Đọc truyện Nhật Kí Sủng Vợ Của Chồng Yêu FULL – Chương 54: Hắn Nợ Chúng Ta Không Chỉ Là Tiền Hắn Còn Nợ Chúng Ta Cả Máu!
Vài tuần sau…
Trong căn biệt thự rộng lớn vẫn hàng ngày chỉ có ba con người ngồi tán phét với nhau thì bỗng nhiên vài tuần gần đây lại đông đúc tới lạ.
Mọi thứ đã như một thói quen, hằng ngày làm việc đến đêm, sáng lại dậy từ rất sớm để làm việc, chỉ cần có một biến động là cả bọn đều sẽ thức thâu đêm.
Cơm ăn hằng ngày cũng bất thường, hôm nhiều hôm ít có hôm nhịn đói cả ngày, vài tuần nay, họ lấy đâu ra tâm trạng mà ăn cơ chứ.
Gần một tháng nay, để gồng gánh cho ba đại đế chế, cả bọn đã chẳng còn muốn lết đi đâu nữa, chỉ muốn nằm lì một chỗ mà thôi.
“Chị cả! Mọi người! Mễ…Mễ…Mễ Thị sáng sớm nay đã tuyên bố phá sản rồi, người của chúng ta đã bắt được Mễ Hoà, chú thím út của anh rể, Hạ Hảo Lam cùng với những kẻ liên quan rồi.”
Bảo Mạch Kha từ phòng họp lao ra, chạy nhanh, đẩy mạnh của phòng cô, xông vào.
“Sau khi chúng ta chiếm công ty con cuối cùng của Mễ Thị, Mễ Thị dần mất đi nguồn cung, trong thời gian khoảng ba ngày The I.L.Y đã nhẹ nhàng đẩy Mễ Thị vào thế bị động, trong vòng năm ngày hoàn toàn đánh sập thành công tập đoàn Mễ Thị.
Bên cạnh đó, sau khi phá sản, các bằng chứng cho các tội cho vay nặng lãi, cho vay tín dụng đen, rửa tiền của Mễ Hoà được thu thập đã được người của chúng ta đem ra tố cáo.
Tuy nhiên đây chỉ là tội tài chính, cùng lắm chỉ bị tù vài năm.
Hắn còn dính đến…”
Phùng Tiêu Kỳ cắt lời Bảo Mạch Kha: “Hắn còn mắc tội chính trị và tội liên quan tới các vấn đề liên quan tới tính mạng con người nữa, hiện tại chúng ta cần thu thập thêm bằng chứng.”
Nghe đến đây, anh run run khi nhớ lại hình ảnh đó.
Cha mẹ anh…họ…họ ra đi cũng không nhắm mắt, thậm chí là chết không toàn thây.
Cũng vì chúng muốn giết anh mà làm liên lụy tới cô, để cô và anh lạc nhau gần một năm trời.
Không chỉ thế, tới em họ anh chúng cũng không tha, cả cháu anh còn chưa chào đời hơn cả là còn con của anh, hai đứa bé mới chỉ sáu tháng tuổi, chúng cũng dám ra tay.
Đám lòng lang dạ thú đó tại sao còn có thể chỉ bị phạt tù vài năm?
Thấy cô gật gù, Vân Nghi liền nói:
“Không cần tìm, mẹ của cậu, đừng nói cháu quên mất rồi nhé? Cháu cũng là người Vân gia đó.”
Cô ngẩn người: “Ai cơ?”
Vân Nghi bá cổ Vân Thiên, chỉ vào đứa em gái nhỏ, nhăn mày hỏi: “Nêu điểm chung.”
Cô khó hiểu: “Hai người cùng là con của bà Vân Diêu…!À phải rồi! Ngoài Hạ Chung tộc và Bảo gia thì còn có bà Vân Diêu(*) nữa mà!”
Vân Nghi đưa ra một tập bằng chứng: “Đây là những gì mẹ cậu, dượng và anh Bảo Kim Thanh đã thu thập được trong khoảng thời gian vừa qua ở lĩnh vực chính trị, hắn đã làm náo loạn cả giới chính trị cả nước rồi.”
Cô nhìn mọi người trong phòng, mặt cúi xuống: “Nhưng…chúng ta không có bằng chứng về việc ông ta đã sát hại người vô tội.
Một Mễ Na Na là không đủ.”
Phùng Tiêu Kỳ lấy từ trong túi ra một chiếc bông tai bằng bạch kim đính đá sapphire đỏ được đặt trong túi đựng chuyện dụng cẩn thận.
“Chiếc bông tai này, em nhặt được ở hiện trường vụ án năm năm trước của ba mẹ.
Nhưng tiếc là không có thông tin gì cả.
Cảnh sát vẫn đang điều tra, dù biết là mưu sát nhưng không hề có chứng cứ, chỉ có chiếc bông tai này nhưng chúng không có đủ hỗ trợ bởi khi đó không hề có thông tin gì về chiếc bông tai này hay nói đúng hơn là mọi bằng chứng và điều tra đã bị can thiệp.”
