Bạn đang đọc Nhật Kí Theo Đuổi Vợ Cũ Của Đông Tổng – Chương 61: Đau Khổ
“Ha… bỗng nhiên lại không nở giết.”
Nghe gả kia nói, cô ta vươn tay kéo mặt gả lại gần mình, giở giọng nũng nĩu.
“Sao… mê ả ta rồi sao?”
“Haha… không không, nhìn thấy ả xinh đẹp quá không nở giết.” gả vươn tay xoa mặt cô, cười nói.
“Hừ….
Không được.
Giữa tôi và ả ai đẹp hơn.”
Nghe câu nói ghen tuông của cô, gả ta bật cười tiến lại gần nói nhỏ vào tai cô.
“Em… em đẹp nhất.”
Nói xong, gả đột ngột hôn vào môi cô, nụ hôn ướt át xảy ra giữa hai người.
Hôn xong, gả cụng trán mình vào trán cô, giọng nói có chút khàn.
“Ngày mai, anh sẽ tiễn đưa cô ta đi, nên em đừng lo.”
“Vâng.” ả ngoan ngoan đáp, lòng thầm cười khinh miệt.
*Công ty Đông gia, phòng tổng giám đốc.
Trong căn phòng phát ra những tiếng động đổ vỡ của đồ vật.
“Choang… ầm.”
Những tiến động đó cứ lên tiếp phát ra, những đồ vật trong phòng chúng đều nằm dưới đất, mỗi thứ một nơi.
Trên bàn vươn trãi những tấm hình, chúng nằm lăn lóc, những tấm ảnh đó là cảnh thân mật của Yên Nhi và Cố Cửu Tư, được người thợ chụp cận cảnh, sắc nét gửi về cho Đông Thiên Hoàng.
Phía bên kia, một người đàn ông đang điên cuồng đập phá đồ, đang muốn trút hết những nỗi giận trong lòng mình, xen kẽ là nỗi lo lắng.
Từng món đồ trong phòng đều bị anh đập vỡ.
Chẳng mấy chốc căn phòng đã trở thành một bãi chiến trường hỗn độn.
Ngồi phệt xuống sàn, trên tay anh cầm một tấm ảnh họ hôn nhau ở nhà hàng, nhìn tấm ảnh lòng anh co thắt lại.
Đau đến tê dại.
“Yên Nhi, tôi không đến gặp em vì muốn em được tự do, thoải mái.
Cho em đôi cánh bay để quên đi hết nỗi buồn chứ không phải để em sà vào lòng tên khác.”
“Không gặp em vì sợ mỗi lần em thấy tôi lại trở nên kích động, chán ghét, khó chịu.
Tôi muốn em được thoải mái, nhưng không ngờ hành động ngu ngốc đó của tôi là một lần nữa đánh mất đi em.”
“Hoàng Yên Nhi, nếu đã như vậy em đừng trách tôi vì sao độc ác, đừng trách tôi ra tay nặng nề với tên khốn kia.”
Anh dùng sức bóp chặt tấm ảnh trong tay làm chúng nhăn lại, khuôn mặt giận dữ hiện lên, trong đôi mắt anh tràn ngập hận thù, đau thương.
Nhưng sự giận dữ và hận thù ấy bỗng chốc hóa đau thương, đôi mắt thù hận bỗng hóa thành dòng lệ, dòng lệ ấy từ từ chảy vào tim anh biến thành con dao sắc nhọn, đâm từng nhát vào trái tim của anh.
Khuôn mặt điển trai đầm đìa nước mắt, những giọt nước mắt chảy xuống len lỏi qua từng ngóc ngách.
Anh ôm mặt khóc, vừa khóc vừa đau.
Bỗng lúc này, cánh cửa mở ra, thư ký anh bước vào, trên ta cậu ta cầm theo một tách cafe còn nghi ngút khói. Cửa vừa mở ra, cậu ta đã đứng im bất động, vẻ mặt ngơ ngác không tin vào sự thật trước mắt mình, căn phòng này đã trở thành bãi chiến trường rồi, tất cả đồ đều nằm dưới sàn, mỗi thứ một nơi, thủ phạm ngồi co ro một góc cúi người khóc.
Cậu nhìn anh mà lòng có chút đau nhói theo, hít một hơi, cậu đi vào.
Đặt tách cafe lên bàn sau đó đi đến chỗ anh nhẹ nhàng hỏi.
“Đông tổng, anh có sao không?”
“Không sao… tôi ổn.” anh nói bằng giọng nghẹn ngào.
“Đông tổng, anh kể ra hết tâm sự trong lòng đi, nếu giúp được tôi sẽ giúp anh.
Tuy tôi chưa yêu lần nào, nhưng ít gì người ngoài cuộc vẫn sáng suốt hơn.”
Nghe câu ta nói, Đông Thiên Hoàng ngước mặt lên nhìn cậu, nở nụ cười nhạt nói.
“Yên Nhi, em ấy đã tìm được người đối tốt với em ấy rồi, người có thể mang lại cho em hạnh phúc.”
“Còn tôi thì sao? Tôi nên làm gì, buông bỏ sao hay cố gắng mà dành lấy? Cậu nói xem, tôi nên làm gì?”
Anh vừa khóc, vừa nói, giọng nói đầy đau khổ, một kẻ si tình, nhưng tiếc là cơ hội đã không còn nữa rồi.
Nghe anh nói mày tim cậu co thắt lại, cậu đã cùng Đông tổng làm việc rất nhiều năm, ở cạnh anh nhiều năm nhưng lần này là lần đầu tiên cậu thấy anh tuyệt vọng đến thế, thấy anh khóc nhiều như thế, vì một người khác mà đánh mất bản thân mình.
Cậu ta vỗ nhẹ lên vai anh, nói.
“Đông tổng, sự thật trước mắt chưa chắc đã là sự thật.
Giả dối chưa chắc đã là giả dối.
Sự thật có thể đội lớp giả dối, giả dối vẫn có thể đội lớp sự thật.
Tôi nghĩ, anh nên tìm phu nhân hỏi thử đi ạ.
Nhiều khi có ẩn tình đằng sau, buộc cô ấy phải làm như vậy thì sao ạ.”
Câu nói của cậu thành công làm Đông Thiên Hoàng bẩn tỉnh, anh gật đầu, loạng choạng đứng dậy, miệng lẩm bẩm.
“Đúng… đúng, cậu nói đúng.
Tôi nên đi tìm em ấy để hỏi, tôi tin chắc em ấy có lý do bất đắc dĩ.
Yên Nhi của tôi sẽ không tùy tiện lấy một người mình không yêu đâu.
Chắc chắn tên khốn kia đã ép em ấy.
Tôi…tôi phải đi hỏi.”
Anh vừa nói, vừa chạy nhanh ra phía cửa, lao như một cơn gió mà đi xuống dưới hầm xe.
Trợ lý phía sau thấy anh không ổn định vội vàng chạy theo la lớn.
“Đông tổng, đã khuya rồi anh đi đâu vậy.
Bây giờ mà qua nhà phu nhân thì sẽ không hợp đâu.”
“Tôi sẽ đợi em ấy ra ngoài cậu đừng lo.”
Nói xong, anh đã lái xe phóng như bay chạy đi, để lại cậu trở lý ngơ ngác.
Cậu nhìn theo chiếc xe mà lắc đầu, thở dài rồi đi vào phòng dọn dẹp..