Đọc truyện Nhật Kí Thử Hôn Của Bác Sĩ Hàn – Chương 14: Gián Tiếp Hôn Môi
Hàn Trạc nhìn cửa phòng đóng lại, không khí đột nhiên yên tĩnh, anh ảo não nhéo ấn đường.
Ngực anh bị nước ấm văng vào, độ ấm từ từ lạnh xuống, có chút khó chịu, anh xoa xoa, bưng ly nước ấm vào phòng ngủ.
Hàn Trạc nửa nằm ở trên giường, mắt đen nhắm chặt.
Trong đầu tất cả đều là hình ảnh đời trước Nhiễm Nhiễm bị Tần Uông Dương phụ lòng, càng về sau càng gầy như que củi, tâm tâm niệm niệm gọi tên Tần Uông Dương.
Đêm nay, Hàn Trạc đứng trước cửa phòng cho khách hồi lâu, không dám gõ cửa, trong phòng cũng không có động tĩnh khác thường.
–
Hôm sau, bầu trời u ám, thành phố bị sương mù bao phủ.
Mấy ngày hôm trước tuyết đã tan, dự báo thời tiết nói giữa trưa hôm nay lại có trận tuyết nhỏ, Hứa Thanh Nhiễm xem xong, mặc thêm bộ áo lông.
Chờ cô chuẩn bị đi làm, Hàn Trạc còn chưa ra khỏi phòng.
Hứa Thanh Nhiễm nhớ tới cảnh đêm qua, do dự một chút, gõ cửa phòng ngủ chính.
Mới vừa gõ, cửa liền được mở ra.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, sau một lúc lâu, Hứa Thanh Nhiễm tránh đi tầm mắt, hơi hơi rũ đầu, ôn nhu nói: “Sắc mặt anh không tốt, tối hôm qua lại gặp ác mộng sao?”
Hàn Trạc nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, xem như đáp lại: “Xin lỗi, hôm nay đi trễ một chút, chuẩn bị xong rồi? Anh đưa em đi làm.”
Hứa Thanh Nhiễm đi theo Hàn Trạc, nhìn anh chỉ mặc ba lớp áo, quan tâm: “Hôm nay có trận tuyết nhỏ, anh mặc ít vậy, không lạnh sao?”
Động tác đổi giày của Hàn Trạc khựng lại, sau đó mau chóng đổi giày.
Gió lạnh bên ngoài thổi vào, lạnh thấu tim.
Hàn Trạc dùng lưng chắn gió lạnh: “Không sao, bệnh viện có điều hòa.”
Hứa Thanh Nhiễm cũng nhanh chóng đổi giày, gió trên hành lang rất lạnh, Hứa Thanh Nhiễm để tay trong túi áo, cả khuôn mặt dùng khăn quàng cổ che khuất, chỉ lộ ra đôi mắt, nhưng gió lạnh vẫn theo khe hở chui vào.
Hàn Trạc nghiêng mặt nhìn cô, duỗi tay ôm người vào lòng.
“Tốt hơn không?”
Con ngươi Hứa Thanh Nhiễm kinh ngạc, đối với mắt đen bình tĩnh của anh, sửng sốt một lát, gật đầu: “Ừm, tốt hơn rồi.”
Hàn Trạc ôm cô vào thang máy.
Thời điểm này thang máy rất nhiều người, nhưng chỉ hai người bọn họ ôm ôm ấp ấp, Hứa Thanh Nhiễm giãy giụa một chút, muốn Hàn Trạc buông cô ra.
Nhưng sức lực cô không lớn bằng Hàn Trạc, cô càng giãy giụa anh càng ôm chặt, ngược lại hấp dẫn ánh mắt người khác.
Gương mặt Hứa Thanh Nhiễm hơi nóng lên, cũng may cô bọc người kín mít, không ai nhận ra được, cô vùi cả đầu mình vào lòng ngực ấm áp của Hàn Trạc.
Hàn Trạc cúi đầu nhìn cô gái nhỏ, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên.
Đối với những ánh mắt trêu chọc, anh chỉ nhẹ nhàng cười cười.
Tới gara ngầm, gió càng lạnh, Hứa Thanh Nhiễm vẫn luôn chôn trong ngực Hàn Trạc, đến khi lên xe.
Hàn Trạc mở điều hòa trên xe, nhìn sắc mắt ửng đổ của cô, cười: “Nhiễm Nhiễm rất sợ lạnh?”
Hứa Thanh Nhiễm gật đầu, xem như đáp lại.
Hàn Trạc khởi động xe, theo thường lệ mua bữa sáng cùng sữa đậu nành cho Hứa Thanh Nhiễm.
Ở trong xe tràn ngập hương thơm ngào ngạt của bánh bao thịt, Hàn Trạc nuốt nước miếng: “Nhiễm Nhiễm, em có thể cho anh uống chút sữa đậu nành, anh hơi khát.”
