Bạn đang đọc Nhật Kí Thực Nghiệm Của Tên Vu Yêu Điên Khùng – Chương 195: Viện quân không mong đợi
Thần lực ăn mòn tích tụ bắt đầu ăn mòn toàn bộ thế giới, Chân Thần Felix đã ở lại vị diện này quá lâu, thần lực của hắn bắt đầu ăn mòn quy tắc của vị diện, biến không gian trở thành thần quốc của hắn.
Mây đen màu nâu tím hội tụ ở giữa không trung, bông tuyết mới rơi xuống thế mà cũng có màu tím, gió rét mang theo mùi thơm thoang thoảng, người bất cẩn ngửi mùi thơm này sẽ lập tức cảm giác đầu váng mắt hoa.
Một khu vực lớn lấy Felix làm hạch tâm đã không còn bất kỳ loại cây cối và thảm thực vật nào, toàn bộ thực vật đều chết héo, động vật nếu không chết thì cũng đều biến dị, biến thành Orge đáng sợ.
Cuộc chiến giữa nhân loại và Chân Thần vẫn đang tiếp tục, dù cho đối mặt với Chân Thần hóa thân giáng lâm, liên quân nhân loại vẫn không hề từ bỏ, bọn họ tre già măng mọc chắn lỗ hổng, có lẽ, nên nói kéo dài thời gian và kéo dài hơi tàn…
Đây là một trận chiến tranh không nhìn thấy hi vọng thắng lợi, nói một cách thẳng thắn, đây chính là một trận đồ sát hoàn toàn nghiên về một bên.
Trong thế giới ngày càng vặn vẹo, độc tố đã thẩm thấu khắp mọi ngõ ngách, mỗi một khắc đều có người đột nhiên ngã xuống, chết bất đắc kỳ tử.
Các dũng sĩ mạnh mẽ ở tiền tuyết không chết vì khói độc thì cũng nhanh chóng bỏ mạng dưới nọc độc thần lực và chân nhện sắc bén.
Nếu không có quân đoàn anh linh vừa miễn dịch độc tố vừa không sợ hy sinh kiềm chế, cộng thêm hỏa lực liên tiếp từ chiến hạm gây đủ phiền phức cho Felix, chỉ sợ, chiến cuộc này đã sớm có kết quả.
Nhưng cứ kéo dài như vậy tuyệt đối không phải biện pháp, cường giả do các quốc gia phương Bắc vất vả bồi dưỡng lần lượt ngã xuống, chẳng mấy chốc sẽ bị diệt sạch, thậm chí các anh linh anh dũng thiện chiến cũng liên tục bị đưa về anh linh điện của Vô Miên Giả.
“Đây chính là lực lượng thần minh sao? Thật sự khiến người ta tuyệt vọng. Nếu loại tồn tại này xuất hiện tại Oran….”
Trên đài cao cách xa chiến trường, Hemet thả kính viễn vọng xuống, mặt mũi tràn đầy sầu lo, chỉ đành bất đắc dĩ lắc đầu.
Ban đầu, đế quốc Oran phái hắn và một liên đội bạch lang vệ đội thực hiện nghĩa vụ trợ giúp Đông Lam, lúc đầu chỉ là vận chuyển vật liệu đồng thời thu thập một chút tình báo phương Bắc (dã tâm của Dasos chưa từng dập tắt), nhưng chẳng ai ngờ rằng, một trận tập kích của người thú đến cuối cùng lại diễn biến thành chiến trường tàn khốc như thế.
“Đây chính là Thánh chiến! Tất cả mọi người triệt để giết đỏ cả mắt, anh hùng truyền kỳ ngày thường khó gặp và Chân Thần đều nhảy ra. Cường giả bạch ngân, hoàng kim trân quý của các quốc gia thế mà thành pháo hôi trên chiến trường. A, lại ngã xuống mười người, chúng ta huấn luyện một cường giả bạch ngân không dựa vào trang bị ít nhất phải tốn mười năm.”
