Bạn đang đọc Nhật Kí Trưởng Thành Của Nữ Oa – Chương 144: Không đề
Không cần chờ tới ngày mai để thư kí nhà mình đến nhà người ta để hỏi địa chỉ hiện tại của Dương Nghiễn. Trên thực tế, khi hồ ly đực họ Hoàng gặp Lô Phương, đôi bên cùng kể lại tình hình của mình, đối chứng với nhau, hai hồ ly rất nhanh hiểu được nhóm người bọn họ đụng phải đều là 1.
Vì thế, vào buổi tối, khi Phong Tiểu Tiểu cuối cùng cũng chịu ở nhà ôm một đống bùn giúp Vương Vi làm lại cơ thể, tổ hai con hồ ly đực đến gõ cửa động boss….
“Cô!” Hồ ly đực họ Hoàng trừng mắt, không thể tin được nhìn cô gái đuôi rắn trong phòng.
“Không thể nào!” Hồ ly đực họ Lô há hốc mồm, vẻ mặt kinh hãi nhìn Phong Tiểu Tiểu.
“…” Phong Tiểu Tiểu đang nằm trên giường ôm máy tính xem hoạt hình, đuôi rắn thì cuốn lấy một đống bùn tỏa ra màu vàng lấp lánh đang mấp máy thành hình với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, tựa hồ đang hình thành một cơ thể phụ nữ….Nhàm chán lắc lắc đuôi, chống tay nâng thân trên dậy, Phong Tiểu Tiểu bất đắc dĩ nhìn Dương Nghiễn đang ngoắc ngoắc mình ở ngoài cửa: “Hai người này sao lại đến đây?”
“Nói là đến bàn chuyện đầu tư.” Dương Nghiễn tựa vào trên cửa cũng bất đắc dĩ dáp: “Thật ra bình thường anh không thích dùng thời gian riêng để bàn chuyện công.”
“….Hình như thời gian riêng của anh 1 ngày có 24 tiếng nhỉ.” Phong Tiểu Tiểu trầm mặc, lại hỏi: “Vậy nói chuyện công thì đến phòng em làm gì?”
Vương Vi chui nửa người ra từ trong đống bùn, linh hồn cũng bao phủ một vòng sáng màu vàng lấp lánh. Tò mò nhìn hai người ở cửa, nhìn nhìn lại Phong Tiểu Tiểu, cuối cùng nhìn thân thể đang dần thành hình của mình, đột nhiên đỏ mặt: “Anh Dương, cơ thể của em còn chưa kịp mặc quần áo, mấy người đàn ông các anh đứng đó có phải hay không hơi…”
Dương Nghiễn hết chỗ nói: “Một đống bùn không mặc quần áo thì có gì để coi?” Dừng một chút lại trả lời Phong Tiểu Tiểu: “Do anh thấy nói luôn một lần đỡ phải mất công kể lại….Khó mà chỉ nói mỗi chuyện công thôi.”
Lô hồ ly tựa hồ nghe được âm thanh nói chuyện mới hoàn hồn, bước ra sau vài bước, chỉ vào đuôi rắn của Phong Tiểu Tiểu kêu to: “Cô cô cô cô là xà yêu?”
Từ sau sự kiện Tô Đát Kỉ, tổ huấn của đám hồ ly tinh truyền xuống, và thế là một thứ gì đó gần như là thiên tính đã đọng lại, ví dụ như là luôn sợ rắn hay những cái liên quan tới Nữ Oa vân vân….
Phong Tiểu Tiểu thực đau lòng, đồng tình nhìn hắn: “Ngại quá các anh em, thật ra tôi là Nữ Oa.”
“…”
…
Sau một màn giới thiệu ngũ lôi oanh đỉnh, chờ khi hai hồ ly đã chấp nhận được thân phận của đám người Phong Tiểu Tiểu, cũng cố gắng bỏ qua thiên tính mới ngồi xuống nói chuyện.
Dựa theo lời của hồ ly đực họ Hoàng tên Dong, hắn đến là vì chuyện làm ăn, cũng không có ý đến nhận thức bà con đồng đạo. Đương nhiên, biết được thân phận của Phong Tiểu Tiểu cùng Dương Nghiễn vẫn có chút ngoài ý muốn. Lúc trước hai con hồ ly này nghĩ mấy người là kẻ tu hành, không ngờ sự thật tàn khốc hơn tưởng tượng rất nhiều.
“Nhị Lang Thần cùng …..Nữ Oa?!” Hoàng Dong không nói gì nhìn Phong Tiểu Tiểu cùng Dương Nghiễn, sau đó che mặt: “CP này quả là hiếm lạ.”
“Con trai tôi cùng Oa Oa không có gì hết!” Trương Tam xù lông, cô bây giờ sợ nhất cũng ghét nhất là hai người bị người khác hiểu lầm ghép thành một đôi, nguyên nhân không có gì, chỉ cần ngẫm lại còn một Phục Hy tùy thời có thể xuất quan là đủ hiểu.
