n số 0 đằng sau là thuộc phạm trù ảo tưởng không giải thích.

Trương Tam cũng hết nhìn Đông tới nhìn Tây: “Nhưng khí tràng của nhà người thường theo lí cũng không thể hấp dẫn được hồ ly tinh chứ….Dân gian nói rồng sinh rồng, phượng sinh phượng thật ra cũng có lí, hồn phách có khí tràng giống nhau sẽ càng hấp dẫ lẫn nhau hơn.” Chẳng lẽ tuyệt đại hồ ly sau Phong Thần đại chiến ngã một lần liền đổi tánh, đời này tính toán đi hướng con gái rượu hay em gái nhà hàng xóm ngoan ngoãn?

“Cũng không chừng là sau này mới nghèo.” Phong Tiểu Tiểu xen mồm giúp vui: “Ví dụ như nói cha mẹ không giàu được đến bây giờ là bởi vì kẻ thù đuổi giết hoặc vì phụ huynh trong nhà không cho cưới nhau mà bỏ trốn, không thể không mai danh ẩn tích ẩn náu giữa quần chúng, mười tám năm sau nhân vật chính trưởng thành lại dẫn dắt cả nhà nổi danh toàn thế giới, giải trí kinh thương quân đội đều đóng vai trò quan trọng vân vân….”

“…” Dương Nghiễn ngẩn ngơ phun khói thuốc, vài giây sau nhịn không được đỡ trán: “Đã nói là ít coi tiểu thuyết thôi!”

“Khì khì, nhàm chán thôi.” Phong Tiểu Tiểu cười.

Không cần phấn đầu vẫn có thân phận, chỉ chớp mắt là biến thành Nữ Oa, thiên hạ còn ai trâu bò hơn ta?! Tiền tài không cần phấn đấu, muốn cái gì nặn cái đó, bản thân có cửa hàng tự cấp tự túc, lại còn có một đám đồng sự tốt tánh có thể tống tiền. Mục tiêu duy nhất của nhân sinh bây giờ là tìm kiếm chúng thần, tu luyện về vị trí cũ. Phong Tiểu Tiểu đương nhiên lòi ra một đống thời gian rảnh, mỗi ngày không phải chơi game với chị Ba thì là lên mạng đọc tiểu thuyết, nếu không phải thường xuyên phát sinh nhiều việc, cô hoàn toàn có thể tu luyện thành một trạch nữ thế hệ mới.

Đang nói chuyện, sát cạnh cả đám có mấy chiến xe gào thét chạy qua, sau đó không bao lâu một chiếc xe cũ mèm cũng từ từ đi tới. Trên thân xe còn dán hàng chữ màu đen, đây là dấu hiệu đại biểu cho một đội có thân phận thần bí nhất đất nước —- cục chấp hành hành chính thành quản(**)bộ mặt thành phố.

(**) Thành quản: Là cách gọi nhân viên trị an đường phố ở Trung Quốc, tương đương với dân phòng, bảo vệ hay là cơ động ở Việt Nam.

Xe cũ không nhanh không chậm mà chạy, tốc độ chỉ nhanh hơn đi bộ một chút, thay vì nói là bắt người không bằng nói là hù dọa đuổi chim. Một đường xe đi qua, mặt đường vừa nãy còn náo nhiệt la hét ầm ĩ lập tức thanh tĩnh một mảnh, sạp hàng đã mất hút, chỉ còn lại người đi đường qua lại.


Trương Tam cảm thán: “Mỗi lần gặp đội này tôi luôn cảm thấy thực thần kì, dường như những đội quân có quyền cao hơn cũng không tạo được hiệu quả như vậy.”

“Huyền quan không bằng hiện quản, những kẻ quyền hành cao đâu có trực tiếp quản lí người dân, trừ phi khi nào cố ý nhằm vào mới tạo ra sát thương thôi. Thành quản này thì không giống, người ta là quản lí tổng hợp, trên cơ bản có chuyện gì họ cũng đều có thể chen vào một chân.” Phong Tiểu Tiểu giải thích.

“Thì ra là thế!” Tuy rằng vẫn không quá rõ, nhưng nghe qua hình như rất lợi hại…. Trương Tam gật gù, sau đó nhìn chung quanh, bỗng nhiên hưng phấn chỉ vào một cái góc tường: “Mau xem, có một kẻ ẩn nấp kiìa”

Phong Tiểu Tiểu cùng Dương Nghiễn nhìn qua, quả nhiên có một lão già vừa béo vừa trắng đang lén lút nhìn xung quanh, đẩy xe xiên nướng ra từ góc đường, Phong Tiểu Tiểu sờ sờ cằm: “Hình như rất quen?”

Dương Nghiễn cũng sặc một ngụm khói, ho sặc sụa.

Trương Tam lập tức không ham hố xem náo nhiệt, vội bước lên quan tâm an ủi con trai cưng của mình, vỗ vỗ lưng đối phương giúp dễ thở.

Dương Nghiễn ho một hồi lâu mới ngẩng lên hai mắt ướt đẫm, đẩy tay Trương Tam ra, chỉ về hướng ông lão: “Em không nhận ra?”

“Nhận ra ai?” Phong Tiểu Tiểu khó hiểu nhìn ông bác đang đau lòng xem xét xe đẩy của mình.

Người sau mở quán nướng xiên, có lẽ là vì lúc nãy trốn quá vội, bình gia vị bị đổ một ít, xiên nướng cũng rớt mấy cây, điều này tựa hồ là tổn thất rất lớn với ông bác, đối phương vẻ mặt đau lòng không thôi.

Khuôn mặt tuấn tú của Dương Nghiễn vặn vẹo, lại quay lại trừng Phong Tiểu Tiểu: “Đó là lão Hồ đó! Hồ tỉnh trưởng nhớ ra chưa?!”

“…!!!!”

Phong Tiểu Tiểu hoảng hốt ba giây, sau đó trừng to mắt: “Gạt người!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.