Hemet cảm thán từ tận đáy lòng, chiến tranh liên tiếp thăng cấp đến mức độ này đã nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người.
Đánh tới hiện tại, vì tranh đoạt chủng tộc lợi ích và không gian sinh tồn, toàn bộ nhân loại phương Bắc, tinh linh, người thú đều đã ra sân, tất cả cư dân phương Bắc đều đã đánh bạc hết thảy.
Vẻn vẹn hai tháng ngắn ngủi, tồn tại bất hủ ngã xuống đã phải số ít. Đừng nói nguyên tố thần, ngay cả Chân Thần cũng đã ngã xuống một vị, vẻn vẹn tin tức tân thần đăng vị cũng đủ khiến toàn thế giới kinh ngạc.
Ngoại trừ ba phe kể trên, nguyên tố sinh vật và cư dân dưới lòng đất cũng loáng thoáng tham dự, vô số máy móc chiến tranh chắc chắn thay đổi thời đại nối nhau xuất hiện, bây giờ, ngay cả Chân Thần cũng không để ý mặt mũi trực tiếp tham chiến, sợ rằng không có bất kỳ ai lại dám nói chiến tranh phương Bắc là bữa ăn nhỏ.
“Nếu Thánh chiến đều là chiến trường cấp độ này, chỉ sợ ngay cả đế quốc siêu cấp cũng không chống được bao lâu, xem ra, trở về phải từ từ thương lượng với bệ hạ và hoàng hậu một chút. A, hy vọng Oran may mắn sống sót qua kiếp nạn này.”
Hemet lắc đầu, xua đi suy nghĩ dư thừa, sau đó, hắn giao một quả thủy tinh ma pháp ghi chép đầy đủ tin tức cho sư thứu kỵ sĩ đã chờ hồi lâu.
“Thay ta giao cái này Dasos bệ hạ.”
“Vậy ngài? Ngài không có ý định rời khỏi? Ngài nên theo ta rời khỏi đi.”
Sư thứu kỵ sĩ lo lắng không phải dư thừa, một khi Hồng Phong thành thất thủ, người thú và độc tố thần sẽ không vì Hemet người là Oran mà mở một mặt lưới, nhưng Hemet lại lắc đầu.
“Ta muốn xem đến cuối cùng, trận chiến tranh này đáng giá dùng sinh mệnh để trực tiếp đổi lấy tình báo. Hơn nữa… Ta vẫn không cho rằng nhân loại thất bại!”
Sư thứu kỵ sĩ bay về phía chân trời, hướng về phương nam. Ngay sau đó, phía sau đột nhiên truyền tiếng bước chân đến có vẻ hơi nặng nề.
Hemet đã biết là ai tới.
“Các ngươi muốn xin chiến? Các ngươi cũng nhìn thấy, trong chiến tranh cấp bậc này, các ngươi chỉ là pháo hôi.”
Phía sau hoàn toàn yên tĩnh, không có ai trả lời, nhưng yên tĩnh ngược lại nói rõ các bạch lang kỵ sĩ quyết tâm, dù cho vẻn vẹn chỉ là khách mời, nhưng ngồi nhìn đồng tộc chiến tử, dân chúng bị tàn sát, kỵ sĩ như bọn họ tuyệt đối không thể chấp nhận.
Chỉ có thể làm pháo hôi? Bọn họ không phải tân binh mới lên chiến trường, há lại không biết thực lực sai biệt? Nhưng dù cho biết trước mắt là một mảnh bụi gai, các kỵ sĩ vẫn tràn đầy kiên nghị, hai con ngươi kiên định, cánh tay vững vàng nắm chặt vũ khí, từ khai chiến đến nay, chiến ý của bọn họ một mực thiêu đốt, máu tươi đang sôi trào.
“Kỵ sĩ vì công nghĩa mà chiến, chúng ta thề dùng máu tươi, chấp nhận hi sinh đối kháng bất công và tà ác.”
“Kỵ sĩ vì thủ hộ mà chiến, chúng ta thiện đãi kẻ yếu, nhưng đối mặt với đồ đao nhắm vào người vô tội già yếu tàn tật, huyết nhục của chúng ta sẽ hóa thành hàng rào kiên cố nhất.”
