Nhật Kí Thực Nghiệm Của Tên Vu Yêu Điên Khùng

Chương 17: Chân tướng và gặp lại


Bạn đang đọc Nhật Kí Thực Nghiệm Của Tên Vu Yêu Điên Khùng – Chương 17: Chân tướng và gặp lại

Lời thầm thì của ác ma là tên gọi phiên bản đầu của 【 Nahri, bảy luyện ngục】

Đoạn thời gian tương lai sắp tới là chương giới thiệu của cuộc chiến vĩnh hằng. Dưới sự trợ giúp của ác ma, những nguyên tố thần từ thời thượng cổ của phe hỗn loạn, những kẻ từng tham gia thần chiến thời xa xưa, lần lượt bị giải thoát khỏi phong ấn, gây lên vô cùng vô tận tai ách cho đại lục.

Theo sự phục sinh của các nguyên tố thần, các loại quái elementals như hoả nguyên tố đốc quân, phong nguyên tố lĩnh chủ, thuỷ nguyên tố quân chủ… dần trở thành những đối thủ cấp Boss đầu tiên mà người chơi gặp phải.

Đồng thời, những kẻ giàu dã tâm hay người theo lí tưởng chủ nghĩa đã ngửi được hương vị khi trật tự mới sắp hình thành, chúng bắt đầu ngo ngoe muốn động, trong đó nguy hiểm nhất phải kể đến những tín đồ của tà thần muốn xu nịnh tà thần hàng lâm, những kẻ muốn ‘xây dựng quốc gia độc lập’, các thành chủ địa hạ thành hùng tâm bừng bừng tính toán phản hồi mặt đất, hay đế quốc vong linh ngập tràn khát vọng giết chóc và huỷ diệt.

Đương nhiên, giống như lời ám thị của cái tên phiên bản, những phiền toái đó đều ít nhiều có bóng của ác ma đằng sau. Mà nguyên tố thuỷ triều cũng dâng lên cao hơn sau mỗi lần nguyên tố thần hàng lâm phân thân hoặc hàng lâm không hoàn toàn, vì thế, ma pháp hệ nguyên tố có uy lực ngày càng lớn, cường giả tăng cấp cũng thêm dễ dàng.

Đại lục Nahri bắt đầu thời đại ma triều, lúc mà truyền kì không bằng chó, vu yêu đi đầy đất. Thế nhưng, nương theo ma triều, liên hệ giữa Nahri và dị giới ngày càng mật thiết, du hành dị giới trở nên dễ dàng, khách tới từ bên ngoài càng lúc càng dồn dập.

Lúc trên mặt người trẻ tuổi đang tràn đầy hi vọng và vui sướng, khi nhiều quốc gia đang hớn hở vì tương lai của mình, thậm chí sản sinh dã tâm khoách trương, tất cả đều không ngờ, đây là một âm mưu của đám ác ma và các tà thần. Ma triều đến đỉnh sẽ đánh vỡ cánh cổng ngăn cách các thế giới, trực tiếp nối thông con đường với Abyss, tạo điều kiện để vô cùng tận ác ma tuôn vào, mà tiền tiêu chiến, chính là một đợt vong linh thiên tai mới.

Sau đó khoảng mười năm, các thành chủ địa hạ thành mới tổ chức liên quân xâm nhập mặt đất, đó vốn phải nằm trong phiến tư liệu thứ hai: ‘Chiến tranh kên kên’. Hiện tại còn rất sớm.

Dù sao địa hạ thế giới hiện tại vẫn là mảnh đất hỗn loạn, kể các các bá chủ muốn chỉnh hợp đám thành chủ vốn cũng cao ngạo không kém cũng cần thời gian, mà lúc này, là lúc bài trừ dị kỉ, chỉnh hợp chiến lực.

Dị kỉ là ai? Đương nhiên là toà thành kì tích Sulfur. Chúng ta ở đây không khác gì một hòn đá ngáng chân, mà có lẽ, dùng ‘người’ để dung những bá chủ địa hạ này không thích hợp lắm.

