Đọc truyện Nhật Kí Sủng Vợ Của Chồng Yêu FULL – Chương 52: Tấn Công Mễ Hoà
“A lô, Phi Phi, con đang ở đâu?”
Đang đi trên đường thì mẹ cô gọi tới, giọng hoảng hốt vô cùng.
Cô nhìn anh trai, cầu xin một câu trả lời.
Mạc Kim Thần dùng khẩu hình miệng, cô nhìn theo, lát sau trả lời:
“Con đang ở Y.A.P.”
“Giá cổ phiếu của cả Đình thị và Tinh Vân Diệu đang giảm mạnh, không cẩn thận thì khó mà trụ được hết tuần.
Hiện tại chưa tìm được kẻ đang thu mua cổ phần của chúng ta.”
Cô tiếp lời: “Mẹ, bọn con đã lường trước rồi, mẹ yên tâm, bọn con sẽ xử lý được.
Cũng chỉ là một Mễ Hoà thôi.”
“Thôi rồi, con đang mang thai, dưỡng thai cho tốt đi, để mẹ bảo với anh Kim Thần.”
Nói tới đây, cô lần nữa nhìn Mạc Kim Thần, Mạc Kim Thần thấy thế liền gật đầu, cô ấp úng:
“M…mẹ…!con…!con…!con sinh rồi…”
Mẹ cô nghe đến đây thì hoảng hốt hơn ban nãy, lập tức hỏi lại một tràng:
“Sinh bao giờ? Vì sao? Hai đứa bé sao rồi? Có phải mấy đứa gặp chuyện gì không?”
“Được ba hôm nay rồi, hai đứa bé cũng an toàn rồi.
Nhưng mà…”
Mẹ cô vội vã: “Nhưng sao?”
Cô hậm hực, trong đầu hiện ra lại hình ảnh cả bức tường đổ sập vào người anh, máu lênh láng khắp nơi, bụi bay tứ phía.
“Nhưng Dương Dương…!Dương Dương…”
Mẹ cô biết có chuyện chẳng lành, liền như đoán ra điều gì đó.
“Hôm hai đứa cãi nhau với ba đã xảy ra chuyện gì? Nói cho mẹ mau.
Thằng bé sao rồi?”
Mạc Kim Thần lúc này đang lái xe nhưng nghe vậy liền giành lấy điện thoại của cô, trả lời thay cô những câu hỏi đó.
“Dì hai, là con, Kim Thần, hôm đấy hai em gặp chuyện nhưng không thông báo cho mọi người biết là lỗi của con.
Con lúc đấy ở sẵn trong viện nên nhận được tin liền sang chỗ hai em luôn, không báo cho dì và mọi người, dì đừng hỏi Phi Phi nữa, con bé vẫn còn chưa lấy lại được tinh thần, còn Dương Dương…!nó vẫn còn đang hôn mê…!Thôi nhé dì hai, chuyện Đình gia con sẽ sắp xếp để xử lí cùng Phi Phi, dì không phải lo, con cúp đây.”
Dứt lời, Mạc Kim Thần lập tức tắt máy.
Vừa hay cũng về tới Y.A.P, họ lái xe tận vào trong tầng hầm mới mở cửa.
Bây giờ ở ngoài các công trình kiến trúc không hề an toàn, tốt nhất là vào nơi ta nắm rõ nhất để tránh xảy ra sự cố.
Xe lăn để sẵn ở cửa xe, Phùng Tiểu Ly dìu cô ra còn Mạc Kim Thần thì bế hai đứa trẻ trên tay.
Đi thang máy lên tầng hai, cửa thăng máy vừa mở thì đã thấy phòng họp ở cuối hành lang sáng đèn.
Cô không tới phòng họp mà đi luôn về phòng.
Phòng của cô ở Y.A.P cũng khá giống phòng của anh ở nhà họ Phùng ở chỗ tủ đồ.
Trong tủ đồ đó, mở ra ở hai gian sát tường phía cửa ra vào có một chiếc giường nhỏ nhưng chia rõ làm hai gam màu khác biệt: hồng và xanh.
Đây là hai màu cô thích nhất.
