Bạn đang đọc Nhật Kí Thực Nghiệm Của Tên Vu Yêu Điên Khùng – Chương 204: Di dời
Xét trên một vài phương diện, cứu tế là sân khấu tốt nhất thể biểu hiệu lực lượng quân sự, năng lực tổ chức.
Chẳng biết từ bao giờ, Đông Lam công quốc đã phô bày đủ thực lực, cực quang kỵ sĩ có thể tùy ý bay lượn trong mưa đó, Ánh Sáng Cực Bắc hoàn toàn mặc kệ vòi rồng, các loại máy móc khổng lồ thanh lý phế tích, Tứ Linh Kiếm Sử thích ứng cực mạnh, những thứ này đã nói rõ thực lực của Đông Lam, đồng thời khẳng định quyền làm chủ trong Lam minh tương lai.
Một nhóm cứu viện khác gia tăng tốc độ cứu viên lên rất nhiều, chỉ có chút vấn đề nhỏ, bọn họ là cư dân đến từ thế giới dưới đất, tồn tại tà ác nhất trong miệng Thánh Đường giáo hội.
Trong chiến tranh, Annie Levine và Susan đã thành lập quan hệ hữu nghị nhất định, vừa nhận được tin xin cầu viện, Annie không chút do dự tổ chức lực lượng tinh anh đi cứu viện.
Mặc dù Hắc ám tinh linh còn đang nổi điên, cho nên thế giới dưới đất đang hơi mất khống chế, bá chủ dưới mặt đất không cách nào rút ra chủ lực, tuy nhiên chỉ bằng vốn liếng phong phú đến đáng sợ, Annie phái ra một ít tinh nhuệ cũng đủ giúp đỡ rồi.
Nhìn bên trái hoàng kim giai, nhìn bên phải cường giả truyền kỳ, vừa tăng tốc cứu viện vừa làm cho các quốc gia phương Bắc phải e ngại thực lực của liên quân dưới lòng đất.
Thứ bắt mắt nhất không thể nghi ngờ là một đám thần chức kỵ sĩ, bởi vì các nàng là Hắc ám tinh linh!
Đúng vậy, toàn bộ thế giới chỉ có thành Sulfur có một nhóm Hắc ám tinh linh kỵ sĩ, đội thành quản bị điều tới chấp hành nhiệm vụ cứu viện, các nàng vốn có kinh nghiệm phong phú trong việc ứng phó các loại “Nguy cơ”, cho nên nhiệm vụ cứu viện quả thực là sở trưởng của các nàng.
Trong đội thấp nhất là bạch ngân giai Thánh kỵ sĩ, luật pháp kỵ sĩ vốn là khiên thịt xuất sắc, phối hợp với phụ ma áo giáp nặng nề kiểu mới năm nay, đây chính là lực lượng quân đội duy nhất ở Sulfur, bởi vậy Annie thành chủ không chút do dự cho các nàng đãi ngộ tốt nhất.
Trước kia mỗi người cầm một thanh thánh kiếm tính là gì, hiện tại thành Sulfur có tiền, cho các nàng mặc toàn thân trọng giáp phụ ma bí ngân, lại thêm các loại đồ chơi nhỏ của các công trình sư, kết quả là các nữ tinh linh hoàn toàn không không thèm nhìn mưa đá và gió lốc.
Đội thành quản Sulfur vốn quen với việc phá dỡ phế tích, xử lý tranh chấp, ứng phó nổ tung,…
Bởi vì chỉ cần phát hiện thương binh, đội thành quản biên chế có hạn vẫn có thể ngay lập tức cứu viện và chữa trị, danh tiếng của các nàng nhanh chóng truyền khắp tai khu, “Chôn quá sâu tìm không thấy thương binh? Ba Thánh kỵ sĩ cao giai đến đây, ném một cái thánh quang chú đi, trước tiên giữ mạng cho thương binh rồi hãy nói.”,”Phát hiện thương binh ngay sau tường, nàng thế mà tay không xé nát vách tường, còn dùng thân thể chặn rơi xuống đá vụn, lông tóc không hao tổn cứu người ra. Quá lợi hại.”
Đội thành quản thành Sulfur được xưng có thể đảm nhiệm cấm vệ quân tinh nhuệ cho các đế quốc siêu cấp, trang bị của các nàng xa xỉ đến mức khiến truyền kỳ cũng phải đỏ mắt, đôi lúc anh hùng sử thi cũng phải mặc cảm, chiến đoàn tinh anh được trang bị đến tận răng này dùng nhiệm vụ cứu viện để phô bày thực lực của mình, đồng thời làm cho cái đám ngo ngoe kia phải kiềm chế dã tâm.