“Nghe nói con gái chu hậu, tế tự tối cao Kaya Lolth đã thống nhất hắc ám tinh linh, mục đích là các tinh linh trên mặt đất…”

“Long hậu Morel, lãnh tụ chung của cả rồng đỏ và rồng đen, vua của loài rồng được Thất Long thành công nhận, cũng bắt đầu tập hợp quân đội, đặt mục tiêu là trở lại mặt đất, đương nhiên, nếu có thể trục xuất rồng thần Bahamut báo thù, vậy càng tốt.”

“Astranaar Alur, hắc vu sư, chủng tộc miễn cưỡng là nhân loại… không rõ mục tiêu, không rõ thực lực, thế nhưng lại có thuộc hạ gồm hơn năm mươi cái thành thị. Chỉ xét quân đội thường quy, hắn không thua bất cứ đế quốc loài người nào. Bản lĩnh quân sự của hắn cũng rất xuất sắc, là lãnh tụ tối cao trên danh nghĩa của liên quân địa hạ thành.”

“Dath Wrathtooth, người sư tử đuôi bọ cạp, thủ lĩnh bộ tộc Wrathtooth, hùng chủ do trên trăm bộ tộc người thú cộng đồng đề cử, tuy quan hệ giữa các bộ tộc người thú vô cùng hỗn loạn, thế nhưng thiên phú chiến đấu của họ cực kì kinh người, chủng tộc thiên phú của người thú nơi địa hạ thế giới còn mạnh hơn bình thường nhiều. Chỉ nhìn vào số cường giả, đám người thú này có thể xưng hoàng kim không bằng chó, truyền kì vơ cả nắm. Mục tiêu của bọn họ… vậy mà không phải báo thù các chủng tộc trên mặt đất, mà là trở về bình nguyên Biaenor, quê hương của người thú. Thế nhưng có một vấn đề, hiện tại nơi đó là lãnh địa kiêm kho lương của đế quốc loài người St.Antonio, do vậy cuối cùng vẫn phải đánh chiến tranh chủng tộc…”

Đây là bốn thành chủ địa hạ, thế nhưng do lực lượng lớn mạnh hơn các thành chủ khác nhiều nên mới được xưng là bá chủ.


Thế nhưng một tên hoà thượng có nước uống, hai tên hoà thượng nấu nước uống, ba tên hoà thượng không có nước uống; nếu chỉ có một bá chủ, địa hạ thành sớm đã thống nhất, sau đó xua quân lên chiếm mặt đất. Nhưng hiện tại, có đến bốn bá chủ,tạo thành tình thế kiềm hãm lẫn nhau, khiến nơi này lại càng thêm hỗn loạn.

Mà lần này, hệt như trên bản hướng dẫn trò chơi giới thiệu lịch sử, hắc vu sư Astranaar dường như đánh hơi được cơ hội khi thời đại mới sắp đến, tính toán mời Kaya cùng Morel liên minh bằng một số nhượng bộ không nhỉ, tập kết cả thảy gần bốn thành thành chủ địa hạ thành, gây dựng liên quân lớn nhất từ trước tới này.

Nhưng, ta lại biết, sự tình không đơn giản như vậy, từ hướng dẫn đến ‘lịch sử’, sau lưng orc và hắc vu sư đều có kẻ thứ ba… Sau lưng hắc vu sư là đám ma quỷ giảo hoạt, còn sau lưng orc là đám ác ma hỗn loạn cuồng bạo. Hai tên tặc hướng tay cùng một cái túi tất nhiên sẽ náo không ngừng, mà đây cũng là khả năng thất bại duy nhất của liên quân.

Đương nhiên, chu hậu Lolth và loài rồng tuyệt đối không phải thứ tốt lành gì, bọn ả cũng đang tính toán âm mưu của chính mình.

“Đau đầu, đây đã không phải là số lượng chúng ta có thể so sánh.”