Vốn khi xưa cô thích thư giãn trong một không gian hẹp nên mới làm ra cái tủ như này.
Lúc này, cô mới mở cửa tủ ra, chui vào đó và bắt đầu ru hai con ngủ.
Khi hai đứa trẻ đã ngủ say, cô liền đi ra khỏi đó nhưng của tủ vẫn giữ nguyên như vậy.
Đồ sơ sinh của con cô còn chưa kịp đem sang tất cả đều để ở biệt thự riêng của cô và anh cả rồi, bây giờ con cô thậm chí còn đang mặc đồ của tiểu An.
Nếu không xảy ra chuyện thì có lẽ bây giờ anh và cô vẫn đang vui vẻ lắng nghe tiếng của hai đứa bé này còn đang quậy phá trong bụng cô rồi.
Nghĩ đến đây, cảm giác tội lỗi dâng trào trong cô.
Là vì cô nên anh mới bị như thế.
Là vì cô nên anh mới bị ba đánh, mới bị đập đầu.
Là vì anh cứu cô nên mới bị bức tường đó đổ sập vào người.
Là vì cô nên anh mới gặp nguy hiểm.
Là vì cô nên anh mới hôn mê bất tỉnh như bây giờ.
Là vì cô…
Cô nghĩ thế liền bật khóc nức nở, vừa khóc vừa lẩm bẩm đi lẩm bẩm lại, giống như đứa trẻ mắc lỗi xin lỗi người lớn vậy.
“Em xin lỗi…hức…em xin lỗi…hức…!em xin lỗi…”
Cửa phòng đóng chưa kín nên lúc những người khác đi qua liền nghe thấy tiếng cô khóc.
Vân Thiên nhìn cô, lắc đầu: “Đúng là hai kẻ si tình.”
“Hồi con bé gặp tai nạn, ngày nào Tiêu Dương cũng qua đây đấy, có mấy lần còn thấy thằng nhóc đấy đứng cạnh cây dương cầm ở phòng nhạc cụ khóc, lúc đấy thấy rùng mình luôn.” – Vân Quán Âu kể lại.
“Thôi, mấy người tập trung vào đi, để cho chị Phi Phi nghỉ ngơi đi.
Nhìn kìa, cổ phiếu của Đình Thị và Tinh Vân Diệu đang giảm mạnh kia kìa.”
Mọi người tới đây liền tập trung lại.
Khanh Phi bây giờ đang quản lý Kim Bảo lại phải gánh thêm cả The I.L.Y và Đình Thị nên rất hay gắt gỏng.
“Thôi đi, bây giờ Mễ Hoà đang kịch liệt tấn công vào ngành điện ảnh của chúng ta, chị hai với anh rể vẫn đang bị ảnh hưởng từ scandal trước đó do Mễ Na Na tạo cho chị hai.
Nếu bây giờ để lộ một phần nhỏ thông tin của chị hai ra ngoài cũng làm loạn hết cả lên nên phải giữ kĩ.
Mọi người phải luôn nhớ giữ cho các ngành khác thật vững để khi mà có một ngành nghề gặp khủng hoảng liền có thể xử lý ngay.”
Mạc Kim Thiên nhìn vào biểu đồ phát triển của ngành điện ảnh của Đình thị, cau mày: “Đình thị từ trước đến nay rất hạn chế ngành điện ảnh vậy mà nay ngành điện ảnh bị tấn công nhưng lại chịu ảnh hưởng lớn há chẳng phải là chúng đang đánh ngầm hay sao? Theo anh thì trước hết phải tìm được ra nội gián.
Anh không chắc lắm nhưng nội gián sẽ là người thân thiết với những nhân viên cấp cao của tập đoàn.”
Mạc Kim Thần nghe thế, lắc đầu, chỉ tay vào thị trường chứng khoán của Đình Thị, cất tiếng nói: “Em thì không nghĩ là như vậy đâu.
Chúng thực chất là đang lấy ngày điện ảnh…!không phải, là ngành truyền thông để làm ảnh hưởng đến hầu hết chúng ta.