“Kỵ sĩ vì vương quyền mà chiến, chúng ta thủ hộ gia viên, hiệu trung lãnh chúa, nhưng đại nghĩa mới là hành vi chuẩn mực chân chính, nếu vương quyền và đại nghĩa xung đột, chúng ta sẽ nghe theo bản tâm của mình mà lựa chọn.”
Vào thời khắc ấy, tinh thần kỵ sĩ cổ xưa dường như chưa từng phai mờ, các kỵ sĩ hiệu trung với quân chủ đã dùng sự yên lặng để nói lên lựa chọn của mình.
Hemet dường như đã sớm biết kết quả này, hắn chỉ lắc đầu.
“…. Xem ra ta nói quá lời thừa thãi, yêu cầu các ngươi lùi bước chỉ khiến bạch lang kỵ sĩ hổ thẹn, để đế quốc Oran bị những tiểu quốc biên thuỳ xem thường. Đi thôi, biểu hiện tốt một chút, đừng để dân phương Bắc coi thường người Oran chúng ta, xem thường bạch lang kỵ sĩ Oran.”
“Bạch lang…”
…. Vạn Thắng!”
Bạch lang kỵ sĩ gầm thét, sau tiếng hô vang dội ngắn ngủi, các kỵ sĩ lập tức rời đi. Tiếng bước chân nhanh chóng đi xa, Hemet lại lắc đầu, lần nữa tập trung quan sát cuộc chiến.
Kỵ sĩ có chức trách kỵ sĩ, quân sư có nhiệm vụ quân sư, mà bây giờ, nhiệm vụ trọng yếu nhất của mình chính là thu thập đầy đủ tình báo chiến trường, hiện tại tình báo trực tiếp quý giá đến mức có thể bất chấp tính mạng, mỗi một khắc đều là bảo vật, mình không thể buông lỏng chút nào.
Cảnh tiếp theo xuất hiện trong ống nhòm khiến Hemet phải ngỡ ngàng.
“Roland vì sao đột nhiên dừng lại? Hả? Bọn họ đang tránh cái gì.”
…………….
Carol Dean, người hổ, là tù trưởng người thú bình nguyên tạm thời đề cử ra, cũng là người triệu tập lần liên hợp hành động này.
Hắn rất nổi tiếng ở phương Bắc, đồng thời là người quen biết cũ của Renee, lần trước người thú bị Renee đánh lui, hắn cũng có mặt.
Trong xã hội người thú. Carol Dean là thành viên phái cấp tiến trứ danh, hàng năm, tại hội nghị tù trưởng đều có thể nghe được hắn hô to “Muốn quét ngang Đông Lam. Đánh tới St. Antonio”, tuy nhiên người thú quả quyết trước sau như một đó hiện giờ lại tràn đầy do dự, loáng thoáng hình như còn có chút hối hận.
“Tinh linh không hiểu sao lại tham chiến? Ta không hiểu bọn chúng làm vậy có ý nghĩa gì.”
Chiến tranh sinh ra từ chính trị, chẳng ai muốn đánh một trận chiến vô ích, Eamon hứa chia cắt lãnh thổ chiếm được với người thú bình nguyên, điều kiện đương nhiên là song phương đồng thời khai chiến với nhân loại.
Đương nhiên, nếu có thể chiến thắng, vậy được chia bao nhiêu đất phải xem thực lực khi đó của hai bên, hiện tại lãng phí binh lực vào một cuộc chiến vô nghĩa, nghĩ như thế nào cũng không thấy lời.
“Kia là một con chim? Long kỵ sĩ? Không! Kia là siêu nhân…. Ặc, không, đây chẳng qua là một tên cơ bắp mặc quần tam giác chạy trần truồng! Ọe! Thật buồn nôn!”
Mà rất nhanh, Carol Dean không cần do dự nữa, cái bóng to lớn trên bầu trời nhanh chóng rơi xuống, vừa vặn đáp ngay giữa vị trí hai quân.