Việc kí kết minh ước và tổ kiến liên quân đều là sự tình mới xảy ra, dù ta đã cố cải biến nhưng cuối cùng vẫn hữu tâm vô lực, liên quân địa hạ phản hồi mặt đất đã là sự đã định.

“Nhưng tên heo bò ngu si trên mặt đất không cần làm gì cũng có thể hưởng thụ ánh mặt trời ấm áp và những làm gió thánh khiết. Trong khi đó chúng ta phải sống cuộc sống trong lao tù không biết ngày đêm, ánh sáng chỉ có thể nương theo đám rêu phát quang, nước uống cũng đậm thẫm vị lưu huỳnh, đêm ngủ phải nơm nớp lo sợ động đất và bầy thú, nếu chúng ta không làm gì đó, cuộc sống không bằng chó lợn này vẫn sẽ phải tiếp tục. Các con dân địa hạ, nói cho ta, các ngươi định để con cháu hậu đại cũng phải sống ở nơi như địa ngục thế này sao? Chúng ta, những kẻ bị trục xuất, vì cái gì luôn kém người một bậc, tội hành của tổ tiên tại sao phải ném trên người chúng ta, ai cũng có quyền sống dưới mặt trời, chúng ta chỉ muốn lấy lại tất cả những thứ vốn dĩ của chúng ta.

Ba năm trước, câu cổ động có tính khẩu hiệu cực mạnh này được Astranaar nói lên, sau đó rất nhanh truyền bá toàn bộ địa hạ thế giới.

Hiện nay, địa hạ thế giới muốn phản công mặt đất, hưởng thụ ánh mặt trời chân chính(*) đã trở thành kì vọng của tất cả sinh mạng, trở thành lịch sử đại thế.

Cho dù ta cũng không định làm châu chấu đá xe, tính toán ngăn lại vòng quay lịch sử. Thế nhưng những tên nội phản sinh ra bởi việc này không thể tha.

“Nghị viên Wende, nghị viên Kahn…” Những tên nghị viên ngu ngốc này vậy mà dám vượt mặt cơ quan hành chính thành Sulfur, trực tiếp kí kết khế ước với những thành khác, gia nhập quân liên minh trong tương lai.

Tuỳ theo sự tiến hành của minh ước, thành Menzobenrra của ám tinh linh, thành Caronstanpol của gray dwarf, kẻ trước không chút do dự trở thành thuộc hạ của tế ti tối cao Kaya Lolth, kẻ sau cũng về dưới trướng của Dath Wrathtooth.

Thành Sulfur từ trước tới nay vẫn phản đối chiến tranh, càng không muốn nói là đại chiến với thế giới mặt đất, ngay từ lúc bắt đầu, nó đã trở thành cái đinh trong mắt của khối minh ước.

Dù không biết tại sao Adam và Margareth xuống địa hạ thành sống suốt hơn trăm năm, thế nhưng do thân phận anh hùng của nhân loại trên mặt đất, thành Sulfur luôn bị coi là địch nhân của các thành chủ địa hạ thành khác.


Thế nhưng không phải ai cũng không có dã tâm. Chí ít, không thiếu ‘đại nhân vật’ ở thành Sulfur rất thích thú với lãnh địa trên mặt đất, tại thành Sulfur không có quý tộc, thế nhưng ở các thành khác và trên mặt đất có quý tộc nha.

Thế là, khi hai thành Menzobenrra và Caron bắt đầu lôi kéo dụ hoặc những tên nghị viên đó, chúng đã và đang lập nên một đảng phái gọi là ‘phái minh ước’, đúng lúc này, Adam lại tính nhượng vị, cho bọn họ một cơ hội không thể tốt hơn.

Mà đoàn sứ giả tới thành Sulfur lần này, ngoài sáng chỉ để đàm phán về mậu dịch ngoại giao, trong tối thì lại ra tay trợ giúp những tên nghị viên kia leo lên trên. Những thương nhân bị chết, trừ mấy tên xui xẻo bị liên luỵ, những kẻ khác thường đều có thêm thân phận nghị viên. Do chướng ngại dần biến mất, quyền lên tiếng của ‘phái minh ước’ cũng càng ngày càng lớn.

