Nhật Kí Thực Nghiệm Của Tên Vu Yêu Điên Khùng

Chương 161: Cuộc chiến phản bội


Bạn đang đọc Nhật Kí Thực Nghiệm Của Tên Vu Yêu Điên Khùng – Chương 161: Cuộc chiến phản bội

Trong cuộc chiến tranh được hậu thế ca tụng là “Cuộc chiến không hề có liêm sỉ mà chỉ có phản bội”, thời điểm tuyết vừa ngừng, chẳng ai có thể ngờ đến thế lực đầu tiên khởi xướng tập kích sẽ là liên quân bốn nước tinh linh phương Bắc.

Đúng vậy, phe đầu tiên phá vỡ cục diện bế tắc không phải là người thú xâm lược, cũng không phải nhân loại thủ hộ quê hương, mà lại là các tinh linh vốn được xem như minh hữu của nhân loại.

Rạng sáng sáu giờ, một cuộc chiến không báo trước bắt đầu, tên nỏ cùng ma pháp đưa tới lời ân cần thăm hỏi của tinh linh, liên quân nhân loại phái ra quân đội chủ lực nghênh chiến, liên quân bảy nước (không bao gồm Đông Lam, bao quát St. Antonio), tích lũy binh lực vượt qua năm mươi vạn, quân lực xuất chiến vượt qua bốn mươi vạn.

Tinh linh tổng binh lực mười sáu vạn bảy ngàn, xét về số lượng vẻn vẻn chỉ bằng một điểm trú quân của siêu cấp đế quốc, nhưng xét về thực lực thì tuyệt đối không thể xem thường.

Thượng vị tinh linh là bạch ngân chủng tộc, sau khi thành niên yếu cũng có chiến lực bạch ngân giai, hạ vị tinh linh nếu phối hợp với các loại vũ khí xa hoa đặc trưng của tinh linh thì có thể sánh với chiến sĩ Bạch Ngân cấp nhân loại, lại thêm ma pháp cực kỳ xuất sắc và tỉ lệ pháp sư vô cùng cao, có lẽ số lượng tinh linh không nhiều, nhưng không thể nào khinh thường họ.

“… Chúng ta còn tưởng rằng trận chiến này cũng bình thường thôi, nhưng không ngờ rằng đám lỗ tai dài kia không để ý thể diện, ngay từ đầu liền dùng chiến lược ma pháp rửa sạch, khiến chúng ta người thụ thương thảm trọng, bọn họ thế mà dùng cả phụ ma trọng nỏ cùng tinh linh cổ thụ, bọn họ làm thật!”

Suy nghĩ trên là của một vị sĩ quan bị diệt sạch thuộc hạ, may mắn lắm mới giữ được mạng trở về. Như vậy có thể giải thích được vì sao nhân loại lại nhanh chóng thảm hại, thay vì nói nhân loại ngạo mạn hay bất ngờ, chi bằng nói là ngay từ đầu nhân loại đã xem thường quyết tâm của tinh linh.

Oán hận chất chứa nhiều năm làm tinh linh ngay từ đầu đã ôm quyết tâm liều chiến. Khi lựa chọn thay đổi trận doanh, tầng lớp lãnh đạo tinh linh đã biết mình không còn đường rút lui. Trái lại, người St. Antonio kiêu ngạo quanh năm lại coi đây chỉ là một trận xung đột biên cảnh thông thường.

Thời điểm các tinh linh khởi xướng tập kích, bọn họ thế mà đang đợi giáo hội và chính trị ngoại giao, bộ Tổng chỉ huy hoạch định chiến lược, thậm chí còn không có kế hoạch ứng phó tinh linh công kích.


Về phần các quốc gia phương Bắc, bọn họ cho rằng St. Antonio đã tới, dù trời sập cũng có người chống, nhưng họ không nghĩ đến, lúc đại nạn lâm đầu, những kẻ xui xẻo thường là những kẻ yếu chậm chân.

Bởi vậy, song phương chỉ vừa mới giao chiến, liên quân nhân loại lập tức toàn diện lâm vào thế yếu.

Chiến tranh cổ thụ cao lớn xung kích kỵ binh liên đội, bất kỳ sợi rễ khổng lồ nào cũng có thể quất bay mấy tên kỵ sĩ xui xẻo, tác dụng của nhân loại kỵ thương đối với loại cổ thụ này gần như là không đáng kể, chiến thuật vờn quanh chuyên đối phó với người khổng lồ hoàn toàn không thể áp dụng với đám cổ thụ.

