Bạn đang đọc Nhật Kí Trưởng Thành Của Nữ Oa – Chương 147: Mộng
Yêu hận tình thù khi anh em gặp nhau không liên quan gì tới Phong Tiểu Tiểu.
Mặc kệ là anh chết em sống hay là yêu nhau cùng chết, dù sao vấn đề của tóc đỏ Dương Nghiễn sẽ giải quyết, hơn nữa ở bên cạnh còn có một cái bình cứu hỏa sống là Vương Vi, Phong Tiểu Tiểu cảm thấy mình hoàn toàn không cần lo lắng sẽ có kẻ nào nổi điên sử dụng bạo lực tạo thành bất cứ tổn thương gì cho nhà mình.
Cho nên Phong Tiểu Tiểu vừa đặt lưng xuống giường là ngủ cực kì yên tâm thỏa mãn, thậm chí một giấc ngủ là ba ngày ba đêm…
Trong mộng, cô có một cái đuôi rắn màu trắng thật dài, đứng trên một miền đất trống trải, hoang dã lại đầy sức sống. Gồ ghề những nham thạch đá tảng, cỏ dại dưới đuôi kéo dài đến tận đường chân trời. Đăng xa ở một khúc sông uốn lượn, có những con người cả nam lẫn nữ bọc da thú vừa nói cười vừa lao động. Bọn họ thỉnh thoảng trông lại hướng này, trên mặt mang theo thần sắc sùng bái kính sợ.
Phong Tiểu Tiểu có chút mờ mịt với hoàn cảnh hiện tại, lại cảm thấy là đương nhiên, dường như mình vốn là đứng ở nơi này, vốn nên cảm giác như vậy. Ngay khi cô ngẩn người chưa nghĩ đến tiếp theo phải làm gì, ở dưới đuôi phát hiện được một cảm giác lành lạnh đang nhẹ nhàng cuốn vào. Hai cái đuôi rắn màu xanh và trắng chậm rãi quấn quít với nhau.
Tiếp theo một đôi tay thon dài rắn chắc cũng vươn ra từ đằng sau, ôm lấy thắt lưng cô.
Lồng ngực ấm áp vô cùng thân thiết tựa lưng Phong Tiểu Tiểu, hõm vai cô trầm xuống, tựa hồ có người gác cằm lên trên.
“Nữ Oa.” Bên tai truyền đến hơi thở ấm nóng, âm sắc mát lạnh, ngữ điệu lại hết sức dịu dàng: “Nàng tỉnh?”
Phục Hy?!!!
Phong Tiểu Tiểu hít một hơi rốt cuộc cũng triệu hồi được tế bào não trở về, quay phắt lại. Một con ngươi tối màu cùng hoa văn vảy rắn màu thiên thanh nơi khóe mắt trái. Cô chưa kịp xem rõ dung nhan của người kia, Phong Tiểu Tiểu đột nhiên cảm giác da đầu mình đau nhức, tiếp đó đã tỉnh mộng…
….Tỉnh vào lúc quan trọng như vậy?!
“….” Đây là Phong Tiểu Tiểu sau khỉ tỉnh dậy vẫn ngồi trên giường đen mặt.
“Mammy ~~~” Đây là bé ngốc nước ngoài nằm sấp trên giường cầm tóc Phong Tiểu Tiểu chơi đùa.
Cái *éo gì đây!!!
Một vạn con lạc đà gào thét chạy chồm chồm qua trong đầu, Phong Tiểu Tiểu đờ đẫn nhìn bé nước ngoài vẫn cười đến ngu ngốc không biết mình đã làm sai cái gì, cảm giác cả người sắp nổi điên.
Mẹ nó! Chỉ còn kém một cái liếc mắt, chỉ cần liếc qua một cái, cô có thể biết được bộ dáng của Phục Hy là tròn hay là méo, cơ hội tốt như vậy lại bị tên này làm hỏng? Y Y đâu? Bảo mẫu vạn năng đâu, vì sao lại thể thằng nhãi này chạy vào?!
Phong Tiểu Tiểu khóc không ra nước mắt.
Ngoài tiếc nuối không thể thấy diện mạo của Phục Hy, mặc khác khiến Phong Tiểu Tiểu cực kì để ý là một câu đối phương nói trong mộng.
Nàng Tỉnh?!
Đây là ý gì?! Cô chỉ đơn thuần mơ đến tình cảnh ngày xưa, hay là đang tương tác với Phục Hy nghe đồn đã đi bế quan kia?
Chỉ cần nghĩ đến giả thiết sau, mà chính mình lại ở tình huống không có biện pháp xác định được đáp án, Phong Tiểu Tiểu nhịn không được muốn ấn đầu thằng nhãi con nước ngoài này mà đập cho một trận — nam nữ thụ thụ bất thân có biết không?! Ai cho mày vào phòng riêng của bà?!