Hứa Thanh Nhiễm nghiêng đầu nhìn anh, đáy mắt mang theo ý cười, buông bánh bao và sữa đậu nành trên tay mình xuống, cầm lấy ly sữa đậu nành khác, cắm ống hút, giúp anh uống.
“Cảm ơn.”
“Không có việc gì.” Hứa Thanh Nhiễm thu tay, ăn bánh bao còn thừa: “Anh muốn ăn bánh bao không?”
“Ừ.”
Hứa Thanh Nhiễm đành phải đem sữa đậu nành đặt lên đùi, sau đó cầm bánh bao đưa đến miệng Hàn Trạc.
Cũng may Hàn Trạc mua bánh bao nhỏ, ăn một ngụm không có vấn đề gì.
Hứa Thanh Nhiễm giúp Hàn Trạc ăn ba cái bánh bao thì đã đến cổng trường Trung Nam.
Hứa Thanh Nhiễm lấy giấy ăn lau tay, cởi dây an toàn, nhìn hai ly sữa đậu nàng trên đùi, không rõ ly nào là của mình.
Hàn Trạc nhìn ánh mắt do dự của cô, cười: “Nhiễm Nhiễm yên tâm, thân thể anh khỏe mạnh, không lây bệnh đâu.”
Hứa Thanh Nhiễm nghe Hàn Trạc nói đùa, cũng cười theo.
Chỉ có thể lấy đại một ly, mở cửa xuống xe.
“Vừa rồi không để ý, anh cũng yên tâm, em không mang bệnh.” Hứa Thanh Nhiễm sắc mặt đỏ hồng, nhưng đôi mắt rất sáng, giống giọt sương ban mai, trong suốt, làm người ta nhịn không được mà yêu quý.
Hàn Trạc mỉm cười, nhìn đồng hồ: “Mau vào đi, hình như là tiết tự học.”
“Em đi trước, tạm biệt.” Hứa Thanh Nhiễm chạy chậm đến cổng trường.
Cánh tay Hàn Trạc đặt trên tay lái, nhìn cô đi vào, hình như gặp phải đồng nghiệp, hắn ta còn quay đầu nhìn anh.
Hàn Trạc uống sữa đậu nành, ống hút thế mà bẹp.
Anh không có thói quen cắn ống hút.
Hàn Trạc rũ mắt, dựng thẳng ống hút cắn bẹp, tiếp tục uống sữa đậu nành.
—
Sáng sớm trên đường khá kẹt xe.
Hàn Trạc đến bệnh viện trễ hai phút, ra khỏi thang máy, gặp được bác sĩ khoa bào nhĩ* Cố Từ Nguyên, hai người cười cười, xem như chào hỏi.
(*) khám tai
Trở lại phòng, lại là một ngày bận rộn.
Buổi sáng 10 giờ khám cho một người bệnh, Hàn Trạc tranh thủ ghỉ ngơi 15 phút.
Anh đứng lên hoạt động tay chân, nhìn bông tuyết bay bên cửa sổ.
Hàn Trạc xoa xoa đôi mắt nhức mỏi, đi đến cửa sổ ngắm tuyết, tầm mắt quét xuống dưới lầu, nhìn thấy một bóng người quen thuộc, anh mở cửa sổ nhìn xuống.
Y tá gõ cửa phòng bệnh, nhìn bộ dáng Hàn Trạc muốn ra ngoài, nghi hoặc hỏi: “Bác sĩ Hàn, anh muốn đi đâu?”
“Xuống lầu, 10 phút nữa sẽ về.” Hàn Trạc đáp lại, đi đến thang máy.
–
Lớp của Hứa Thanh Nhiễm có học sinh tên Trần Ni lên cơn sốt cao nôn mửa, giáo viên bộ môn bảo học sinh gọi cho Hứa Thanh Nhiễm, cô lập tức gọi cho phụ huynh, sau đó đưa Trần Ni đến bệnh viện.
“Trần Ni, ôm chặt cô.” Hứa Thanh Nhiễm cõng Trần Ni vào bệnh viện, muốn đến chỗ đăng kí trước.
Hàn Trạc xuống thang máy thấy Hứa Thanh Nhiễm đang điền đơn đăng ký.
“Nhiễm Nhiễm.” Hàn Trạc bước nhanh qua, đỡ lấy Trần Ni trên lưng Hứa Thanh Nhiễm, ánh mắt quan tâm: “Học sinh bị bệnh?”
Hứa Thanh Nhiễm trong lòng vốn dĩ rất nôn nóng, nhưng sau khi nhìn Hàn Trạc không biết sao lại an tâm hơn, đưa đơn đăng ký cho y tá: “Học sinh của em sốt cao nôn mửa, em mang em ấy đến bệnh viện xem thử, vừa đăng kí xong, hiện tại cần lên phòng khám.”.