Đọc truyện Nhật Kí Thử Hôn Của Bác Sĩ Hàn – Chương 11: Ép Buộc
“Vâng.” Hứa Thanh Nhiễm gật đầu, gắp một khối đậu hủ bỏ vào trong chén.
Lưu Phân Phương hàn huyên với Hàn Trạc hai ba câu, biết hai người ở chung không tồi liền yên tâm, bảo họ thứ bảy tuần sau về nhà ăn cơm, Hàn Trạc đồng ý.
Cơm nước xong, Hứa Thanh Nhiễm dọn dẹp chén đũa vào bếp.
Hàn Trạc đi theo sau, đẩy thân thể nhỏ của cô ra khỏi bồn rửa chén, xắn tay áo: “Em vất vả một ngày, đi tắm trước đi, anh rửa chén.”
Hứa Thanh Nhiễm thấy tay Hàn Trạc đã ướt, không cố ý tranh đoạt: “Vậy em tắm trước.”
“Nhiễm Nhiễm.”
“Hả?” Hứa Thanh Nhiễm quay đầu lại.
“Cái kia, phòng tắm bên cạnh bếp không có đồ tắm rửa, em đến phòng ngủ chính tắm đi.”
Hứa Thanh Nhiễm gương mặt đỏ hồng, gật đầu.
Cô cầm áo ngủ vào phòng tắm, trong phòng có một cái bồn tắm lớn, hẳn là dựa theo vóc dáng Hàn Trạc mà mua, Hứa Thanh Nhiễm làm quen một chút, không tắm bồn, mà tấm dưới vòi sen.
Tắm rửa xong xuôi, Hàn Trạc ngồi trên sô pha phòng khách, cúi đầu nhìn điện thoại.
Thấy cô đi ra, anh cười nói: “Tắm xong rồi?”
“Ừm, em về phòng đây.”
Hàn Trạc nhìn cô vào phòng cho khách, mới đứng lên vào phòng ngủ chính.
Cửa phòng tắm không đóng, khí nóng bên trong phiêu tán trong phòng ngủ, hương thơm hỗn loạn quen thuộc.
Hàn Trạc mở tủ đồ, nhìn quần áo nữ trong tủ, ánh mắt lập tức trở nên ôn nhu, đầu ngón tay anh xẹt qua mỗi kiện quần áo, cứ như là mơ vậy.
Sau khi trọng sinh, anh cảm thấy Nhiễm Nhiễm không giống đời trước.
Có lẽ mình thay đổi, là người sở hữu quỹ đạo.
Hàn Trạc càng thêm thống hận bản thân đời trước, vì câu nói tôi xin lỗi, tôi còn yêu anh ấy của Nhiễm Nhiễm mà rút lui, còn tưởng Nhiễm Nhiễm được hạnh phúc, kết quả bị tên tra nam kia hại chết.
Đời này.
Anh sẽ không cho Tần Uông Dương bất kì cơ hội nào.
Hàn Trạc cầm áo ngủ, mang theo hơi nước vào phòng tắm, Hứa Thanh Nhiễm thay quần áo nhét vào máy giặc, Hàn Trạc cởi quần áo cũng ném vào.
……
Đêm nay, anh lại mơ thấy sự việc đời trước phát sinh trong video, rõ ràng trước mắt.
Anh như người đứng xem.
Nhìn nữ nhân trong tim anh, vì người khác, hèn mọn bụi bặm.
……
Hàn Trạc bị đồng hồ báo thức đánh thức, đáy mắt đau xót.
Hứa Thanh Nhiễm dậy sớm hơn Hàn Trạc, hai người gặp nhau trong phòng khách.
Hứa Thanh Nhiễm kinh ngạc nhìn quầng thâm mắt của anh, quan tâm nói: “Hàn Trạc, tối hôm qua ngủ không ngon sao?”
Hàn Trạc xoa ấn đường, cầm chìa khóa xe trên bàn: “Đêm qua gặp ác mộng, không có việc gì.”
“Anh cũng gặp ác mộng?” Hứa Thanh Nhiễm ngẩn người, đi sau Hàn Trạc, tối hôm qua cô mơ như cũ, có Hàn Trạc, anh dùng ánh mắt đầy áy náy và thương tâm đứng nhìn.
Hàn Trạc quay đầu lại nhìn cô, giúp cô lấy khăn quàng cổ: “Nhiễm Nhiễm cũng gặp ác mộng?”
Hứa Thanh Nhiễm nhận khăn quàng cổ, tùy ý cười: “Em còn mơ thấy anh.”
Hàn Trạc đáy mắt xẹt qua một tia khác thường: “Có thể em vừa đến, cảm thấy không an toàn, mới mơ thấy anh là người xấu.”
Hứa Thanh Nhiễm cong môi, không tiếp tục nói nữa, hai người đi thang máy xuống lầu.
Cô không có cách nào giải thích, giấc mơ của cô đều là sự việc đời trước.
Hàn Trạc biết sợ là sẽ đem cô tới khoa thần kinh.
Xuống lầu, Hàn Trạc mua bánh bao và sữa đậu nành, lái xe đưa Hứa Thanh Nhiễm đến trường học.