Đình Thị nếu có nội gián thì các thành viên của gia tộc được cài vào các vị trí nhỏ lẻ chắc chắn sẽ phát hiện ra.”
“Không phải! Đoán sai cả rồi.
Nếu mấy người chỉ chú ý đến tập đoàn mẹ mà quên mất nguồn cung cấp từ các công ty con thì sớm muộn cũng toang.” – Tiếng cô vọng lại phòng họp.
Cô đã thay quần áo, tắm rửa, gội đầu xong hết cả rồi.
Bây giờ lại trông như chưa có gì xảy ra cả.
Chỉ khác là bây giờ cô đang phải đi tập tễnh vì chiếc chân bó bột kia.
Nhưng dù là đang bị thương đi chăng nữa thì cô vẫn mang cái khí chất đấy.
“Lần trước chúng ta tấn công Mễ Thị, chúng đã bị ảnh hưởng nặng nề nhưng nhờ có các công ty con mà nhanh chóng lấy lại vị trí.”
Cô tiến tới gần bảng điện tử, mở file đã tải sẵn trong máy.
Một biểu đồ về tất cả mọi mặt của Mễ Thị hiện ra.
“Như ta thấy thì vào khoảng sáu tháng trước, Mễ Thị bị tụt dốc không phanh do bị một thế lực lớn không rõ tên tấn công khiến cho mọi ngành nghề chao đảo.
Khanh Phi đã sử dùng thế “lấy thịt đè ngươi”, bởi vì The I.L.Y mạnh hơn rất nhiều so với Mễ Thị nên Mễ Thị mới gặp khủng hoảng lớn như thế.
Trước đây chúng ta đã từng nghĩ rằng Mễ Hoà sẽ thâu tóm nhà họ Phùng và Mạc gia.
Nhưng có vẻ như do kế hoạch của ghi tên vào gia phả Mạc gia của Mễ Na Na thất bại và Mễ Ni Ni thì về phe ta nên thất bại đành trực tiếp tấn công lên ngành nghề chúng mạnh mẽ nhất của chúng lên tất cả các công ty liên quan tới nghành nghề đấy trong khu vực.
Điều này làm ảnh hưởng đến cả một nền tài chính chứ không chỉ riêng của chúng ta.”
Nói đến đây, cô dừng lại không nói tiếp, nhìn mặt hơn chục cái mạng đang đực mặt ra trong phòng họp rồi lại nhìn đồng hồ, nhíu mày, khó chịu.
“Mấy người ăn cơm chưa?”
Cả bọn lập tức lắc đầu.
“Từ sáng đến giờ chưa ăn gì? Hôm qua mấy giờ ngủ.”
“Chưa, từ tối qua đến giờ chưa ăn gì cả.
Lúc đấy không ngờ giá cổ phiếu giảm mạnh thế nên đều tập trung giải quyết hết cả, đến khoảng ba giờ sáng ổn định hơn thì nằm luôn ở trong phòng họp ngủ một chút sau đó lại dậy tiếp tục.”
Cô tức giận, đập bàn, quát: “Mấy người còn muốn sống nữa không hả?”
Cô tức tối đi tới chỗ thang máy, gọi với: “Mấy người có xuống ăn không thì bảo?”
Cả đám nhanh chóng chạy xuống bếp.
Cô như thói quen lấy tảng thịt bò lớn từ trong tủ ra, ướp gia vị bằng bản năng của mình.
Để thịt sang một bên, rửa tay rồi thì bắc bếp luộc rau cải.
Cắm đầy một nồi cơm.
Thịt bò ướp được một lúc liền cho vào lò nướng, rau cải luộc xong xuôi liền lấy ra, để trên bàn bếp.
Cô lăn xe lại chỗ tủ lạnh, lấy mấy hộp bánh bông lan mặn với chai sữa của mình, đem ra bàn ăn.
“Ăn tạm trước đi.
Nếu mấy người còn như này nữa đừng trách.
Mười phút mười lăm phút thì Đình Thị cũng chẳng phá sản được, Tinh Vân Diệu cũng không kiệt quệ đâu.”