Ngay khi Phong Tiểu Tiểu mặt không thay đổi mà lòng lại loạn như tơ rối, cửa phòng bị đẩy ra, kẻ tạm thời rời khỏi cương vị công tác là Y Y cũng bước vào. Cô gái nhỏ thấy Phong Tiểu Tiểu tỉnh tựa hồ rất vui vẻ, sung sướng nói: “Chị Phong cuối cùng cũng tỉnh?! Em vốn đang nghĩ bé này có thể gọi chị dậy….Chị ngủ nguyên ba ngày rồi. Đói bụng không?! Em nấu bữa sáng rồi đó.”
“….”
Thì ra là em, đầu sỏ!!
Dương Nghiễn ngậm bánh mì cũng xuất hiện trước cửa phòng: “Tỉnh? Tỉnh rồi thì đi rửa mặt ăn cơm, ba ngày còn ngủ chưa đủ, lực lượng tiêu hao thật lớn như vậy sao?!
Bị người ta nhắc tới hai lần, Phong Tiểu Tiểu rốt cuộc chú ý trọng điểm: “Em ngủ ba ngày?”
“Ờ, tuy rằng chị Ba nói thần tiên thường ngủ mấy trăm năm có khi cả ngàn năm là chuyện thường, nhưng anh nghĩ dù sao mày tạm thời coi như người bình thường, cho dù ba ngày ăn cơm không thành vấn đề, ba ngày không uống nước cũng chịu sao được.” Dương Nghiễn cầm miếng bánh mì, không chút để ý liếc Phong Tiểu Tiểu một cái thuận miệng nói…..Hửm, hình như có gì đó không đúng?! Lại liếc một cái…
“Em….” Dương Nghiễn nhíu mi, có chút kinh ngạc: “Hình như đẹp lên?”
Ngũ quan vẫn như cũ, nhưng tựa hồ tinh tế hơn lại có chút không giống. Làn da hình như tốt hơn, đường cong càng nhu hòa mềm mại. Dùng hình ảnh so sánh cho mọi người dễ hiểu chính là giống như ảnh chụp trước và sau khi photoshop. Tuy là nội dung cảnh vật hình ảnh không thay đổi, nhưng người sau xinh đẹp hơn người trước rất nhiều, cảm giác cũng sáng sủa hơn.
“Chắc là do Tức Nhưỡng dung hợp.” Trương Tam cũng bưng li sữa đến, thuận tay đưa cho Dương Nghiễn: “Nhị Lang, con uống một chút.” Sau đó lại quay đầu nhìn Phong Tiểu Tiểu, gật gật đầu: “Tạo người khai linh đúng là tiêu hao khá lớn, nhưng làm nhiều kinh nghiệm nhiều, phỏng chừng còn tác dụng thuyên chuyển Tức Nhưỡng, có thể là thần hồn Nữ Oa thăng cấp….Cho nên nhìn qua hơi khác trước kia.” Trương Tam gần đây nghiện game online, càng ngày càng có cảm giác người hiện đại.
“….Trước không nói cái này, mấu chốt là các người quần tụ vậy xem một cô gái chưa rời giường có phải có chút không tốt?” Phong Tiểu Tiểu nghẹn lời.
Đuổi đi đảng nhiều chuyện, rời giường mặc quần áo…….Khi ra khỏi phòng đến bàn ăn, Phong Tiểu Tiểu mới có cơ hội biết được chuyện xảy ra trong ba ngày.
Tóc đỏ đến vào buổi chiều hôm sau kể từ khi Phong Tiểu Tiểu ngủ. Sau khi xác nhận độ chân thật của Vương Vi, người anh trai này cũng không rối rắm chuyện đối phương vì sao lại ở trong nước và “Vương Vi” mình chăm sóc mấy tháng nay vừa chết là ai. Mấu chốt không phải hắn không muốn rối rắm, mà là Dương Nghiễn lười nghĩ lí do, rõ ràng một câu “không nói cho chú” đuổi người. Tóc đỏ ngứa gan ngứa phổi cũng chỉ có thể chịu đựng….Nhân vật mấu chốt là Phong Tiểu Tiểu đã ngủ rồi, hắn dựa vào cái gì phải vắt óc nghĩ lí do cho người ta?
Chuyện khác chính là hợp đồng với công ty hồ ly tinh cũng đã kí, Hoàng Dong thậm chí còn hứa hẹn, chờ thêm một thời gian chuyện công ty ổn thỏa, mọi người cùng đến thăm mẹ của Tô Đát Kỉ, cho đại yêu cơ tương lai một chỗ dựa, sau này có gì phiền toái cũng nhờ bên đây giúp đỡ một chút.
Chuyện ba ngày qua coi như thuận lợi, duy nhất vấp trở chính là ông chú quỉ đang bị tạm giam trong phố Thành Hoàng….Khi hồ ly tinh tới thăm hỏi Dương Nghiễn, người sau đang ở trong tiệm Ngao Tiềm xem video cuộc thi thú cưng. Mà Hoàng Dong đến cũng đưa thư kí cũng chính là cô con gái của ông chú quỉ theo.
