Bạn đang đọc Nhật Kí Thực Nghiệm Của Tên Vu Yêu Điên Khùng – Chương 40: Thả mồi
Huyết mạch hắc thiết, cũng tức cấp 1 đến 20 trong hệ thống, đại biểu quá trình một chức nghiệp giả vừa nhậm chức, đại bộ bận lực lượng được lấy từ trong huyết mạch, mọi người cũng thường xác định con đường phải đi trong lúc này.
Nghe mơ hồ? Vậy nghe thuyết minh của hệ thống cho dễ hiểu:
Mô bản cuồng chiến sĩ tộc người thú tiêu chuẩn: lực lượng: 15; nhanh nhẹn: 8, thể chất: 12, chủ thuộc tính: lực lượng, thiên phú chủng tộc: cuồng bạo.
Mô bản thích khách ám tinh linh tiêu chuẩn: lực lượng: 12; nhanh nhẹn: 14; thể chất: 9; chủ thuộc tính: nhanh nhẹn; thiên phú chủng tộc: làn da kháng ma.
Mô bản chiến sĩ nhân loại tiêu chuẩn: lực lượng: 12; nhanh nhẹn: 8; thể chất: 10; chủ thuộc tính: lực lượng; thiên phú chủng tộc: không.
Lực lượng là sức mạnh của nhục thể có được, nhanh nhẹn là thể hiện của tốc độ và sự thăng bằng cơ thể, thể lực là độ bền bỉ cường tráng của sinh mệnh, tất cả đều là thuộc tính trọng yếu nhất của chức nghiệp cận chiến.
Tại giai đoạn hắc thiết, những con gà non của các chủng tộc đều sẽ lấy mô bản chủng tộc tiêu chuẩn làm mục tiêu, nỗ lực rèn luyện tăng cường thực lực, những cái gọi là thần lực trời sinh đại khái cũng chỉ là thuộc tính lực lượng ban đầu thêm 2 hoặc 3 gì đó.
Theo sự nỗ lực của bọn họ, thuộc tính sẽ càng lúc càng tiếp cận mô bản, cho đến khi tất cả đều đạt thì cũng là lúc đột phát đến giai tiếp theo.
Sao, ôm hận không công bằng? Người thú, ám tinh linh đều có tổng ba thuộc tính cận chiến là 35, nhân loại lại chỉ có 30, đã thế còn không có thiên phú chủng tộc! Xin lỗi, trước nay công bằng không tồn tại trên thế giới này, thiên phú và thuộc tính của các chủng tộc luôn không bình đẳng, nếu không tại sao lại có nhiều phân tranh và kì thị chủng tộc như vậy.
Nhất là, theo nỗ lực bỏ ra, sự sai biệt trên thiên phú sẽ mở rộng tạo thành sự cách biệt trên thực lực, việc này cũng giống như một kẻ đi bộ và một kẻ cưỡi ngựa, với thời gian bỏ ra như nhau, tất nhiên tên cưỡi ngựa chạy càng xa.
Cũng giống như một tên người thú bình thường, mỗi cấp thường tăng khoảng 0.1 lực lượng, 20 cấp tăng 2 điểm lực lượng, còn một nhân loại, 20 cấp tăng 1 điểm đã là một tên chiến sĩ có tiềm năng.
Đó là còn không suy xét đến thiên phú chủng tộc, một thiên phú chủng tộc tốt thường có thể tăng thực lực rất nhiều.
Chiến sĩ đồng giai vị thuộc các chủng tộc khác nhau có chênh lệch rất lớn đã trở thành thường thức của thế giới này, thế nhưng xét trên tổng thể thì điều đó chỉ là tương đối. Thông thường những chủng tộc với thiên phú kém cỏi và thuộc tính rách nát lại có tốc độ trưởng thành rất nhanh, ngược lại chủng tộc càng mạnh mẽ với thiên phú xuất sắc lại có thời gian trưởng thành cực dài, một con rồng cần mấy trăm năm mới thành thiếu niên, tinh linh phải dùng hai trăm năm mới thành niên, còn nhân loại, thời gian từ sơ sinh tiến đến thời kì đỉnh phong chỉ cần ba bốn chục năm, nhiều lắm thì bảy tám chục năm.