Sư thứu kỵ sĩ thì gặp phải giác ưng thú xạ thủ khiêu chiến,

Không kỵ binh cường hãn trứ danh của nhân loại rốt cuộc gặp phải thiên địch. Tinh linh xạ thủ rất am hiểu kỵ xạ, rất dễ dàng bắn trúng khe hở áo giáp, đã bắn thì không trượt phát nào. Mặt khác, dù năng lực cận chiến của sư thứu kỵ sĩ chiếm ưu thế toàn diện, nhưng vì bị đối phương nghiên cứu rất thấu triệt nên các kỵ sĩ rất khó vào được khoảng cách chiến đấu thích hợp, thường thường trong quá trình truy đuổi hay bị truy đuổi thì đã bị bắn rụng.

Trong lúc nhân loại đang bế tắc, các tinh linh dứt khoát tung vũ khí chủ lực để triệt để hủy diệt chiến trường – ma pháp.

Pháp sư cần thời gian để tích lũy tri thức, chủng tộc trường thọ có ưu thế trời ban trên phương diện này, đối mặt với toàn bộ lực lượng tinh linh, pháp sư nhân loại lập tức bị áp chế toàn diện, lực lượng pháp thuật song phương căn bản là không cùng cấp bậc.

Nhân loại mục sư, Thánh kỵ sĩ có lẽ là điểm sáng trong hỗn chiến, tuy nhiên vì không có pháp thuật cường lực công kích nên bọn họ cũng không được tác dụng cực lớn.


Bởi vì là minh hữu lâu nay nên nhân loại gần như không có kinh nghiệm, phương án đối chiến tinh linh, mà các tinh linh phương Bắc thì trái lại một mực xem nhân loại như kẻ địch.

Sau đợt quyết đấu thứ nhất, trận chiến thứ hai nhanh chóng diễn ra liền sau đó, điều châm chọc nhất là phe xâm lược – người thú vẫn không cần phải ra tay.

Đế quốc Ansolo lâm trận phản chiến, trực tiếp xoay ngược lưỡi đao, hung hăng bổ về phía minh hữu.

Trung quân St. Antonio không thể nào nghĩ tới cánh phải đột nhiên phản chiến, thích khách từ Ansolo đã chuẩn bị từ sớm đồng loạt ra tay, lợi dụng cục diện hỗn loạn để trừ khử tướng quân của minh hữu. Thống soái St. Antonio – danh tướng xếp hạng thứ chín mươi tám đương đại – Alen Rem bỏ mình, toàn bộ chiến trường lâm vào cục diện bế tắc.

Khi tin tức nhân loại hai mặt thụ địch và thống soái gặp chuyện vừa mới truyền ra, nhân cơ hội các quốc gia bắt đầu dao động, đại quân người thú lập tức bắt đầu di động. Lúc cự thú Behemoth khổng lồ mang theo Tế Tự Shaman gõ vang trống trận ra sân, nhân loại đã nắm chắc thất bại.

Người thú dạy cho nhân loại biết cái gì gọi là đơn binh nghiền ép, cái gì gọi là đồ sát.

Hai chiến sĩ nhân loại có thể đối phó một người thú? Thân thể được bao phủ bởi Thổ nguyên tố áo giáp, tinh thần được Shaman hành khúc đẩy lên trạng thái cuồng bạo, dù cho một tiểu đội (12 người) nhân loại cũng chưa chắc có thể ngăn được một lão binh người thú được buff công thủ gấp đôi.

Trận này, ba bên hợp lực, phe hỗn độn kiên trì thả câu rốt cuộc đến lúc thu cần, phe trật tự nhân loại lập tức thảm bại.


Ra sân nghênh chiến bốn mươi vạn đại quân, Phong bại quân còn sống trở lại thành Hồng không đến một nửa, đại bộ phận bị thương, liên quân nhân loại buộc phải từ thế tiến công chuyển sang phòng ngự.

Ngay cả Eliza khi biết được tin tức này cũng phải rất kinh ngạc.

“Một quốc gia thế mà phản bội cả thế giới nhân loại? Bọn họ không có ý định sinh sống trên mặt đất nữa sao?”

“Đế quốc Ansolo khá tương tự với nước Lam trong quá khứ, có lẽ là họ cũng bị chèn ép quá mức rồi. Lần này trực tiếp bộc phát hẳn là do đám St. Antonio khốn kiếp bắt họ làm bia đỡ đạn.”