Sau cuộc gặp gỡ định mệnh, ông chú quỉ lệ nóng doanh tròng kích động vòng quanh con gái mình vài vòng, suýt nữa đi theo người ta về nhà. Tuy rằng ở xung quanh có nhiều quỉ quái vây xem, Hoàng Dong cũng không làm hành động thân thiết gì với cô thư kí, nhưng một khi quan hệ này lộ ra ngoài, có thể đoán được ông chú quỉ sẽ như thế nào…
Vừa nghe chuyện vừa uống cháo, Phong Tiểu Tiểu cầm thìa ôm đầu: “Những thứ đó là việc nhỏ….Anh Hai, kì thật chúng ta còn phiền toái lớn hơn nữa.”
“Phiền toái gì?” Dương Nghiễn đọc báo, cảm giác mình không có khả năng chấn kinh vì điều gì nữa rồi. Còn có chuyện gì rắc rối và phiền toái hơn một lệ quỉ cùng một tổ tông hồ ly sắp xuất thế?!
“Em có mơ thấy Phục Hy.” Phong Tiểu Tiểu biểu tình nghiêm túc tuyên bố.
“Khụ khụ khụ khụ!!!”
Một bàn liên tiếp những tiếng ho, Trương Tam cầm đầu một đám nhiều chuyện suýt chút nữa sặc chết. Ngay cả kẻ duy nhất không bị sặc là Dương Nghiễn cũng bấu lấy tờ báo hóa đá nửa phút.
“…Phục Hy?” Dương Nghiễn có chút cứng ngắc quay đầu: “Em nói em mơ thấy hắn….Là ý gì?”
Phong Tiểu Tiểu vừa đồng tình vừa vui vẻ nhìn Dương Nghiễn. Khi mình thống khổ có thể thấy người cũng thống khổ như mình, quả nhiên tâm tình tốt hơn nhiều: “Ý ngoài lời, em mơ thấy mình ở thời đại tiền sử, Phục Hy xuất hiện từ đằng sau, nói một câu ‘nàng tỉnh’….Sau đó em bị tên ngoại quốc kéo tỉnh.”
“Mammy~~” Hình như là hiểu được Phong Tiểu Tiểu nhắc đến mình, bé nước ngoài đang cầm bánh quẩy trên bàn nhét một miệng đầy dầu mỡ ngẩng đầu, trưng ra một khuôn mặt tươi cười sáng lạn thiên chân vô tà.
Toàn thể ánh mắt cùng nhau hướng lại, yên lặng khiển trách anh bạn nhỏ mười giây, sau đó lại quay đầu nhìn Phong Tiểu Tiểu. Vẻ mặt cô tiếc hận: “Em cũng tiếc lắm, còn chưa kịp thấy hắn như thế nào….Hơn nữa cũng không biết là hình ảnh trước kia còn sót lại của thần hồn hay là Phục Hy đã tìm được em nữa….”
Báo mộng là tình tiết kinh điển của truyện cổ tích. Nếu Phục Hy đã sớm biết mình sẽ tỉnh, hơn nữa cô bây giờ đã dung hợp với Tức Nhưỡng đối phương để lại, bởi vậy mới có thể đoán, Phục Hy nắm được tung tích của mình ở cảnh trong mơ cũng không xem như là chuyện khó khăn.
Trương Tam có chút lo lắng nhìn con trai nhà mình, lại chuyển tầm mắt: “Nói Phục Hy tìm được ngài cũng rất có thể, dù sao chúng ta không biết ngài ấy lần này bế quan bao lâu, lại nói Tức Nhưỡng ngài dung hợp từng ở trong tay Phục Hy chừng vạn năm, đã sớm có hơi thở của ngài ấy…”
“Chị không truyền ngọc phù báo tin cho Phục Hy?” Phong Tiểu Tiểu hỏi.
“Vốn nghĩ là như thế, nhưng chẳng phải sau đó tôi lại biết ngài với Nhị Lang không thanh bạch sao?” Trương tam sắp khóc, nếu Phục Hy biết vợ mình bị Nhị lang Thần cướp thì không biết sẽ gây ra chuyện gì nữa.
Dương Nghiễn kiên cường nuốt xuống một ngụm máu, bình tĩnh gấp tờ báo, đứng dậy: “Anh rời nhà cũng lâu rồi, hôm nay cũng đến lúc tạm biệt…”
“Anh Hai! Anh không thể thấy chết mà không cứu!” Phong Tiểu Tiểu túm chặt Dương Nghiễn: “Trong sạch của em toàn bộ trông cậy vào anh thôi!”
Dương Nghiễn nhìn Phong Tiểu Tiểu nửa phút, sau đó khẽ vuốt đầu chó của người sau, dịu dàng nói: “Tìm tiểu Khương đi, anh còn trẻ…”
“….” Còn trẻ em gái ông!