Nếu nói theo ngôn ngữ của game thì tức là chủng tộc càng yếu thì exp để thăng cấp càng thấp, lấy ta làm chuẩn, exp để thăng cấp của vu yêu phải cao gấp ba pháp sư nhân loại… Bỏ đi luyện lại thật sự rất đau lòng…
Đối với các cường giả, do việc đột phá mỗi giai đều rất khó nên ưu thế này không là gì, thế nhưng xét toàn chủng tộc, ưu thế đó trở thành đặc điểm rất rõ ràng, tỷ như nhân loại có thể sản xuất lượng lớn chiến sĩ cấp thấp (cũng có thể gọi là pháo hôi), chủng tộc bạch ngân như các tinh linh thì có ưu thế đào tạo số lượng nhất định cường giả bậc trung, còn chủng tộc hoàng kim như loài rồng thì dù số lượng ít cũng không ai dám nhạ, bởi lẽ chỉ cần trưởng thành thì ai ai cũng là cường giả.
Nếu huyết mạch hắc thiết là khởi đầu, chủ yếu chỉ cần mô phỏng các người đi trước, vậy thì đến khi đạt tới nhục thể thanh đồng thì các chức nghiệp giả phải tự mình ma luyện chiến kĩ, đào móc tiềm năng, đắp nặn nên cơ thể chiến đấu hoàn mĩ.
Nói theo game là nỗ lực luyện độ thành thục của kĩ năng, đi tăng điểm thiên phú, tăng thêm thuộc tính…
Tiếp đó là tôn nghiêm bạch ngân, đến tầng thứ này nhục thể của chức nghiệp giả đã đạt đến giới hạn của phàm nhân, họ bắt đầu rèn luyện ý chí và tinh thần, hình thành phong cách chiến đấu thích hợp nhất của chính mình.
Lại nói theo game thì có thể coi như mô hình nhân vật lúc này cơ bản đã thành hình, tốc độ tăng trưởng thuộc tính trở nên chậm rãi, tiếp tục mài luyện thuộc tính không có lời, tốt nhất nên bỏ công đi học mấy cái đại chiêu để đi loè thiên hạ.
Ý chí hoàng kim, cường giả thuộc tầng cấp này bắt đầu đi tìm con đường mới cho mình, nếu có thể tìm được truyền thừa hoặc hướng dẫn của một chức nghiệp cấp cao nào đó, vậy thì tốc độ trưởng thành lại càng nhanh.
Theo cách nói của game, ngươi đã đạt cực hạn của chức nghiệp, đến chuyển chức đi, bắt đầu hành trình mới nào.
Lại tiếp tục là hình thành linh hồn lạc ấn tiến bước truyền kì, tạo nên tâm tượng thế giới nhân gian thánh giả, trước từng nói một chút rồi, giờ tạm không nhắc tới; nói đến đây, chắc có người đã hiểu tại sao Annie làm cách nào cũng không đánh nổi Eliza.
Annie là nhân loại, dù có một phần huyết mạch của phượng hoàng thế nhưng vẫn là nhân loại, một chức nghiệp giả hoàng kim giai của chủng tộc hắc thiết làm sao có thể chống lại một cường giả cũng cấp hoàng kim thuộc chủng tộc mạnh mẽ như ‘nửa ác ma được vực sâu chiếu cố’. Chỉ riêng thuộc tính lực lượng thì Eliza cũng đã đạt tới 21, thậm chí đã vượt qua ranh giới của chiến sĩ cấp truyền kỳ.(*)
Nếu Eliza nguyện ý, bất cứ lúc nào nàng cũng có thể đáp ứng lời triệu hoán của Abyss ma hoá toàn bộ, sau đó nàng lập tức có thể nhận được sự tăng vọt về thuộc tính, cụ thể, hiện tại nàng đã ‘ma hoá bậc trung: lực lượng +6, nhanh nhẹn +6, thể chất +6, trí lực +6, mị lực +3, tinh thần -6”.
Mới chỉ ma hoá cấp trung, Eliza đã khiến Annie không cách nào địch lại.
Lúc mới sinh một ma duệ như Eliza có 12 điểm lực lượng, thuộc tính đề thăng của đẳng cấp thêm 3 điểm, thiên phú lại thêm 6 điểm… cứ thế một pháp sư với lực lượng nghiền nát cả chiến sĩ sinh ra, thêm vào đó là ưu thế không thể chối cãi của thuộc tính nhanh nhẹn và thể chất, đấy là tư bản để Eliza tự tin tay không đỡ thần kiếm.
Lại thêm những thể thuật linh ta linh tinh của ta truyền thụ và kĩ xảo ma vũ cận chiến nàng tự nghĩ ra, về mặt kĩ xảo Annie cũng không có ưu thế, như vậy, Annie lấy cái gì ra để thắng Eliza?
Đừng nói Annie, đến chiến sĩ truyền kì như Snowhoof có thể thắng Eliza hay không cũng là vấn đề… Là môn sinh đắc ý của ta, Eliza đã sớm trò giỏi hơn thầy.