“Ầm ầm!”
Người đó vừa đáp mặt đất, trong nháy mắt liền bày ra tư thái suy tư, mà khi tất cả mọi người đều đang nhìn chăm chú, hắn đột nhiên nâng hai tay lên, cong khuỷu tay, bày ra một tư thế khoe khoang bắp tay, sau đó, lộ ra nụ cười mỉm.
“(Yêu cùng hòa bình)! Xin dừng tay, thế giới này tốt đẹp như thế, chúng ta đừng nên chiến tranh!
(Chúng ta muốn yêu mến lẫn nhau, đừng nên chiến tranh!)”
Hàm răng trắng noãn đang phản quang, tên cơ bắp cười rất rực rỡ, càng nói càng lớn tiếng, đến lời cuối cùng là gần như hát vang.
Điều làm cho mọi người khó chịu nhất là một tên quái vật cơ bắp không hiểu sao lại có một khuôn mặt tuấn tú mỹ miều đến mức có thể làm nhân vật chính trong shoujo manga, trên mặt thậm chí còn mang theo vẻ thẹn thùng, tương phản kịch liệt như vậy càng tạo ra sự đối lập.
“Giết chết tên biến thái kia cho ta!”
Được rồi, Carol Dean không chút do dự hô lên tiếng lòng toàn dân, thuộc hạ của hắn lập tức dùng tốc độ nhanh nhất thi hành mệnh lệnh.
Đừng nói người thú xúc động, trong khoảnh khắc vừa rồi, ngay cả Annie và Susan cũng có xúc động hô người bắn tên.
Đáng tiếc, tất cả mũi tên chưa bắn tới hắn đột nhiên nhao nhao rơi xuống đất, dường như ở đó có một bình chướng vô hình.
“Ai u, đứa trẻ nhà ai không ngoan đây? Như vậy thì để ta Omar đến dạy dỗ ngươi, cái gì gọi là ngoan đi!”
Trước khoe cơ ngực, sau giương cơ lưng, hai bên gồng hai bắp tay, động tác thể hình buồn nôn lần lượt trình diễn, cả thể xác và tinh thần Omar đều đang phát sáng, một khắc sau đó, vô số vong linh đại quân đột ngột xuất hiện.
“Trong lòng của ta, tất cả đều là dân tộc ta, nơi sinh sống yên ổn chính là quốc thổ của chúng ta. Ta yêu vong linh các ngươi, các ngươi cũng yêu ta. Đây chính là chung cực chân ái!”
Một nụ hôn gió ném về phía những bộ xương khô, mị nhãn không cần tiền liên tiếp ném ra khắp tứ phía. Đám xương khô không não kia thế mà tập thể làm ra tư thế thẹn thùng, còn các vong linh trí tuệ đáng thương…
Annie lần đầu tiên biết, hóa ra vong linh cũng biết buồn nôn đến mức nằm rạp trên mặt đất nôn mửa.
Nhưng thực lực của vong linh quả thực nổi danh, dù cho trước mắt là tên biến thái, nhưng lít nha lít nhít vong linh đại quân làm cho người thú phải lập tức lui lại.
“Là Omar đại nhân sao? Cốt đầu … Roland bên kia hẳn là không trụ được lâu, xin đại nhân nhanh đi trợ giúp đi.”
“A, ngươi chính là tóc đỏ tiểu Annie sao? Tiểu Reinhardt từng nhắc đến ngươi, quả nhiên giống như trong tư liệu, ngươi quả thật rất đáng yêu, có cùng nhau đi làm Idol không? Ta gần đây vừa sáng tạo ra mấy động tác mỹ lệ và vũ khúc mới, nếu như chúng ta tạo thành tổ hợp vũ đạo. Chắc chắn sẽ rung động toàn bộ thế giới.”
“Là dọa sợ toàn bộ thế giới mới.”
Được rồi. Anleya chí ít biết tên biến thái trước mắt là đại nhân vật, cho nên câu trêu chọc giảm tối đa âm lượng.