Thế là, “Tinh linh kỵ sĩ đoàn” thành Sulfur bắt đầu dương danh thiên hạ…
“Cái gì? Chỉ là thành quản? Khẳng định là che giấu, kỵ sĩ đoàn mạnh mẽ như vậy sao có thể dùng để quản lý trị an được.”
Ký ức làm mọi người khắc sâu nhất về các chiến sĩ thành Sulfur đó là bọn họ đột nhiên phát sinh “Xung đột” với viện quân Đông Lam, thậm chí còn ép giáo chủ tối cao Snowhoof vào góc tường, hung hăng đánh một trận….
Ân, trên thực tế, viện quân Đông Lam lấy một cái tổ chức lính đánh thuê có tên gọi “Liên minh thân sĩ” làm hạch tâm. Vừa nghe thấy cái tên quen thuộc này, đội thành quản liền nổi khùng.
“Mấy tên khốn kiếp này, vừa khuất mắt chúng ta chưa được bao lâu thế mà càng ngày càng nhiều. Nhưng chúng ta đã tới, hôm nay chính là ngày các ngươi diệt vong… Snowhoof! Rốt cục bắt được ngươi rồi! Các chị em, xử hắn!”
Được rồi, trong liên minh thân sĩ quả thật có người tương đối làm người ta khó tiếp nhận, ví dụ như vị Toái Y kiếm khách. Nhưng Snowhoof đại nhân oan uổng, hắn đâu có làm gì sai, chỉ là đại giáo chủ nhìn thấy nạn dân khổ sở không có áo mặc, cho nên chủ động quyên tặng trường bào và nội y chống lạnh, bản thân giáo chủ kiên trì chỉ mặc đồ lót trong lúc cứu tế.
Dù cho hơi bất nhã, tuy nhiên thân thể đại chủ giáo rắn chắc cũng khá đẹp mắt, lại thêm đây là tình thế bị ép buộc, cho nên chẳng ai nghĩ nhiều. Nhưng hiển nhiên, các tinh linh “Có bệnh thích sạch sẽ” hoàn toàn không cách nào chịu đựng loại hành vi này, coi đại giáo chủ như một tên biến thái, bọn họ quả thực quá nóng nảy.
“Ai chẳng biết ám tinh linh thường xuyên mất kiểm soát, khẳng định là tư tưởng của các nàng quá bẩn thỉu cho nên mới hiểu lầm. Trong mắt những người thành kiến, toàn bộ thế giới đều là nghiêng, tâm bẩn nên nhìn tất cả mọi người đều bẩn!”
Cuối cùng, dưới sự công phẫn của tập thể dân chúng, đội trưởng đội thành quản Amanda buộc phải đích thân xin lỗi, may mắn Snowhoof đại nhân cực kỳ độ lượng, tha thứ cho các nàng xúc động, nhưng hiển nhiên, Amanda không có khả năng cảm kích.
“Thế mà phải cúi đầu xin lỗi tên biến thái kia, quả thật là thảm họa lớn nhất từ trước đến nay, không, đây là lần thứ hai, lần đầu tiên là tên vu yêu đầu vào nước nào đó thế mà thành cấp trên của chúng ta —— Amanda.”
Nhưng chưa tới hai ngày, các nàng lại phạm tội…
Các nàng không chỉ truy bắt thợ săn truyền kỳ kiêm bằng hữu của rừng rậm bán nhân mã, còn vây đánh vị chất phác hiền lành đó ngay giữa ban ngày ban mặt. Trong mắt thế nhân, nếu sự kiện Snowhoof còn có thể thông cảm được, vậy hành vi vừa thấy mặt liền vây đánh bán long nhân Mening thực sự quá oan.
“Đánh Mening còn cần lý do? Như vậy thì đặt ra tội Mening đi.”
Có lẽ lý do như vậy ở thành Sulfur sẽ lập tức được chấp nhận, nhưng trên mặt đất, trong mắt dân chúng, hành vi này rõ ràng là ỷ thế hiếp người.
“Nghe xem, nghe xem? Tội danh Mening, tội ác Mening? Rõ ràng Mening đại nhân chẳng làm gì, các ngươi thực khinh người quá đáng!”
“Công đạo tự tại lòng người, có lẽ các vị tinh linh kỵ sĩ có chút thành kiến đối với Mening ta. Ta có thể lý giải, có lẽ là áp lực của các nàng lớn lắm, nếu đánh ta một trận mà có thể hả giận, có thể tiêu trừ thành kiến, vậy ứ tới đi!”
Mening rộng lượng ngược lại càng làm nổi bật ra tố chất thần kinh không bình thường và cái tính không thể nói lý của đội thành quản.