Cái buff ma hoá cấp trung thực sự không công bằng, thế nhưng so với ‘cơ thể hoàn mĩ của rồng đỏ cấp thượng cổ: miễn dịch hoàn toàn độc tố, ôn dịch, hoả diễm, toàn thuộc tính +12’ của tiểu Hồng, ma hoá cấp trung tỏ vẻ mình rất bình thường. Dựa theo tính toán của ta, dù Eliza ma hoá toàn bộ thì cũng chỉ là toàn thuộc tính +10, tinh thần giảm mãnh liệt.
Đương nhiên trên đời làm gì có bữa cơm miễn phí, quà tặng của Abyss chưa từng thuộc loại dễ cầm.
Nếu tinh thần bị hạ thấp quá mức nàng sẽ rất khó kháng cự sự ma hoá, cuối cùng triệt để hoá thành ác ma. Cũng vì lẽ đó ta cấm chỉ nàng sử dụng thiên phú ‘vực sâu triệu hoán’.
Thậm chí ta còn vận dụng ma pháp khế ước của ma quỷ đem điều này quy vào trong hợp đồng của ta và Eliza, trước khi ta trả đủ tiền công, nàng không được phép sử dụng bất kì năng lực nào trong bản năng của nhục thể.
Ma quỷ và ác ma đều có bản nguyên từ Abyss, hai bên lại là tử địch của nhau, do đó việc ta làm chẳng khác nào lợi dụng sức mạnh của Abyss để kháng cự sự triệu hoán của Abyss, là biện pháp khả thi nhất ta có thể nghĩ ra để trì hoãn quá trình ma hoá của Eliza.
Có lẽ, sẽ có một ngày Eliza sẽ như những hậu duệ ác ma khác, không thể chống cự sự hấp dẫn của sức mạnh, tự mình tiến vào trong Abyss giống thằng em ngu xuẩn của ta, triệt để trở thành cư dân của hạ vị diện, thế nhưng ta hi vọng có sự trở ngại của ta quá trình đó sẽ bị kéo dài ra đến vô hạn, chí ít, lúc còn sống ta sẽ không để mặc tất cả phát sinh.
Eliza đích thực rất mạnh, làm một nhân loại, Annie tất nhiên sẽ kém một chút, thế nhưng dù sao nàng vẫn chỉ là một đứa bé mới mười bảy mười tám tuổi, mới tầm tuổi này mà đã có thực lực hoàng kim giai đỉnh cao đã đủ nghiền nát thường thức của nhân loại bình thường. Chỉ có điều ta và Adam còn chưa thoả mãn lắm, bởi lẽ nơi nàng sống là địa hạ thế giới, một nơi cường giả như mây, cấp truyền kì chỉ là bình quân tuyến của các thành chủ mà thôi.
Hiện tại, cả Eliza và Annie đều còn bị mắc tại cái bước ngưng tụ lấy linh hồn lạc ấn của chính mình…
Một bước này, người bên ngoài không thể giúp gì, linh hồn lạc ấn là thứ phải tự chính mình rèn luyện. Muốn tạo thành nó cần phải có đầy đủ tích luỹ cả về chiến đấu lẫn nhân sinh, phải phát hiện thiếu sót của chính mình từ thất bại, phải khai quật ưu thế của mình từ thành công, phải đối mặt tất cả những khảo nghiệm của nhân sinh. Annie và Eliza tất nhiên có thiên phú rất tốt, cơ sở cũng do mấy tên bán thần lèn chặt, tuy nhiên các nàng thuỷ chung vẫn thiếu hụt tích luỹ và kinh nghiệm.
“Ám tinh linh không dễ đối phó, thế nhưng có hai vị bán thần là Adam và Margareth làm chỗ dựa, bọn ả cũng không dám trực tiếp động thủ với các ngươi. Cố gắng lên, thời gian không nhiều… Dù có một cánh bướm là ta quấy rối, ngày cả địa hạ thế giới hoàn thành minh ước, dẫn quân lên chinh phạt mặt đất cũng cách không xa.”
Được rồi, chuyện này đến đây là ngừng, tiếp đó ta còn để các nàng đi làm thì không còn là tích luỹ kinh nghiệm mà là mưu sát.
Khi ta lặng lẽ tiến đến nhà đấu giá Bạch Kim, tất cả ồn ào náo nhiệt nháy mắt biến mất tăm.
Tất cả mọi người đều đưa mắt về phía bóng người ở nơi cửa ra vào, đơn giản bởi vì…hắn quá sáng!
