Nhật Kí Trưởng Thành Của Nữ Oa

Chương 12: Khương Lễ


Bạn đang đọc Nhật Kí Trưởng Thành Của Nữ Oa – Chương 12: Khương Lễ

Phong Tiểu Tiểu không đọc báo, tự nhiên sẽ không biết thời gian trước truyền thông ồn ào
huyên náo một trận, chuyện về thái tử nhà cự phú nào đó vì tranh đàn bà
với quan nhị đại mà đem đối phương đánh đến trọng thương rồi bỏ chạy.

“Hành vi của anh đã ảnh hưởng rất nghiêm trọng đến hình tượng tập đoàn của
chúng ta, đồng thời cũng khiến cho mối quan hệ của ba cùng Hồ tỉnh
trưởng trở nên cứng ngắc…đương nhiên, cha con không có cách nào tạo nên
cừu hận, chỉ cần anh xin lỗi con trai Hồ tỉnh trưởng một câu, chắc chắn ba sẽ hết sức bảo vệ anh.” Anh bạn trẻ tóc đỏ tựa hồ rất săn sóc
nói:”Bác Hồ (này là ông tỉnh trưởng kia nhé, không phải Bác Hồ nhà mình) cũng nói trẻ con cãi nhau không có gì, chỉ cần anh nhận sai…”

“Tao thấy khả năng này không lớn.” Dương Nghiễn miễn cưỡng dựa vào tường, tà tà xem tóc đỏ:”Lão Hồ hình như mua người chuẩn bị xử lí tao?! Mày cùng
lão, ai muốn động thủ thì trực tiếp đến, cho dù tao không mấy hay ho thì cũng đừng có nói cái kiểu sỉ nhục chỉ số thông minh của người khác như
thế.”

Phong Tiểu Tiểu tò mò:”Thù lớn như vậy sao?! Bộ anh đánh con trai người ta đến tàn hả?”

“…Không, cuộc sống hoàn toàn có thể tự gánh vác.” Chỉ là từ đây về sau đời sống X sẽ không bao giờ có khả năng nữa…Dương Nghiễn mặc mặc, bất đắc dĩ:”Kì
thật cũng không phải do anh làm, thằng nhãi kia lúc đó dùng thuốc quá
liều, cường túm một em gái trên đường tính phô diễn hành vi nghệ thuật,
không hay ho là em gái kia không biết học thuật phòng sói kinh điển ở
đâu, lại thêm đôi giày cao gót kia lại khá cao…”

Vì thế chén cụ (bi kịch) đã xảy ra như vậy.

Chịu càng lúc càng nhiều thời trang quỉ dị ảnh hưởng, hiện nay, giày cao gót tuyệt đối có thể được xem là một trong mười đại vũ khí đô thị hiện đại, địa vị giang hồ xếp gần với cục gạch.

Lại nói nghiêm túc, Dương
Nghiễn chỉ giúp động thủ với đám lâu la phía sau thằng nhãi kia mà thôi. Chẳng qua em gái chạy trốn mau, Hồ lão đầu bi phẫn lại tìm không thấy
đối tượng xả hận, đàn côn đồ lại sợ bị vứt xác xuống biển, thế là tìm

người giá họa, vì vậy âm kén dương sai, món nợ này toàn bộ đều tính lên
đầu của hắn.

Con trai mình không thể để nhân đạo gièm pha, đương
nhiên không thể nói cho người ngoài, vì vậy không chỉ có báo chí mà ngay cả ông già nhà Dương Nghiễn cũng không biết tính nghiêm trọng của tình
hình. Mà lí do anh bạn trẻ tuổi tóc đỏ này có được tin tức hoàn toàn là
vì cậu ta với Hồ lão đầu hợp tác, song phương đều có lợi…Một cái là vì
đoạt quyền, một cái là vì báo thù, dù sao hai người đều nhịn không nổi
Dương Nghiễn.

Phong Tiểu Tiểu hút một hơi lạnh, thân thiết cảm khái khâm phục em gái đô thị ngày nay bưu hãn.

“Xem ra lần này chúng ta cũng như cũ là không có tiếng nói chung sao?!” anh
bạn tóc đỏ đáng tiếc lác đầu, sau đó lui từng bước nói với đàn tây trang đen:”Đưa anh cả trở về.”

Đàn tây trang không e dè, hết sức kiêu
ngạo ở trước quán bar người ra kẻ vào náo nhiệt vung nắm đấm. Dương
Nghiễn thở dài, kéo Phong Tiểu Tiểu ra đằng sau che chắn, nhấc chân một
mảnh lăng không đối phó…

Nhiều người tuy rằng khí thế, nhưng chất lượng có đôi khi tốt hơn số lượng. Dương Nghiễn cùng đàn tây trang mỗi
bên một ưu thế, tạm thời chẳng phân biệt được cao thấp.

Anh bạn
tóc đỏ mắt nhìn Phong TIểu Tiểu đang đứng trộm ngáp đằng sau chiến
trường hỗn loạn, cười lạnh:”Như thế nào lại không có ai đến tiếp đón chị dâu tương lai của tao vậy hả?!”

Hử?! Nghĩ cô là quả hồng mềm?!


Phong Tiểu Tiểu ngẩn người, sau đó niết nắm đấm nhìn một tây trang đen nhảy
ra khỏi chiến cuộc hướng đến chỗ mình. Dương Nghiễn thật ra rất có lương tâm muốn đến trợ giúp, đáng tiếc chướng ngại vật bên người nhiều lắm,
thời điểm này muốn phân ra thật không dễ dàng, đánh không được nhưng đem hắn bám trụ cũng là đơn giản…Cái khác không nói, người ta chỉ đứng bất
động, vây thành cái vòng là có thể khiến hắn đau đầu nửa ngày.