Vừa nói, cô vừa mở màn hình ẩn trên bàn ăn lên, tiếp tục nói:
“Nhìn kĩ đi, giá cổ phiếu của tập đoàn mẹ chúng ta không giảm nhiều nhưng của của cả tập đoàn lại giảm nghiêm trọng, tức là vấn đề nằm ở các công ty con.
Một mặt chúng là đang lấy sự khủng hoảng ở ngành Điện ảnh để đánh lạc hướng ta, mắt khác thì tấn công vào các công ty con của ta.
Thay vì tấn công vào tập đoàn mẹ, chúng tấn công vào các công ty con trước bởi sức của chúng là không đủ để lập tức tấn công một tập đoàn lớn hơn chúng rất nhiều lần.
Chúng đi theo con đường chậm mà chắc như hai năm trước dì Yến cũng từng làm với ngành điện ảnh của Hạ Hảo tộc.
Hoặc là như hồi lớp hai, có ba miếng xoài, hai miếng nhỏ và một miếng to, cậu Vân Hiểu ăn xong cơm rồi còn cháu thì gần xong, cậu ăn ngay hai miếng bé và nhanh chóng ăn nốt miếng còn lại thế là có thể ăn được hết cả ba miếng xoài trong khi cháu không kịp trở tay.
Hoặc là theo trong lịch sử Việt Nam, mọi người còn nhớ Đinh Bộ Lĩnh dẹp loạn mười hai sứ quân như nào không? Chính là đánh chiếm từ sứ quân yếu trước rồi mới tiếp tục ở các sứ quân mạnh hơn, sau cùng là giành thắng lợi, thống nhất đất nước.
Bởi vì như thế nên bây giờ chúng ta đầu tiên là đánh vào nguồn của chúng để chúng không thể đẩy nhanh tiến độ bởi nguồn tài chính cung cấp chính bị ảnh hưởng.
Thứ hai là cần giữ vững và khôi phục các công ty con quan trọng.
Hiểu ý không?”
Cả bọn gật đầu.
Cô thấy thế, thoải mái ngồi ngửa ra sau.
Tiếng “tinh” từ lò nướng vang lên, cô đi từng bước vào trong bếp tiến đến chỗ lò nướng, mở ra để lấy thịt ra ngoài.
Hơi nước nóng bỏng từ trong lò bốc ra, bao trùm lấy bầu không khí.
Cô vô thức nhớ lại khoảng một tháng trước, cô và anh cùng nhau làm bánh, lúc bỏ bánh ra khỏi lò nướng để trang trí, anh ở bên cạnh lấy bánh giúp cô, khung cảnh cũng như thế này, mờ mờ hơi nước.
Cô đưa tay vào lấy thịt ra, quên mất việc đeo bao tay, vừa chạm vào liền bỏng rát.
Cô lập tức đứng lên, với tay về phía bồn rửa, liên tục xả nước.
Một giọt nước mắt tràn ra khỏi khoé mi cô.
Cô lại nhớ anh rồi…
“Đừng khóc nữa, lần sau cái gì không làm được thì bảo người khác làm cho.”
Ba cô đứng sau cô từ bao giờ.
Ông xoa đầu cô, nhẹ nhàng an ủi: “Ba xin lỗi, là lỗi ba nóng giận, ba không nghĩ đến cảm giác của con.
Sẽ không sao đâu, con rể sẽ tỉnh lại thôi.”
Cô quay lại, trông thấy ba, thay vì thái độ tức giận như mấy ngày trước hay là thờ ơ như một thời gian trước kia thì cô liền lập tức oà khóc, đứng dậy, lao tới ôm lấy ba.
Cô cứ thế nức nở khóc.
“Lớn rồi vẫn khóc như vậy là sao, bánh bao nhỏ, con đừng khóc nữa, Dương Dương ổn rồi mà.”
Mẹ cô cũng tiến đến, khụy gối, lau nước mắt cho cô.
Cô vẫn sụt sịt mãi.
Mẹ cô an ủi: “Con xem, bây giờ mọi người đều không sao rồi, con còn có hai bảo bối ở bên nữa mà, phải không? Được rồi, bây giờ ba mẹ lên chăm tiểu Thanh với tiểu Yên, các con ăn cơm trước đi.”