Ánh sáng trật tự màu bạc và quang huy luật pháp gợn quanh pháp bào, chiếc mặt nạ cấp bậc á thần khí mang theo vẻ tôn nghiêm thẩm phán tất cả; quanh một cuốn sách dày nặng được buộc trên eo, các sợi quy tắc lấp lánh lấp lánh như nói với mọi người rằng nó là thần khí; cạnh bên cuốn sách, một chiếc pháp chuỳ cũ nát cũng thấm đẫm ánh sáng của sức mạnh pháp luật, hiển nhiên cũng là một trang bị á thần khí trở lên.
Một thần khí, ba á thần khí, đến chân thần cũng động tâm, đi ra ngoài không bị cướp mới là lạ, làm không khéo tất cả rồng ở địa hạ Long thành cùng kéo nhau ra một lần.
“Hừ, chính là muốn doạ sợ các ngươi.”
Nhưng đến thằng ngu cũng biết, dám mang những thứ như thế ra ngoài chắc chắn phải có thực lực tương xứng.
Chẳng qua, luôn luôn sẽ có mấy con lợn mang tâm lý may mắn trong lòng, một khác sau, hai tên tiểu tặc bị cấp trên bức bách nhảy ra từ trong bóng tối, tiếp cận bên người ta.
“Pháp chú: kết tội”, vận khí của ta không sai, tên xui xẻo này mới làm việc cực kì xấu trong vòng vài giờ trở lại đây, thế là…
“Pháp chú: Tử hình – treo cổ!”, một pháp chú cấp sáu dùng để xử tử, con lợn ngu ngốc đó bị sợi thừng vô hình treo lên không trung, tay chân giãy đành đạch, đầu lưỡi thè thật dài, chậm rãi sám hối tội lỗi khi cái chết đến gần…
Sức mạnh luật pháp là thứ sức mạnh chuyên đối phó những tên tội nhân, dưới tác dụng của pháp chú cấp sáu, tên đạo tặc bạch ngân giai cứ thế tử vong.
Tên còn lại sợ run, vừa nãy hắn còn chưa kịp phản ứng thì tên đồng bạn đã biến thành thi thể treo lơ lửng phía trên, lại còn chết thảm như vậy.
Tiểu quái dò đường chết là tất nhiên, nhưng chết quỷ dị như thế lại ngoài dự tính của tất cả mọi người, đối với bất cứ ai, cái gì không biết mới là đáng sợ nhất.
Bỏ mặc tên may mắn thoát nạn vì trong mấy giờ vừa rồi không phạm pháp đó, ta tự mình chầm chậm đi tới tủ quầy của nhà đấu giá. Cả biển người trước mặt ta như thể biển rộng trước mặt Moses, tự động dạt sang hai bên nhường lối cho ta bước qua.(**)
“Ta tới đấu giá, một kiện thần khí.”
Ánh mắt của tất cả mọi người đang đặt hết lên người ta, sau khi lời vừa dứt, những tiếng kinh hô và nghị luận lập tức nổi dậy như tầng tầng gợn sóng, đại sảnh vừa rồi còn yên tĩnh đến quỷ dị lâp tức bị thanh âm nhồi đầy.
Bọn họ tất nhiên sẽ kinh ngạc, thậm chí chấn động, đừng nói thần khí, cho dù á thần khí hay là thần binh cấp sử thi trên trường đấu giá đều sẽ nhấc lên bão táp, có khả năng lưu lại vết ngấn tích trong lịch sử. Đấu giá thần khí ư? Đây nhất định sẽ trở thành lịch sử.
“A a a… đấu giá? Tốt tốt, ngài muốn đấu giá thần khí? Thần khí? Thần khí??? Ngài xác định ạ?!?”
Vị tiểu thư tộc Centaur mắt nở ánh kim, bắt đầu nói năng mất trật tự, biểu tình có vẻ sắp không chịu nổi hiện thực, trực tiếp lên mây.
“Ân, thần khí, chúc mừng nhà đấu giá của các ngươi, đây hẳn là kiện thần khí đầu tiên được đấu giá ở địa hạ thế giới, nhà đấu giá của các ngươi nhất định lưu danh sử sách.”
Vị tiểu thư Centaur kia đâu còn để ý mình có được ghi vào sử sách hay không, nghe được ta xác nhận muốn bán thần khí, nàng trợn hai mắt lên, ngã lăn ra đất.
“Thần khí = rất đáng tiền = rất nhiều người tranh = nếu làm vỡ đem mình bán cũng không đủ bù = mình bị đem bán làm trâu làm ngựa = mình phải đến thị trường nô lệ để bị những ác nhân có hứng thú đem đi = các loại tao ngộ khiến người ta không thể chịu đưng…” đây là công thức chuyển đổi tại ý thức của vị tiểu thư Anleya trong nháy mắt vừa rồi.