“Nghe xem, nghe xem! Đại nhân giác ngộ cỡ nào, quả thực là đại Thánh Nhân! Đội thành quản thành Sulfur có lẽ có thực lực kinh người, nhưng lòng dạ và phẩm tính của các nàng thì… Hừ, không bằng cọng lông của Snowhoof và Mening đại nhân. Phi!”
Được rồi, có thể nói, bị kịch tại thành Sulfur lại tái diễn. Liên minh thân sĩ lại thành công chơi đùa đội thành quản, mặc dù cái giá phải trả hơi đắt.
Đương nhiên, nếu ta ra mặt thì có thể giải thích hiểu lầm, nhưng đến lúc đó ta phải giải thích luôn cả chuyện cũ dưới mặt đất, còn có chân tướng của Mening và Snowhoof… Do dự một giây, ta lập tức quyết tâm, dù sao đây cũng không phải lần đầu đội thành quản bị đùa nghịch, vẫn nên giữ thể diện cho luật pháp giáo hội và liên minh thân sĩ đi thì hơn.
Rất nhanh, ta đã không còn thời gian rảnh rỗi để ý những chuyện nhỏ nhặt này.
Sau khi được bá chủ dưới mặt đất – Annie “Thành tâm khuyên bảo”, Susan rốt cuộc hạ quyết tâm, toàn tộc tiến hành di dời, mục tiêu là khu vực hoang vắng nằm ở Đông Lam công.
“Thành tâm khuyên bảo? Annie thế mà có chiêu này. mồm mép nàng không phải siêu yếu, giống hệt như Adam, chỉ biết dùng nắm đấm hiếp người. Làm sao, khai khiếu rồi?”
“… Ngài tưởng thật? Susan chỉ là tìm bậc thang, cho Annie chút thể diện thôi.”
Trên thực tế, trong lúc đang tán gẫu, Annie thuận miệng nói một câu “Xem ra, nơi này không có cách nào ở lại, hay là chị Susan cùng Annie đi xuống thế giới dưới đất đi. Nếu không thích thì Đông Lam của Roland đại ca có vẻ như cũng rất tốt.” Hiển nhiên, kiểu thuận miệng nói ra lời mời này vô cùng khuyết thiếu thành ý, thứ thật sự làm Susan quyết định đánh cược vận mệnh toàn tộc cũng không thể nào là “Thành ý”.
“Xem ra, bọn họ cảm thấy chiếc thuyền này đủ kiên cố, dự định lên thuyền.”
Sau khi thượng vị, cho dù là Susan thì cũng phải vứt bỏ cảm tình cá nhân, đặt lợi ích người dân lên trên hết.
Hiện tại Tassel đắc tội với quá nhiều người, dù cho vượt qua tai họa lần này, tiếp đó bị bỏ đá xuống giếng, đánh chó mù đường chỉ sợ là tất nhiên. Mà bởi vì chuyển đổi chủng tộc, cho nên tinh linh chư thần không chống lưng cho Tassel nữa, như vậy bọn họ nhất định phải gia nhập vào một thế lực mới thì có thể tiếp tục sống sót.
Mặc dù đã sớm xác định nhất định phải gia nhập vào thế lực khác, nhưng trọng điểm chính là phải chọn mục tiêu nào, nếu lên trúng Titanic lần nữa thì sợ rằng hết cách cứu.
Nếu những vương quốc nhân loại khác có thể biểu hiện ra thực lực xuất sắc, có lẽ tinh linh sẽ lựa chọn khác, nhưng trong trận chiến tranh và quá trình cứu tế hậu chiến, Đông Lam đều là là nhân vật chính, thực lực bản thân là một chuyện, quan hệ với thế giới dưới đất, với Vô Tội Giả, với luật pháp giáo hội lại là chuyện khác.
Trọng yếu nhất chính là xu thế phát triển chính trị và những kỹ thuật mới của Đông Lam, Lam minh là thế lực đã định trước sẽ quét sạch toàn bộ phương Bắc nay mai, đối với thủ lĩnh chính trị lấy lợi ích người dân làm trọng, nên lựa chọn thế nào kỳ thật đã rất rõ ràng, chuyện còn lại chỉ là họp nội bộ để đưa ra phương án thống nhất mà thôi.
Mà lần này có thể thúc đẩy các tinh linh vốn ưa thích dây dưa chậm quyết định dứt khoát, phải công nhận Susan đã bỏ ra rất nhiều công sức, có thể nói, nàng cũng có chút ý đồ.
“Ta là tinh linh? Hay vong linh? Rõ ràng là người chết nhưng lại trở thành chỗ dựa của người sống, có lẽ, chỉ có Đông Lam nơi mà Vô Tội Giả tồn tại mới là chỗ mà ta có thể ở lại. Ta đã mệt mỏi, chỉ cần người dân có thể sống sót, như vậy người chết như ta cũng đến lúc phải tìm chỗ yên nghỉ rồi.”