Ai cũng sẽ không ngu đi xung đột trực diện với một bán thần, bọn họ đang chờ đợi, đang tích xúc lực lượng, chỉ cần lúc thành Sulfur chuyển giao quyền lực có một chút tì vết và cơ hội, đó chính là thời cơ để chúng cổ động ‘dân ý’ đẩy mình thế chỗ.

Những thành quản ám tinh linh lúc đối phó tội phạm dùng rất tốt, thế nhưng các nàng vẫn luôn bị nghi vấn do vấn đề xuất thân, nếu liên luỵ vào chuyện này, ‘phái minh ước’ nếu phát hiện thành quản là chướng ngại, tất nhiên sẽ không phiền xuất chút lực để các nàng trở thành pháo hôi.

Hơi chút tưởng tượng, ta cũng có thể nghĩ ra mười mấy cách để các nàng thân bại danh liệt, ví dụ như phát động ‘dân ý’, nói các nàng vu oan sứ đoàn, sát thủ ‘thực sự’ là người bên mình, bức ép các nàng thú nhận ‘chân tướng’, phiến động đối lập, mắng các nàng trộm cắp, khinh nhờn thánh quang, phát động thẩm phán tôn giáo… nếu như các nàng dùng vũ lực hoàn thủ, a ha ha…

Khục, vẫn nên thu liễm một chút, tuy những nghị viên kia không ‘thông minh’ như ta, thế nhưng sở trường nội đấu tuyệt không thấp, không nghĩ ra được mười mấy, nghĩ ra một chắc chắn không vấn đề.

Ta để thành quản không dính dáng gì đến vụ này, không phải thương hương tiếc ngọc gì, chỉ là do bản năng bảo hộ bên yếu, ai ưa thích đám đàn bà luôn ngáng chân ta như vậy, các nàng có chết ta cũng không quan tâm.

Thế nhưng giờ các nàng là thuộc hạ của ta, sống làm người trong hệ thống tư pháp, chết cũng là quỷ trong đại quân Vĩnh Dạ, nếu bỗng dưng chết không biết tại sao, oan uổng vô cùng, không phải ném đi mặt mũi của ta!?

Nghe tình báo mà Eliza moi được từ miệng Okur, có vẻ như mọi vấn đề đã giải quyết, thế nhưng ta phát hiện có một chỗ không phù hợp.

“… Vì sao chúng để ý thành Sulfur vậy, so với cả địa hạ thế giới, chỗ này ngay cả cọng lông cũng không tính.”

Ta không giống những nghị viên tự tin bành trướng kia, cảm thấy thế giới thiếu mình thì xong rồi. Khối liên quân minh ước, dù cho không có thành Sulfur, cũng đã thừa sức quét ngang mặt đất.

“Okur nói hình như ở đây đang phong ấn một ma vật mạnh mẽ, mà long hậu có vẻ rất hứng thú với nó, còn treo thưởng rất cao, thế nên hắn tới tìm chút vận may.”


“Nói càn, ta ở đây hơn trăm năm, nơi này lúc đầu là mảnh đất hoang, nào có ma vật bị phong ấn nào…”

Nói đến đây, ta bỗng nhiên dừng lại…

“Ma vật mạnh mẽ? Phong ấn? Sẽ không trùng hợp thế chứ? Chẳng lẽ lời đó chỉ ta? Sẽ không, ta ở đây nên sẽ không tiết lộ phong thanh nha, biết thân phận của ta chỉ có Adam, Margareth, tiểu Hồng nha, bọn họ sẽ không lắm mồm…. Không, có người có thể lắm mồm.”

“Tiểu tử Adam kia lại gây hoạ cho ta?”

Eliza theo thói quen nâng gọng kính vàng trầm thống gật đầu, thế nhưng ta nhìn ra nàng đang cười trộm.