Nhưng sau một khắc, Omar trả lời lại làm cho tất cả mọi người hiểu rõ.
“Yên tâm đi, cha bên kia đã có viện quân. Tên đó thật thú vị, cái lý giải tình yêu của hắn thực sự giúp ta tiến bộ rất nhiều, ta mặc cảm.”
Ở bên ta, điểm đen xa xa kia càng lúc càng lớn. Cảm giác nói cho ta biết có gì đó sai sai, lông mày của ta cũng đang liên tục co rúm, có viện quân đương nhiên là chuyện tốt, nhưng nếu viện quân là kẻ – mà – ai – cũng – biết – là – ai – đó, như vậy ta cảm thấy một mình quyết chiến vẫn tốt hơn.
“Kia là một con chim? Một Long kỵ sĩ? Không! Kia là siêu nhân…. Ặc, không, kia là một con Mening! Mau tránh!”
Điểm đen càng lúc càng lớn, sau đó đập thẳng xuống đất, tạo ra một cái hố to đùng.
“Thế nào? Chết chưa?”
Bên cạnh có tiếng kinh hô vang, đây tất nhiên là người ngoài không quen biết tên đó, dù sao…
“Không, không, dù thế giới hủy diệt, tên kia vẫn sẽ không chết.”
Người quen biết tên thân sĩ nào đó sao lại không biết hắn bất tử.
“Kém chút chết mất.”
Quả nhiên, sau một khắc, dưới hố sâu, tên kia liền ló đầu lên, vẻ mặt may mắn thoát khỏi tại khó khăn, nhưng ta biết, hắn tất nhiên lại lần nữa gieo gió gặt bão.
“Tên Bán Long Nhân khốn kiếp! Lần sau còn tùy tiện kéo vảy của ta, sờ tới sờ lui, ta thề sẽ ném ngươi vào trong núi lửa!”
Phía trên mây xuất hiện một tiếng gầm thét kèm theo lôi đình gió bão, ngay sau đó, một con rồng màu tím đáp xuống, sau khi đáp xuống đất liền hóa thành hình người, ánh mắt lom lom nhìn chằm chằm tên thợ săn truyền kỳ biến thái.
“Lôi tấn long? Đây là đồng bạn của ngươi?”
Ta nghe nói Mening vận dụng long tộc huyết mạch, và ký kết minh ước với một con lôi tấn long, đúng là chỉ có tại lôi tấn long danh xưng hành động cấp tốc trong số cự long mới có thể trong vòng một đêm mang theo Mening từ Anteen chạy tới đây.
“Ngươi có thể tới đã đáng khen rồi, nhưng ngươi tới cũng vô dụng thôi, nếu để cho Adam tới.”
Không phải ta xem nhẹ Mening, mà do đối thủ là độc tố thần Felix, một thợ săn truyền kỳ tăng thêm một con rồng thành niên, tổng hợp thực lực cũng chưa đáng đặt vào mắt Felix, nếu để con rồng kia mang theo Adam tới thì khác
Nhưng đột nhiên, ta chợt nghe được âm thanh cười ngây ngô quen thuộc.
“Ha ha, không nghĩ tới ngươi thật sự tín nhiệm ta.”
Người vừa xuất hiện đương nhiên là tanker tốt nhất – Adam. Hiện tại trên người hắn đang thoa đầy ma văn.
Hóa ra, lôi tấn long vừa mới đáp xuống đất, liền ném ra một tấm ma thảm, trên đó đã vẽ sẵn ma văn và ma pháp trận, mà cái pháp trận giản dị này có kết nối với pháp trận ở Anteen, nhờ đó, Margaret có thể dùng số vật liệu còn lại để tiến hành một lần truyền tống, mà mục tiêu truyền tống tự nhiên tên đầu trâu Adam giờ đang ở trước mắt ta.
“Quá tốt rồi!”
Ta vừa mừng rỡ cười to vừa tiện chân đá văng Mening sang một bên.
“Cố tank cho ta, ta cần mười lăm phút tuyệt đối an toàn!”