Bởi vì âm mưu khởi mào chiến tranh bị vạch trần, trưởng lão viện nắm quyền lực lập tức gặp tai vạ, các trưởng lão bị xem như đồng phạm của tinh linh vương, có thể giữ được tính mạng đã là may mắn lắm rồi.
Chuyện này thật sự rất buồn cười, Susan lấy tử vong làm cái giá để làm đổi lại công tích mà phụ vương nàng phấn đấu suốt nửa đời người —— triệt để nắm giữ vương quốc Tassel, nhưng chỉ sợ qua một đoạn thời gian nữa, vương quốc Tassel sẽ vĩnh viễn không còn tồn tại.
Các hôi huyết tinh linh Tassel cũng biết, dù cho Đông Lam phúc hậu, tuy nhiên chẳng ai có thể chấp nhận Tassel trở thành nước độc lập nằm giữa Đông Lam. Nếu ở lại ngăn hạn thì bọn họ có thể thành lập một khu vực độc lập, nhưng nếu ở lại trường kỳ, thậm chí vĩnh viễn định cư, như vậy hòa nhập vào cư dân bản địa là lựa chọn duy nhất. Đây vừa là chuyện tốt với Đông Lam vừa là chuyện tốt với hôi huyết tinh linh.
Sau khi mọi thứ đã diễn ra vương quốc Tassel, lưu truyền hơn nghìn năm rốt cuộc đi đến cuối con đường, Đông Lam công quốc sinh ra một chủng tộc mới—— Đông Lam hôi huyết tinh linh.
Đội ngũ tinh linh xếp thành hàng dài đằng đẵng vừa đi vừa ngoái đầu nhìn lại, phảng phất như đang cầu nguyện kỳ tích đột nhiên giáng lâm, thiên tai đột nhiên biến mất, chiến tranh mây đen đột nhiên tán đi… Tuy nhiên vào lúc này, tiếng ca quen thuộc lại lần nữa vang lên.
“dajh da jd, ka Su odd a S da….. (thân nhân phương xa, ngươi đã đi đến đau, chúng ta ở cố hương đang rất hoài niệm ngươi…)
Công chúa nữ yêu lại lần nữa hát lên kia ca khúc quen thuộc, năm đó, chiến tranh cũng bao phủ cố thổ, vì tìm kiếm một địa phương cho tộc nhân sinh tồn, Tassel đã xướng lên điệu hát dân gian này, rồi rời khỏi quê hương, một mình đi tìm vùng đất lý tưởng.
“fre de ld, kad… (Cổ thụ trong nhà phải chăng vẫn xanh tươi, ta nhớ tới tuổi thơ, khi đó, trời xanh thăm thẳm)”
Có lẽ, năm đó, Tassel cũng tạm biệt quê hương bằng bài ca này.
“Quá khứ tươi đẹp đã qua, ác mộng chiến tranh lần nữa xuất hiện, nhưng ta, tiểu Tassel yêu ca hát, lại tin tưởng bên kia núi, nhất định sẽ có vùng đất hòa bình mỹ lệ. Ân, có lẽ bên kia núi không có, nhưng bên kia bên kia núi nhất định sẽ có….”
Ca từ rõ ràng thể hiện hy vọng và niềm vui, thế nhưng các tinh linh lại thút thít, cuối cùng, bài hợp ca của chủng tộc tinh linh vang vọng đất trời.
“Thân yêu Suzanne a di, ta lại nhớ người. Nhưng tiểu Tassel của người vẫn chưa thể về nhà, ta vẫn chưa tìm thấy quê hương trong mộng, nhưng ta tin tưởng, cỏ may mắn luôn luôn nằm dưới vó ngựa, gia viên trong giấc mộng đang ở ngay trước mắt ta.”
Tassel chưa từng nhụt chí, nàng nhẹ nhàng bước đi, vượt qua từng ngọn núi, qua đại dương, đến bên kia, bên kia, bên kia, bên kia… núi rốt cuộc…..
“… Ta tìm được, nó ở đây, cổ thụ trong mộng đang chỉ dẫn phương hướng cho ta, ta sắp được nhìn thấy gia viên tươi đẹp.”
Đúng vậy, nàng tìm được, do dự và phiền muộn đã hóa thành bọt nước, niềm vui sướng lên đến tột đỉnh.
“dda jd ad! dal dada aty….. (thân nhân của ta, ta rốt cuộc tìm được gia viên mơ ước, nhà mới của chúng ta đang ở phương bắc!) “
“Nhà mới của chúng ta đang ở phương bắc!”