“Ta không muốn bị bán làm nô lệ, sau đó XXOOABCABC…”, vì trí tưởng tượng quá phong phú, nàng trực tiếp ngất lịm vì não quá nóng.
Loại sự kiện lớn thế này quả thật không hợp với một cô nương nông thôn vừa trốn nhà mấy tháng lên thành phố vì si mê tiểu thuyết như nàng.
“Nô lệ? Ai? Ta không phải Mening, ta không có ý tứ gì với ngươi.”
Gặp tình huống như vậy ta cũng không thể ngờ đến, vị cô nương này bị làm sao, sao biểu tình lại phong phú như vậy, trong nháy mắt hình như nàng còn thốt lên một đoạn văn gắn mác 21+ thì phải.
Thế nhưng giờ nhân viên tiếp khách ngất rồi, ta nên làm gì, đi về?
“Đại nhân, đại nhân! Ta…mời giao cho ta. Ta là chủ quản ở nơi này, tên ta là Carlos, đây là danh thiếp của ta.”
Một tên địa tinh chạy vội tới, thế nhưng nhìn hai mắt đỏ rực và y phục xộc xệch của hắn, hiển nhiên mới chỉ nghe tin liền chạy vội tới.
“Ngài đấu giá cuốn sách này sao?”
Xem ra tên Carlos này còn có chút ánh mắt, biết rõ quanh thần khí thường sẽ có những sợi quy tắc liên quan bao quanh.
Thế nhưng ta lắc đầu, búng tay một cái.
Một tên khô lâu binh đi ra từ sau lưng ta, trên tay nó mang theo một cái tráp bằng gỗ màu đen.
Sau đó, tráp được mở ra….
Một giây sau, cả đại sảnh bị ánh sao thắp sáng, Carlos còn tưởng rằng nơi đây có một ngôi sao trên trời bị hái xuống, mãi cho đến khi quang hoa tán đi…
Trong tráp có một thanh quyền trượng màu đen, bản thân giản dị mộc mạc, trên đó còn có vết thiêu cháy và băng liệt, đây là dấu tích lịch sử trần ai, thứ phát ra ánh sáng thực ra chỉ là viên bảo thạch màu bạc được khảm bên trên.
Ánh sao trên hòn bảo thạch lấp lánh giao thoa, chúng có tiết tấu của chính mình, hệt như một sinh vật đang hô hấp vậy.
Trước mặt viên bảo thạch đó, tất cả những thứ khác trong cả toà đại sảnh bỗng trở nên không đáng giá một xu.
“Thần khí, tuyệt đối là thần khí, ánh sao kia hẳn là sợi quy tắc của nó… chờ chút, là quyền trượng! Là quyền trượng sao!?”, đột nhiên da mặt Carlos từ xanh biến đen, tiếng kêu của địa tinh kích lên một gợn sóng trong đại sảnh.
Xem ra mục đích của ta đã đạt thành bước đầu, một kẻ mang tuỳ thân ba kiện á thần khí và một kiện thần khí, kiện thần khí hắn bán ra sẽ được đa số người cho là thật.
“Vĩnh… Vĩnh dạ!!!!!!” lời còn lại Carlos cố gắng nuốt trở về trong họng, hắn biết vật trước mắt quý thế nào, ít nhất ngang với một đế quốc! Hắn giờ có chút hâm mộ con gà non kia, ngã xỉu đi là xong việc.
“Đúng vậy, Vĩnh dạ quyền trượng.”, lời nói vô tình của ta đánh nát tia may mắn sau cùng của tên địa tinh này.
“…Vĩnh dạ quyền trượng?”
Thanh âm của ta không lớn nhưng cũng đủ để tiến vào tai của tất cả những ai đem lực chú ý ở chỗ này, rất nhanh, việc vĩnh dạ quyền trượng hiện thế đã truyền ra rộng khắp.
Đại bộ phận người đầu tiên là chấn động, sau đó là tham lam, cuối cùng là sợ hãi…
“Gọi tất cả mọi người, đi mau, nơi đây sắp xảy ra chuyện lớn.”
“Mau. Đi mau! Kayes không chịu? Được, kệ hắn, chúng ta đi, để tên ngu xuẩn đó chết ở đây.”
Muốn có thần khí vậy tự nghĩ xem mạng mình đủ cứng hay không, theo quy tắc của địa hạ thế giới, những tên ngu ngốc không có thực lực lại nắm giữ trân bảo sớm muộn gì cũng chết rất thê thảm. Khi tin tức vĩnh dạ quyền trượng xuất thế được truyền ra, vô số thế lực đỉnh nhọn sẽ đua nhau tới, lúc đó muốn trốn thì đã muộn.