Được rồi, bỏ qua tên lõa nam đang vô cùng khó chịu đi về phía chiến trường, có Adam ra trận, áp lực trên các chiến sĩ khác lập tức giảm xuống, mà ta cũng có thời gian chuẩn bị vài thứ.
Heloise vẻn vẹn vạch thuộc tính đối phương mà đã bị Felix trọng điểm chiêu đãi, chỉ sợ bên trong Thần Vực không có bất kỳ thứ gì có thể che giấu Felix, nếu ta không được che chắn thì hoàn toàn không cách nào tung tuyệt chiêu. Hiện tại khiên thịt tới rồi, cuối cùng cũng có thể bắt đầu suy nghĩ nên dùng lá át chủ bài nào.
Vịnh xướng cấm chú Kỷ Băng Hà? Trước tiên không đề cập tới thời gian chuẩn bị ít nhất vài giờ, cũng không đề cập tới hiện tại ta bấp chấp thiêu đốt sinh mệnh cũng chưa chắc đủ để phóng cấm chế, càng không nói tới hậu quả cực kỳ nghiêm trọng của việc ném cấm chú ra ngoài, quan trọng nhất là ta cảm thấy cấm chú phạm vi lớn có lẽ không đủ khả năng giết Felix.
Hơn nữa, ta cho rằng nếu ta bắt đầu niệm chú, ma pháp ba động rung động thiên địa quả thực là thỉnh cầu Felix không tiếc bất cứ giá nào mạt sát ta, ta của quá khứ có vong linh đại quân yểm hộ, còn hiện tại ta không có vốn liếng này.
Như đối thủ là người thú vô biên vô tận, vậy ta thật sự không có biện pháp, nhưng nếu đối thủ là Chân Thần, mặc dù lá át chủ bài kia đã định trước là phạm quy, nhất định sẽ kéo thêm cả đống phiền phức, nhưng nó cũng là vũ khí đặc biệt dự phòng cho tình huống này.
Cũng chính nhờ lá bài tẩy đó mà ta mới có can đảm một mình đối mặt Caven, dù sao cũng đã nhiều năm trôi qua rồi, rất có thể Caven sẽ trở mặt, mà ta không có năng lực tự vệ thì lấy đâu ra can đảm đứng trước mặt hắn.
May mà Caven dễ nói chuyện, cho nên át chủ bài mới được giữ lại cho tới bây giờ.
Hiện giờ đối phương đã hoàn toàn vi phạm quy tắc, át chủ bài của ta chỉ là hơi phạm quy, tự nhiên không cần lo lắng dẫn tới phiền phức.
Đúng như dự đoán, ta chỉ vừa mới bắt đầu thi pháp, nọc độc đầy trời đã nhanh chóng vẩy xuống đầu ta.
Ta hoàn toàn mặc kệ, vẫn cứ tập trung chuẩn bị, dù sao, ta tin tưởng có người sẽ thay ta ngăn cản những phiền toái này.
“Quần lót của ta! Xong rồi, lần này thực sự quá mức mất mặt.”
Quả nhiên, Adam đã thay ta chặn nọc độc, chỉ là đòng công kích mang theo nọc độc ăn mòn khiến món đồ cuối cùng trên người hắn – quần lót lập tức nát vụn, hắn hiện đang hoàn toàn nude.
“Tạm dừng! Chờ ta thay cái quần…. Uy, ta nói tạm dừng rồi mà, sao ngươi có thể không tuân quy củ như thế. Vị nữ sĩ này, có thể cho ta mượn váy của ngươi một chút được không? Uy uy, đừng chạy, ta thật không phải biến thái! Ta chỉ là thấy ngươi mặc ít, có thể dễ cởi…”
“Hạ lưu!”
Được rồi, bỏ qua tên đầu trâu muốn mượn pháp bào của nữ pháp sư, kết quả bị tát một phát văng răng. Sự xuất hiện của hắn quả thật đã giúp ta tranh thủ thời gian, thế là, ta quyết định lật lên lá át chủ bài.
“Thần hàng!”