“Đúng vậy, thực sự quá phận, ta có chút đồng tình với Ansolo, tiểu quốc chúng ta vốn đã yếu ớt, lần này Ansolo dốc hết vốn luyến ra trận, nếu như quyết chiến tới cùng thì không nói, nhưng làm pháo hôi hy sinh thì thật quá mức. Cũng khó trách bọn họ lựa chọn phương thức xử lý cực đoan.”

Quả nhiên, rất nhanh, lời tuyên chiến mạnh mẽ liền được thông cáo.

Trong thông cáo, đế quốc Ansolo chủ động tuyên chiến, giận dữ lên án St. Antonio sử dụng quân lực của các quốc gia khác làm bia đỡ đạn, khóa chặt mục tiêu tuyên chiến là St.Antonio, đồng thời Ansolo biểu thị họ chưa từng phản bội phe trật tự và xã hội nhân loại.

Đương nhiên, mặc kệ hắn nói thế nào, muốn tin thì sẽ tin, không muốn tin thì có nói gì cũng vô nghĩa, hành động chính là lời thanh minh thực tế nhất.

“Nói thật dễ nghe, vậy vì sao ngươi có thể xen lẫn cùng người thú, tinh linh?”


Do đế quốc Ansolo phản bội, thành Hồng Phong lại lần nữa lâm vào hỗn loạn, bên này phải thanh lý gian tế, bên kia phải phòng ngừa thích khách thừa loạn ám sát, thậm chí chiến lực cao đẳng cũng trở thành mục tiêu bị ám sát.

Trong cơn hỗn loạn đó, một cái thương hội tên là Schindler vừa mới thành lập đột ngột trở thành thế lực chủ đạo trong thành, bọn họ chủ yếu cấu thành từ người địa phương, khẩu hiệu là “Dùng chính đôi tay mình để tìm lại cuộc sống tốt đẹp”.

Bọn họ không phải quân nhân, không có chút ý nghĩa nào với quân sự, phương hướng cố gắng của bọn họ rất đơn giản, đả kích đám ác ôn vô pháp vô thiên, để tòa thành này khôi phục lại trật tự cùng sức sống vốn có.

Rất ít người biết cái thương hội này được thành lập chỉ vì để người thú địa phương có không gian sinh tồn, mà người lãnh đạo thương hội lại là một người ngoại quốc.

“Quân bộ hỗn loạn tưng bừng, toàn bộ cơ cấu chính thức trong thành bị đình chỉ, tài chính trong thương hội gần như dùng cạn rồi, thật sự sắp không chịu được nữa, Roland, ngươi mau trở lại đi.””Ô ô ô, quá đáng thương, không ngờ lại có cha mẹ nhẫn tâm như vậy. Yên tâm đi, Anleya ta sẽ giúp ngươi, chỉ cần hắn dám xuất hiện ở trước mặt ngươi, Anleya lập tức giúp một chân đá bay hắn, bốn cái móng cùng một chỗ đá nha. A, phải để một cái làm điểm tựa, vậy miễn cưỡng ba cái móng đi.”

Lối ra vào thế giới dưới lòng đất, các cô gái đến từ ba chủng tộc khác nhau đang vui vẻ trò chuyện.

“Ngươi….. Các ngươi không sợ ta sao? Ta thế nhưng là nữ yêu.”

Đối mặt với nỗi âu lo của hư ảnh màu trắng, Annie và Anleya chỉ đưa mắt nhìn nhau, sau đó đều che miệng cười.

“Đối tượng yêu thích của chị Annie chính là một tên Vu Yêu, ân, hiện tại không còn là Vu Yêu. Quan trọng là chúng ta không hề thành kiến vong linh, hơn nữa chị hình như là vong linh tự nhiên, chỉ người cực kỳ đặc thù mới có thể bị chuyển đổi thành vong linh tự nhiên, vô cùng thiện lương hoặc oán niệm đặc biệt sâu, ta sao phải sợ.”

“Đúng vậy, Susan điện hạ, chi bằng tất cả chúng ta cùng lên đường. Hai chúng ta đang muốn đi đến một cái quốc gia không có thành kiến đối với vong linh. Có lẽ, đến đó rồi, ngài có thể tìm thấy hòa bình mà ngài theo đuổi suốt đời.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.