Đương nhiên lúc nào nơi nào cũng sẽ không thiếu mấy tên vì tiền quên mạng, dù không ít người vỡ tổ chạy ra, số người lưu lại cũng không thiếu, bất quá vì kiêng dè thi thể tên đạo tặc vừa rồi vẫn đang lơ lửng giữa không trung nên không dám ra tay.
Đối với những tên nhát gan nhìn lén, ta hoàn toàn không để ý, người lại ta còn cười cười nói với tên địa tinh hiện tại còn đang run rẩy:
“Đấu giá chỉ có hai yêu cầu, một là buổi đấu giá phải được cử hành vào xế chiều đúng ba mươi ngày sau, tất cả các thế lực và cá nhân đều có thể tham gia, thứ hai, nếu thần khí bị mất, ta muốn các ngươi bồi thường hai mươi cái thành thị địa hạ, trong đó bao quá cả ốc đảo Murs, thành Wyvern…”
“Gì …. Bồi, bồi, ngài bảo bồi thành thị? Ta…ta nào có thành thị để…. A, Murs, ta hiểu rồi, sư vương! Ngài đến tìm sư vương nha!”
Nói xong, tên địa tinh trợn trắng mắt, tiếp bước cấp dưới của hắn.
Mà tên này cũng vừa nói đúng mục tiêu của ta, muốn mở nhà đấu giá ở Vitein làm sao có thể không có hậu trường, ta tới cũng vì muốn nhắm và hậu trường đằng sau nhà đấu giá này – vua người thú Dath Wrathtooth, những toà thành ta nói ra cũng đều là tài sản của hắn.
Nghe được danh hiệu của bá chủ địa hạ, lại có một bộ phận người ‘quan chúng’ tìm lại được lý trí và sợ hãi, rời đi nơi này, có đôi lúc biết nhiều quá là nguyên nhân rất tốt để chết.
“Ai da, lại ngất, còn ai có thể quản việc này sao?”
Những nhân viên bị ánh mắt của ta quét tới, hoặc nghiêng mình tránh ra, hoặc trực tiếp ngã xuống giả chết…
“Ha ha, đây không phải là Vô Miên giả sao? Đã lâu không gặp. Ngươi tới đấu giá à? Được, cái tờ đơn này chúng ta tiếp.”
Một thân ảnh hào hùng tiến vào cùng tiếng cười to, người còn chưa vào, thanh âm cũng đã vang vọng khắp đại sảnh.
Vẫn là cái mô dạng ta nhìn thấy ở ngoài thành Sulfur lúc trước, một tên người sư tử chột mắt với cái bờm rậm rạp, cơ thịt cả người rất phát đạt nhưng lại không quá mức khoa trương, đuôi bọ cạp đằng sau lưng kéo dài trên mặt đất, một bộ chiến giáp màu xám đen nhìn tưởng bình thường nhưng thực ra lại là bộ trang bị truyền kì có tiền cũng không mua được.
Lúc này, tên vua người thú cười đầy phóng khoáng trên địa bàn của mình, tựa hồ không chút để ý đến trận thảm bại và mấy binh đoàn bị tổn thất.
“Ai u, lão sư tử, ngươi vậy mà không chết nha. Không hổ là kẻ có thể dùng thân binh làm thịt thuẫn, da mặt đủ dày, may mắn nhặt được cái mạng mà vẫn dám xuất hiện trước mặt ta, không sợ ta trực tiếp giết ngươi à?”
Đánh người không đánh vết sẹo, thế nhưng ta cứ nhè vết sẹo mà đánh, sau nháy mắt, khuôn mặt Dath vặn vẹo.
Chiến tranh là sự tiếp nối của chính trị, các đại nhân vật đều yêu thích ‘mặt mũi’, dưới tình huống bình thường, không quản trước kia đánh nhau kịch liệt thế nào, nếu có cơ hội ngồi cùng bàn trước mặt công chúng ai cũng đều sẽ để lại chút mặt mũi cho đối phương, dùng mấy lời nói hay ho giao lưu một chút, một đối thủ không quan tâm mặt mũi người khác như vậy Dath mới thấy lần đầu, thoáng chốc, cả khuôn mặt hắn biến thành xanh đen.
Bình thường đúng là như thế… Thế nhưng vì sao ta phải cho tên này mặt mũi?
Dath nắm chặt hai thanh kiếm sau lưng, thế nhưng sau đó hắn bị quầng sáng của bộ đồ thần khí trên người ta loé sáng chói cả mắt.