Anh tức giận, không kìm được bẻ gẫy chiếc bút đang cầm trong tay, nửa bút bay về phía trước, ống mực bị vỡ, mực bắn lung tung hết cả.
“Tiêu Dương! Anh bình tĩnh lại cho em!” – Phùng Tiểu Ly thấy thế lao đến, giật tóc anh ngược ra phía sau, kéo đầu anh ngẩng lên, quát lớn.
Anh thở mạnh, mất bình tĩnh vô cùng.
Trạng thái của anh bây giờ y hệt như hai năm trước ở Thượng Hải, hình ảnh lần đó lại hiện ra trước mắt khiến cô sợ sệt lùi lại.
May quá ba mẹ cô với ông bà không ở đây nếu không trạng thái của anh sẽ còn mất kiểm soát hơn nữa mất.
“Phi Phi, đừng sợ, nghe anh hai, đi theo anh, đi ra ngoài.”
Mạc Kim Thần giữ lấy mặt cô, an ủi rồi nhanh chóng kéo cô ra khỏi phòng.
“Bình tĩnh lại nào, chỉ là một hai chấn động thôi, Phi Phi, bình tĩnh lại đi.
Bây giờ xung quanh chúng ta vẫn còn tai mắt của chúng, mấy căn nhà gần khu này trừ nhà của ta ra đều bị chúng mua hết để cài người theo dõi rồi, chỉ cần lộ ra sơ hở là hỏng hết ngay.
Chúng ta sắp thành công rồi, sẽ không sao hết.”
Vân Nghi đi ra ngoài, kéo tay Vân Thiên đi theo.
Phải rồi, không chỉ có anh mà Vân Thiên cũng chịu đả kích bởi vụ ám sát liên hoàn của Mễ Hoà.
Vân Nghi kéo Vân Thiên ra một góc tối, không có ai có thể nhìn thấy được rồi mới an ủi, dỗ dành: “Yến Yến, nếu bây giờ em không khóc thì em còn muốn điều này tiếp tục ở trong em tới bao giờ? Năm đấy cậu Vân Hy mất không phải vì em, em để trong lòng làm gì chứ?”
Vân Thiên nghe tới đây liền bật khóc nức nở.
“Nếu hôm đấy em không đòi cậu về nhanh để mua đồ cho em thì cậu đâu có phải đi vội mà để bọn chúng chớp lấy thời cơ chứ.
Không phải tại em thì lúc cậu qua đường chắc chắn sẽ chú ý, làm sao mà người của Mễ Hoà có cơ hội ra tay…Anh nói dối…”
Thật là! Mọi thứ đang bình thường tại sao lại thành ra như này? Chỉ nhắc tới một vấn đề mà khiến tất cả những con người này náo loạn.
“Mọi người bình tĩnh đã, tôi đã điều tra rồi, sau mỗi lần ra tay, thuộc hạ của hắn đều ghi chép lại để tránh xảy ra sai sót nhưng hắn đột nhiêu bị bắt đi nên tài liệu vẫn còn, giờ ta chỉ cần tên thuộc hạ thân cận của hắn làm chứng là xong.”
Vân Nghi quay ra chỗ Mễ Ni Ni, nhìn cô ta rồi hỏi: “Thuộc hạ của Mễ Hoà mà cô điều tra được là kẻ có tên An Dã?”
Mễ Ni Ni gật đầu.
Vân Nghi thấy thế thì lại ôm mặt lắc đầu: “Nhầm người rồi, đó không phải người của hắn, đó là người được cài vào Mễ Thị của Vân gia.”
Mễ Ni Ni nghe thế thì lập tức hoảng, nhanh chóng tìm điện thoại, nhấc máy gọi.
“Bà cô cứ như thế thì tên thuộc hạ của Mễ Hoà kia trốn mẹ nó mất rồi.
Khỏi cần tiếp tục điều tra, bố đã bảo tôi một khi Mễ Hoà bị bắt thì lập tức lật mặt rồi.
Xì, có mấy cái này cũng không làm được, cô làm sao có thể giúp đỡ gì được cho họ chứ?”
Một chàng trai trẻ từ thang máy bước ra, vừa túm cổ một tên lạ hoắc, vừa cầm tài liệu trên tay, vừa nói liên hồi.
“Vân Ninh! Con thôi ngay đi không? Từ lúc ra khỏi Mễ gia tới giờ con cứ luôn miệng nói như vậy không chán ư?”
Đằng sau chàng trai kia là một người phụ nữ tầm tuổi Vân Nghi đi theo sau, không ngừng quở trách.
Đây chẳng phải chính là An Dã mà Mễ Ni Ni điều tra được sao? Sao cậu ta lại ở đây?
___________________
(*): Đọc “Kí Ức Của Anh” để hiểu thêm..