“Hơn một năm trước, có lần các nghị viên mời thành chủ đi tham gia tiệc rượu, sau đó, tiệc rượu đưa lên chút rượu dịch cốt loại mạnh nhất… Thành chủ uống nhiều quá, dùng ba giờ kể về quá trình mình giết ma vương, sau đó đem phong ấn tận sâu trong địa ngục, tuy hắn không nói đó là ma vương nào, đại bộ phận cũng chỉ coi đó là chuyện cười, thế nhưng hiển nhiên có người lại coi là thật.”

“Vĩnh Dạ đại đế ư?” ta nỉ non tự nhủ, nhưng cũng là một lời hỏi dò.

“Không phải, căn cứ phân tích của long hậu Morel, vong linh đại đế căn bản không phải thứ Adam trước đây có thể đối phó, càng đừng nói phong ấn, rất có khả năng đối phương chỉ là đã chán chiến, rời khỏi vị diện này.”

Đây là tình báo mới tới từ miệng vật thí nghiệm kia chủ động giao ra:

“Nếu thật sự là Vĩnh Dạ đại đế bị phong ấn ở đây, vậy càng không phải đối tượng có thể nắm giữ, tại trong mắt bất luận kẻ sống nào, hắn ngay từ đầu đã là phần tử nguy hiểm không thể phóng thích. Tìm kiếm Vĩnh Dạ đại đế chỉ là lời che mắt, mục đích chân chính của chúng ta là hoả nguyên tố thần Arorawis.”

Chiếc nhẫn dò xét nói dối chỉ ra đây là lời nói thật, nhớ tới đặc trưng của hoả nguyên tố, ta bừng nhiên ngộ ra.

Nơi này là thành Sulfur, đằng sau được quấn lấy bởi rặng núi Sulfur, mà đồ vật như Lưu Huỳnh vốn dễ xuất hiện nhất tại quanh miệng núi lửa, như vậy thế, mỏ lưu huỳnh cực lớn ở nơi đây rõ ràng không phải tự nhiên tạo thành.

“Tại trò chơi kia, những nguyên tố thần từ thời thượng cổ đều xuất hiện sau đó bị đánh bại, chỉ riêng hoả nguyên tố thần là ngoại lệ. Nay có vẻ không phải đối phương không xuất hiện, mà là hắn từ đầu chỉ xuất hiện ở địa hạ thế giới nên người chơi không biết được. Mà ở địa hạ thế giới, còn có nơi nào còn thích hợp cho hoả nguyên tố sinh sống hơn dãy Sulfur và miệng núi lửa!?!

“Dưới lòng đất? Trong quáng mạch lưu huỳnh?”

“Đúng vậy, thông qua vận tác, phái minh ước đã đem bộ phân quyền khai thác bán cho chúng ta, quang công tộc gray dwarf đã tìm đến di tích, chúng ta cho rằng đây rất có thể là tế đàn của hoả nguyên tố thần. Hiện tại, nếu chúng ta còn vài trở ngại, thứ nhất, để tránh lộ tiếng gió chúng ta phải có toàn bộ quyền khai thác của quáng khu kia, những kẻ kiên trì không bán đều tại trong danh sách ám sát; thứ hai là những kẻ trông giữ, Morel đại nhân suy đoán Adam dựng thành Sulfur mục đích chính là trông giữ Arorawis, chỉ cần xúc động phong ấn liền sẽ có cảm giác, mà Adam là kẻ mà long hậu tự thân ra trận cũng chưa chắc thắng được.”

Ta lấy tay che trán, khóc không ra nước mắt.

“Adam, ngươi là một tên sao chổi. Một trăm ba mươi năm trước hại ta, giờ ngươi lại hại ta, nếu không phải do ngươi chạy đi chém gió khắp nơi thì sao có thể bị người coi thành kẻ canh giữ phong ấn hoả nguyên tố thần, toà thành này làm sao trở thành cái đinh trong mắt người khác, lại làm sao khiến ta dây vào đó. Ngươi không thể quản tố cái miệng của ngươi một chút sao, cả ngày gây phiền toái cho ta.”