Dath nhớ tới cái cấm chú kinh khủng kia, cái đôi mắt trên trời vô hình uy nghiêm tựa hồ sắp sửa thẩm phán tất cả mọi thứ kia, cho dù hắn là vua của người thú cũng không thể hạ quyết tâm liều mạng.
“Đại nhân! Trong thành Vitein có hiệp nghị cấm chỉ chiến đấu!”
Phát hiện sự do dự của chủ nhân mình, một tên người cáo mặc pháp bào chộp thời cơ tiến lên một bước, cấp cho Dath một bậc thang hạ đài.
Có người khuyên ngăn, Dath cũng dần dần trầm nét mặt, hai tay buông khỏi chuôi kiếm sau lưng.
Thành thị trung lập đương nhiên hạn chế chiến đấu, thế nhưng cũng có trường giác đấu chuyên dùng để giải quyết tư oán, huống hồ mấy tên bá chủ ngang ngược thành tính này đâu có lúc nào để tâm đến quy củ.
Sau nháy mắt, tiếng kinh hô vang lên không ngớt, những người xung quanh không dám tin rằng vị vua của người thú đó lại nhịn được sau khi ăn quát, chẳng lẽ lời đồn kia là thật? Quân đoàn của hai vị bá chủ thật sự bị toàn diệt khi viễn chinh một cái thành thị?
Y theo phong cách hành sự của Dath trong quá khứ, hắn không phát tác khi đối mặt ác ngôn đã đủ để chứng thực việc này, nếu vậy, danh vọng của vị vua người thú này sẽ chịu tổn thất nghiêm trọng.
Tuy nhiên sau đó, con mắt độc nhất của hắn lại khiến tất cả mọi người dừng tâm tư… Nếu tin tức này bị truyền ra, nếu Dath hiểu lầm là mình làm, lúc đó chết quá oan.
Dath kìm nén cơn giận này, tuy nhiên nếu muốn để hắn tiếp tục đàm phán với tên đối thủ ‘vô lại’ trước mắt hiển nhiên là không thể nào, thế là tên người cáo kia lại rất hiểu ý tiến lên một bước.
“Làm người buôn bán, khi khách đến cửa tất nhiên phải chào đón nhiệt tình, dù người khách kia đến với ác ý, ngài nói có phải hay không Vô Miên giả?”
Lời này của hắn không hạ thấp bên mình, cũng không làm tức giận đối phương, dí dỏm vừa phải, lại tránh qua cái đề tài kia. Có người xây bậc thang thôi thì ta cũng xuống, dù sao hôm nay ta không phải tới để trở mặt.
“Nói như vậy, vật đấu giá của ta các ngươi tiếp?”
“Tiếp, đương nhiên tiếp.”
“Được, vậy thì kí kết hiệp nghị đi, dùng của ta này!”
Khi tên cáo nhỏ kia nhận khế ước, sắc mặt hắn lập tức trắng bệch, văn tự trên khế ước không phải tiếng thông dụng mà là ngôn ngữ ma quỷ, đây là một tờ khế ước ma quỷ.
Điều kiện phía trên cũng giống như ta nói, một là cử hành đấu giá lúc xế chiều đúng ba mươi ngày sau, hai là nếu vật phẩm bị mất thì phải bồi thường hai mươi toà thành thị cho ta kể cả những toà thành thị ta từng nhắc tới, chỉ có một điều kiện duy nhất được thêm vào đó là, ai làm trái hiệp nghị phải sẽ rơi vào Minh hà, vĩnh viễn không thể tái khởi.
Đối với nhân loại hay người thú, thề với Minh hà cùng thề với thái dương chẳng có gì khác biệt, dù sao tí tẹo hiệu lực đều không có, thế nhưng đối với cư dân hạ vị diện như tà thần, ác ma, ma quỷ… sự sống của bọn họ đến từ Minh hà, nếu làm trái lời thề với Minh hà, dù là Lolth cũng sẽ bị biến thành con nhện con.
Đương nhiên, tờ khế ước này cũng trực tiếp nói rõ Dath chỉ là một tên ác ma đội lốt người thú.
Con cáo nhỏ run run đem khế ước đưa cho Dath, sau đó vua người thú giận dữ một tát đánh bay.
Nhưng khi hắn nắm lấy khế ước, hắn do dự, thế lực sau lưng hắn cực kì hứng thú với thanh quyền trượng này, nếu hắn để nó chạy ngay trước mắt….
“Nếu các ngươi không tiếp, ta đến nhà đấu giá bên cạnh.” Ta nói rất đúng lúc.