“Buổi chiều mấy giờ tan học?”
“5 giờ.”
Hàn Trạc gật đầu: “Vậy em tan làm ở văn phòng chờ anh, có thể 5 giờ hai mươi mới có thể tới đón em.”
“Ừm, anh lái xe cẩn thận.”
Hàn Trạc mắt nhìn Hứa Thanh Nhiễm vào cổng trường, mới một lần nữa khởi động xe.
Vào khoa nội thần kinh, đã gặp được Ngô Hải ở trên hành lang.
“Hôm nay đến muộn như vậy, thật không phải cậu nha, cuối tuần gặp con gái dì Lưu sao rồi?”
Hàn Trạc cười với hắn, gặp mấy y tá vội vàng chào hỏi ngang qua, Hàn Trạc cũng nhẹ giọng trả lời một tiếng “Ừ”.
Bệnh viện buổi sáng rất bận, Ngô Hải nhanh chóng ăn sáng, hàn huyên với Hàn Trạc vài câu, sau đó bận tối mày tối mặt.
Y tá trong bệnh viện biết Hàn Trạc tuần trước có buổi xem mắt, nhưng không ai dám hỏi thử anh có đi hay không, có thành công hay không.
Buổi sáng Hàn Trạc có một cuộc phẫu thuật, là mẹ một y tá tên Ngô Trân, cao huyết áp tăng đường huyết.
Đây chỉ là phẫu thuật nhỏ, quá trình tiến triển thuận lợi, chỉ cần y tá đến chăm sóc, trên cơ bản một tuần có thể xuất viện.
Hàn Trạc theo thường lệ kiểm tra phòng bệnh, khi kiểm tra đến Ngô Trân, Ngô Trân đột nhiên giữ chặt tay Hàn Trạc: “Bác sĩ Hàn, cậu là bác sĩ Hàn Trạc sao?”
Hàn Trạc cho rằng Ngô Trân không thoải mái, không dám lơ là: “Cháu là bác sĩ chủ trị Hàn Trạc, dì cảm thấy không thoải mái ở đâu?”
“Cậu đúng là Hàn Trạc rồi.” Trên mặt Ngô Trân thoạt nhìn khó chịu, lôi kéo tay Hàn Trạc: “Bác sĩ Hàn, đầu tôi rất đau, như bị ong chích vậy, cuối tuần có thể cùng con gái tôi xem mắt chứ?”
“Cái gì?” Hàn Trạc vốn dĩ nghiêm túc nghe Ngô Trân miêu tả, đột nhiên lại nói một câu xem mắt, anh thu lại biểu tình, đem tay Ngô Trân kéo xuống đặt trên giường bệnh: “Đau đầu chỉ là di chứng sau phẫu thuật, qua một thời gian, khoảng hai ba tiếng có thể giảm bớt, nếu thật sự khó chịu, cháu tiêm cho dì thuốc giảm đau.”
Ngô Trân cảm kích gật đầu, thấy Hàn Trạc không nhắc tới chuyện xem mắt, lại nói: “Bác sĩ Hàn, con gái tôi cùng khoa với cậu, năm nay 25 tuổi, cậu có thời gian cùng con gái tôi ăn một bữa cơm?”
“Xin lỗi, hiện tại cháu đã có bạn gái.” Hàn Trạc ánh mắt âm trầm, quyết đoán cự tuyệt.
Ngô Trân nhìn Hàn Trạc, biểu tình có chút kích động, căn bản là không tin lời anh: “Bác sĩ Hàn, cậu không phải độc thân à? Ai da, đầu tôi không tốt, nếu không đồng ý, tôi sẽ không tiếp tục trị liệu, đầu thật đau quá……”
Ngô Trân ôm đầu, lăn qua lăn lại trên giường.
Hàn Trạc lui hai bước, trên mặt vẫn bình tĩnh.
Anh quay đầu nói với y tá: “Đây là mẹ của ai, mau tìm cô ấy đến đây.”
Ngô Trân còn ở trên giường kêu đau: “Bác sĩ phải có y đức, cậu sao lại có thể nhìn tôi khổ sở như vậy mà không giúp tôi……”
Hàn Trạc ghi chép số liệu trên sổ khám bệnh, sau đó tiêm cho Ngô Trân thuốc giảm đau.
Lát sau, y tá vừa rời đi dẫn theo con gái Ngô Trân, Phương Văn Huệ tới, Phương Văn Huệ đỏ mặt, cúi đầu không dám nhìn Hàn Trạc.
Ngô Trân lôi kéo tay con gái: “Bác sĩ Hàn, đây là con gái của tôi, cậu cuối tuần không đồng ý đi ăn với nó, tôi sẽ không chấp nhận trị liệu.”
Hàn Trạc nhìn Phương Văn Huệ: “Là cô dạy cho bà ấy?”
“Bác sĩ Hàn, em…… Em thật sự thích anh!”
Hàn Trạc nhướng mày, trên mặt kinh ngạc.
“Thích đến mức lấy tính mạng mẹ cô ra đánh cược?”.