“Nếu đúng là nơi phong ấn hoả nguyên tố thần, không khéo đám ác ma đều sẽ tự thân ra tay, như vậy ta phải chuẩn bị một chút.”

Nhắm mắt trầm tư, rất nhiều thứ bồi hồi trong trí óc ta, trong lúc ta gần chạm đến thứ mấu chốt, đột nhiên, tiếng cửa mở vang lên, một thanh âm khá quen thuộc khiến ta theo bản năng ôm lấy đầu, thế nhưng cuối cùng vẫn chậm nửa bước…

“Hi, cốt đầu thúc!! Lâu rồi không gặp, Ann đến chơi với ngươi.”

Trước bay ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ cuối cùng của ta là thế giới không ngừng quay tròn trước mắt, mạt phấn hồng vừa rồi cũng khó áp chế đống tư tưởng kì quái trong đầu….

“Cuối cùng cũng trưởng thành, trước kia chỉ bay cao khoảng ba mươi mét… Giờ đã có thể nhìn đến trần nham thạch đầy rêu cao hơn ba trăm mét phía trên, ân, kên kên bà bà, ngươi đi kiếm ăn sao, khí trời hôm nay thật tốt nha.”

Rõ ràng bay ở độ cao không đổi thế nhưng ta lại không có chút tức giận nào, nguyên nhân? Lúc bay đến giữa không trung, trong đầu ta vẫn không ngừng tua đi tua lại màn lúc nãy, đồng thời còn có ngọn nguồn của đống suy nghĩ kì quái…

“Khái, màu phấn hồng nha, có lẽ nên nhắc nàng làm thiếu nữ không nên tuỳ tiện dang chân đá người, nếu không sẽ rất dễ lộ hàng. Thiếu nữ thật là một vật thần kì, nhất là thiếu nữ mười tám, cư nhiên từ một đứa hùng hài tử phá phách thành một đại mĩ nữ cao ráo tịnh lệ.”

Đúng vậy, tuy bảy tám năm không thấy, thoáng chốc kia ta đã nhìn rõ, Ann từ một hùng hài tử xoay thân biến mình thành một thiếu nữ đáng yêu.

Ngực to mông nở, sức sống mười phần, khuôn mặt tràn đầy tuổi thanh xuân thuần khiết, vóc người tốt, tính cách… tốt, đúng khẩu vị của ta.

“Nếu không, sau khi sống lại suy xét hôn ước này một chút? Chẳng qua đã cự tuyệt nhiều lần như vậy, giờ bỗng nhiên đồng ý có phải quá không có tiết tháo không?”

Tiết tháo, ta có thứ đồ chơi này à? Có vẻ không có, rất nhanh, ta đã hạ quyết tâm, tính toán thử hỏi Ann xem có phải trước kia đúng là ta thương nàng nhất không, có phải là ‘cốt đầu thúc’ luôn cùng nàng chơi không, à, còn có cái ‘hôn ước’ dùng kẹo que đổi lấy nữa.”

Nhưng lúc ta đang chìm trong ảo tưởng, một đám khách không mời mà tới xuất hiện…

“Đi ra, lũ chim thối, ta không phải vật săn của các ngươi, ta là vu yêu đáng sợ, ta thực sự rất đáng sợ, cẩn thận ta cắn ngươi…”

Một đám kên kên ăn xác thối xông tới, có vẻ xương xẩu là thứ yêu thích của chúng…

“Lũ chúng bây cút mau! Ta cắn ngươi thật đấy. Chạm vào vu yêu rất đáng sợ, vu yêu dù chỉ có đầu cũng rất mạnh… Xem ra, trước khi xem xét thực hiện hôn ước ta vẫn phải thay đổi thói quen này của nàng, dạy nàng cái gì có thể đá, cái gì không thể đá…”

(*) ở địa hạ thế giới không có mặt trời, chỉ có một ít rêu phản quang ở trên tầng nham thạch cung cấp một ít ánh sáng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.