Nhà đấu giá Ngọc trai đen bên cạnh là của Astranaar Alur, thế lực sau lưng hắn là ma quỷ. Vô luận là bối cảnh hay hiện thực tranh đoạt quyền chủ đạo của minh ước, Dath và Astranaar đều chắc chắn là tử địch.
“Nếu Astranaar trở thành nhà tiếp quản vụ đấu giá, thành công kết minh với Sulfur, tình thế liền trở thành ba đấu hai, đã thế Morel còn không đáng tin… Không, trường hợp xấu nhất là hắn dùng ba mươi ngày đó bóc mở bí mật của vĩnh dạ quyền trượng.”
Thế nhưng sau đó Dath nghĩ đến, nếu Astranaar có thể bóc mở bí mật của thanh quyền trượng, hắn không thể làm được ư? Dù các thủ hạ shadow shaman của mình không am hiểu phương diện này, thế nhưng mình còn vài tên vu sư dưới trướng nha, nếu không được… có thể cầu viện vị kia nha.”
“Không, nếu như ta có thể tự mình bóc trần bí mật của Vĩnh Dạ đại đế, ta chính là Vĩnh Dạ đại đế đời thứ hai, cần phải có ai đến chống lưng ư?”
Vô số sợ hãi và tham lam quấn lấy nhau, cuối cùng hoá thành một câu nói:
“Ta kí, chẳng qua ta muốn nghiệm hàng trước.”
“Đương nhiên!”
Tiếp đó, ta nỗ lực không cười ra tiếng, vì sao? Bởi lẽ ta nghe thấy một đống “Yes”, “Đúng”, “Chân thực”…
Trước khi đem theo tờ khế ước rời đi, ta nói một câu cuối cùng:
“Ngươi có lẽ sẽ hối hận.”
Không ngoài ý muốn, tiếng rống giận như sư tử gầm vang lên từ phía sau.
“Vua của người thú từ trước đến nay không hối hận!”
Được rồi, ta tiếp tục nén cười đi…
Đêm hôm đó ta nghe nói Dath ngồi trong phòng tròn một đêm, thuận tay bóp chết bảy tên mưu sĩ, tám cái pháp sư, sáu tên shadow shaman. Lúc hắn đi ra còn nỉ non: “Rõ ràng đã nghe được tiếng kêu, cuối cùng làm cách nào mới có thể phá giải!?”
Lại nghe nói, đêm đó lão sư tử gặp vô số lần tập kích, trực tiếp di dời đến trong doanh trại, thế nhưng vẫn gặp phải ba mươi lần đạo tặc đột tập, năm lần quân đội tạo phản, bốn lần thành chủ địa hạ tấn công…
Lại nghe nói, đêm đó có vô số thành chủ địa hạ lên đường chạy đến Vitein để đuổi kịp hội đấu giá 30 ngày sau, đương nhiên còn chưa tính số quân đội cùng hành động với họ.
Lại tiếp tục nghe nói, tất cả pháp sư vong linh và đạo tặc bắt đầu phát điên, thông đạo tiến về Vitein cũng bị các phần tử nguy hiểm nhét kín, thậm chí có người còn thấy vong linh quân chủ hiện thân tại con đường nối với mặt đất.
Nghe nói, tóc Dath trắng xoá sau một đêm, già đi chục tuổi…
Còn ta thì thư thái nhìn vào những thảm rêu hơi sáng trên trần nham thạch, chờ đợi buổi sáng tiến đến.
“Gió đã nổi lên rồi, tất cả mới chỉ là bắt đầu!”
(*) đây là thiết lập thuộc tính trong D&D, trong trò chơi này cách nhau mấy điểm sai biệt rất lớn, cách tính toán từ thuộc tính là theo cấp số nhân. Cụ thể tại bất kì thuộc tính gì, 10 điểm là trung bình, 15 điểm là khá mạnh mẽ, 20 điểm là truyền kì, 25 điểm là sử thi, 30 điểm là chạm đến ngưỡng cửa thần linh. Muốn đạt đến cấp bậc nào thì ít nhất chủ thuộc tính phải đạt đến ngưỡng đó. Nếu để ý, trong truyện từng nhắc tới trí lực của Roland đạt đến 30, điều này chứng tỏ hắn đã chạm tới ngưỡng của thần linh, trí lực của Margareth mới có 26 tương ứng việc nàng mới tiến giai bán thần chưa lâu lắm.
Tác giả ghi số liệu loạn cả lên, cái sau vỗ đôm đốp với cái trước, vì vậy ta có chỉnh sửa lại số liệu để phù hợp với thiết lập của D&D.
(**) Moses tách biển, kẻ cứu các nô lệ do thái vượt đại dương trốn khỏi Ai Cập, gg để biết thêm chi tiết.