Tây trang đen chạy đến bên người Phong Tiểu TIểu đưa cánh tay muốn bắt
người, Phong Tiểu TIểu ngón tay vừa giật giật, còn chưa kịp nâng lên lại đột nhiên cảm thấy đằng sau lưng một trận lạnh toát, sau đó một cái
chân lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai, lướt qua cô đạp đến mặt
tây trang đen.

Đánh bay năm thước, gặp vật cản, hôn mê…Phong Tiểu Tiểu nhìn xem có chút há hốc mồm, uy lực thật vượt xa chính mình tưởng tượng.

Quay đầu vùa thấy mặt người hành hung, lại há hốc mồm. Tiểu Khương bi tình
thuần khiết vô tội đang ở phía sau cô, thu hồi chân vừa đá, kinh hoảng
xem xét:”Tiểu Tiểu, cậu không sao chứ?”

Phong Tiểu Tiểu:”…”

Cơ thể cô hiện tại không có việc gì, nhưng tinh thần đang chịu kích thích có vẻ lớn…

Xoa Xoa, tiểu Khương hồng hồng ánh mắt nhìn Phong Tiểu Tiểu một cái:”Cậu
đừng hiểu lầm, lần này mình không phải theo dõi cậu, chẳng qua ra cửa
vừa vặn nhìn thấy…còn có việc này, cậu có thể hay không cho mình một
đồng tiền?!”

“… Một đồng không đủ gọi xe đâu.” Phong Tiểu Tiểu
thật sự nghĩ không ra lời kịch gì phù hợp với tình huống trước mắt,

nghẹn nửa ngày mới ra được một câu.

Tiểu Khương cắn môi lắc lắc đầu:”Không phải để gọi xe, là tiền thuê.”

“???”

“Ba ba nói chúng mình không thể làm không công, bởi vì mỗi mạng người đều
có khả năng là tài nguyên, thương phẩm giao dịch lớn trong tương lai,
cho nên ngoại trừ tình huống đặc thù, thời điểm khác phải được thuê mới
cho phép giết người.”

Tiểu Khương bay nhanh cho Phong Tiểu Tiểu
một cái liếc mắt, trên mặt hiện lên một mảnh đỏ ửng ngượng ngùng:”Mình
tính cho cậu giá đặc biệt.”

“…”

Hai đại hung nhân liên thủ, em trai tóc đỏ rất nhanh bị đuổi đi.

Quăng đi một nhóm người đuổi tới, chúng bạn học giống Phong Tiểu Tiểu lần đầu nhìn đến một mặt hung hãn của Khương Lễ ồ lên một trận. Bởi vì đối với
Khương Lễ hiếu kì cùng cảm tạ, Phong Tiểu Tiểu cùng Dương Nghiễn khi
trốn chạy thuận tay đem tiểu nam sinh hồn nhiên này kéo theo trở về.

“Ngồi tự nhiên, không cần khách sáo.”

Phong Tiểu Tiểu khóe miệng co giật, nhìn tiểu nam sinh vừa rồi còn ở cửa quán bar đại sát tứ phương bây giờ đã có lễ mà ngồi ngay ngắn trên sô pha,
nhất thời cũng chưa biết phản ứng như thế nào, quay đầu bắt lấy Dương
Nghiễn đang muốn trở về phòng mình:”Đợi chút, anh gọi cái điện thoại gọi cho Lý Trường, hỏi ông ta xem Dương Nghiễn có phải”người quen” hay
không?”

Dương Nghiễn ngáp dài vào phòng gọi điện thuận tiện

thuyết minh tình huống, Khương Lễ ánh mắt lòe lòe tỏa sáng, một đường
xem cách hai người cư xử, ngọn lửa nhỏ hi vọng trong lòng không khỏi tro tàn lại cháy, càng cháy càng to:”Tiểu Tiểu, anh ta không phải bạn trai
cậu đúng không? Hai người là…”

“Người ở chung.” Phong Tiểu Tiểu đưa li nước qua, nghĩ nghĩ mới hỏi:”Tình huống của cậu là như thế nào?”

Khương Lễ rất khách sáo nói lời cảm ơn, tiếp nhận cái li, nhã nhặn nhẹ nhấp
một ngụm, nghe được Phong Tiểu Tiểu hỏi mới buông xuống, có chút khó xử
châm chước câu chữ:”Nhà mình…là sản nghiệp gia tộc. Cách đấu kia là kĩ
xảo chuyên nghiệp, một kĩ năng cần thiết…”

“Được rồi, cậu cũng
không cần uyển chuyển.” Phong Tiểu Tiểu đau đầu nâng tay ngăn tiểu nam
sinh tiếp tục quanh co:”Ở cửa quán bar lúc ấy cậu nói mạng người là
thương phẩm?! Nhà cậu sẽ không phải làm sát thủ chứ?”

Khương Lễ khuôn mặt xoát một chút trắng bệch, vẻ mặt khiếp sợ không thể tin:”Sao cậu biết được?!”

“…”

Vừa lúc này, Dương Nghiễn nói chuyện điện thoại xong đi ra giải cứu tiểu Nữ Oa chuẩn bị phát điên:”Lý Trường nửa tiếng nữa sẽ đến, em muốn ăn khuya không?!”

“…Cũng được.” Phong Tiểu Tiểu cũng hiểu được đêm nay thật sự quá mệt mỏi.

Dương Nghiễn vừa nghe liền vui vẻ:”Thật tốt quá, thuận tiện cho anh một phần.”

“…Không phải anh nấu sao?”

“Anh nói vậy bao giờ?” Dương Nghiễn nghi hoặc.

“…”

Quả thật chưa nói…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.