“…” Lô Phương một thân mồ hôi lạnh, hắn đột nhiên nhớ tới chuyện sáng nay ở phòng khách nhà người ta….Đây tuyệt đối là muốn tự sát không cần lí do!
“Ngài cũng là người tu hành?” Hoàng Dong kinh ngạc hỏi Trương Tam.
“Chị Ba ngày trước là Vân Hoa tiên tử ở Thiên Đình, mẹ của Nhị Lang Thần.” Phong Tiểu Tiểu nâng cái đuôi lên tiếng.
Hoàng Dong rối rắm một chút, sau đó ho khan vài tiếng, lấy ra một tập tài liệu trong túi đặt lên bàn: “Trước không nói cái khác, tôi đến chủ yếu vẫn là muốn nói với quản lí Dương về chuyện hợp tác.”
Dương Nghiễn không có hứng thú lật tài liệu: “Nhưng ban sáng tôi đến công ty cũng chủ yếu là hóng chuyện, nói thật, tôi không cảm thấy hứng thú với công ty của các anh cho mấy.”
Hoàng Dong cười cười: “Nể mặt đều là người đồng đạo….”
Phong Tiểu Tiểu lại xen mồm: “Kì thật anh không phải là hồ ly tinh sao, kiếm một người bao dưỡng hẳn là đơn giản mà.”
“Đàn ông sao có thể đi ăn cơm mềm!” Lô Phương nhảy dựng lên.
“Đàn ông chẳng phải cuối cùng cũng để chị Phong đi cứu đó sao.” Vương Vi mỉm cười một kích đâm xuyên tim.
Hoàng Dong cào tóc, có chút bất đắc dĩ năng lực nói lệch hướng của Phong Tiểu Tiểu cùng Dương Nghiễn, chỉ có thể cố lái về vấn đề chính: “Dương tiên sinh, công ty chúng tôi bây giờ chẳng qua chỉ là tạm thời không thể xoay vòng vốn, nhưng mong anh hãy tin tưởng chúng tôi vẫn có tiềm lực phát triển, nếu anh đầu tư nhất định sẽ là quyết định đúng đắn.”
“Tôi tin điểm này.” Dương Nghiễn gật gật đầu tỏ vẻ chính mình cũng không hoài nghi lời của đối phương. Là một người có Thông Thiên Nhãn đọc được nhân tâm, kỳ thật năng lực của hồ ly tinh và hắn ở phương diện nào đó mà nói thì cũng khá giống nhau. Chẳng qua mình có thể hiểu rõ lòng người, nắm bắt được nhược điểm mấu chốt của kẻ khác. Còn đối phương lại là sử dụng thủ đoạn mê hoặc dụ dỗ đối thủ thỏa hiệp chịu thua….Ở trong cái hoàn cảnh kinh tế chú trọng quan hệ nhân mạch hơn cả năng lực mà nói, công ty của hồ ly này chỉ cần không xảy ra vấn đề gì, trên cơ bản là sẽ không lo đóng cửa, bởi vì người ta luôn có cách tìm được “quí nhân” tương trợ.
Khép lại tài liệu trong tay, Dương Nghiễn nhíu nhíu mày: “Tôi chỉ là không quá hiểu được vì sao anh nhất định phải kiếm nhiều tiền như vậy?! Nói không khách sáo một chút, khi nhìn thấy anh là tôi cũng đã nắm giữ được một số thông tin. Tính cách của anh tựa hồ cũng không phải loại thương nhân cuồng công việc. Nói cách khác, bản thân anh không quá hứng thú với việc kinh doanh….Trên thương trường, nếu không có tâm tiến tới, rất khó nói sẽ trở thành người cười cuối cùng.”
Đọc trí nhớ không khó, đọc trí nhớ có trở ngại cũng không khó. Nhưng nếu không biết được phạm vi trí nhớ muốn đọc, thì chuyện liếc mắt một cái là có được thông tin cả đời của người nào đó là không dễ. Đây không phải vấn đề năng lực lớn nhỏ, nói dễ hiểu hơn, khi Dương Nghiễn mở Thông Thiên Nhãn chẳng khác nào mở luôn cả google, quá khứ của một người đều bày ra cho hắn lăn chuột.
Nhưng lăn chuột cũng có giới hạn thời gian. Nếu phải tìm tòi trong phạm vi nào đấy có thể đặt từ khóa, nếu phải xem riêng một thời gian nào đấy cũng có thể cài đặt phạm vi lịch sử. Nhưng nếu không có mục tiêu nhất định, cả kho thông tin khổng lồ kia bày ra cũng đủ khiến hắn không biết nên động vào đâu. Mà khi sức lực không đủ để tiếp tục mở mắt nữa thì kết nối hoặc là nói sự liền mạch của kho thông tin cũng sẽ tan rã…