Nói rồi, ba mẹ cô đi lên nhà.
Vân Nghi đi vào bếp, lấy thịt đem ra hộ cô.
Mười mấy người vào trong nhà bếp ăn ngay tại trong đó.
“Phi Phi, thị trường dịch vụ của chúng ta đang gặp biến động vì liên quan mật thiết tới ngành điện ảnh, bây giờ cần làm gì tiếp?”
Vân Nghi vừa ăn vừa lên tiếng hỏi.
Cô ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp lại.
“Dịch vụ cung cấp một phần lớn cho điện ảnh.
Mảng dịch vụ của Đình Thị phát triển mạnh mẽ, nắm hầu hết các nguồn cung cấp của khu vực, một phần lớn còn lại thì lại thuộc về Tinh Vân Diệu, những phần kia là con số nhỏ, không kể đến.
Nếu như vậy thì ta chỉ cần xác định các dự án thuộc của chúng và ra yêu cầu cao trong các hợp tác đối với chúng và giảm nhẹ đối với ta.
Điều này ban đầu tuy thiệt một phần nhưng sau này sẽ là lợi của ta khi chúng buộc phải giảm lại ở ngành nghề chính của công ty chúng khiến các ngành khác đương nhiên bị dừng lại.”
Cô vừa ăn vừa ngẫm nghĩ rất nhiều.
Mễ Ni Ni cũng cất tiếng hỏi:
“Chúng ta theo tiến độ này bước đầu có thể buộc tội được Mễ Hoà nhưng cần có nhân chứng cụ thể.
Tôi đã tìm được chị Na Na, chị ấy bị thương, lúc tìm được xuất hiện ở một làng chài ven biển nhưng hiện tại chị ấy nhất định không về làm chứng.
Yêu cầu rất mực ngang bướng, chị ấy bảo nếu muốn chị ấy về làm chứng thì chúng ta phải…”
Mễ Ni Ni nói đến đây, Phùng Tiểu Ly liền hạ bát, chỉ tay vào Mạc Kim Thần, tiếp lời: “Cô nghĩ tôi sẽ để cho con nhỏ đó làm mẹ kế của con tôi? Nằm mơ à? Tôi đây ăn sạch con lươn này rồi, không còn tới miếng xương nào luôn, tôi phải chịu trách nhiệm.
Tôi sống có trách nhiệm, không bao giờ đùn đẩy trách nhiệm của mình cho ai hết!”
Mạc Kim Thần nghe thế, phun hết một miệng cơm vào mặt mấy người gần đó.
“Eo ơi, tởm thế!” – Khanh Phi nhăn mặt vì đống cơm trên người mình.
“Khiếp!” – Vân Quán Âu, một kẻ mắc bệnh sạch sẽ bất lực với một mặt đầy cơm, sợ hãi.
“Cái duyên mày ném cho chó ăn hả?” – Y Lãnh cau mày, quát lớn.
Tuy không phải là người mắc bệnh sạch sẽ nhưng Y Lãnh cũng là người bình thường, không thể chịu nổi điều này.
“Mạc Kim Thần! Đồ đầu lợn!” – Cô khi bé thì ở bừa bộn vô cùng nhưng không hiểu sao càng lớn càng sạch sẽ, gọn gàng, mọi thứ đều muốn đơn giản, ngăn nắp.
Vậy nên với một tình trạng như này thì cô có chết cũng chẳng mong có lần thứ hai.
“Khởi đầu như này là dở rồi.”
Tiếng của anh vang lên sau lưng cô, cô đang lau mặt dính đầy cơm của mình thì lập tức quay lại.
Anh vẫn chưa thể đi lại bình thường bởi số lượng xương tổn thương quá lớn.
Cô nhìn thấy anh thì lập tức đứng dậy, lao đến ôm lấy anh còn đang ngồi trên xe lăn.
Cô chẳng nói gì cả, cứ thế mà ôm anh.
“Vợ…” – Anh mỉm cười, gọi cô một tiếng “vợ”.
Cô thả anh ra, nhìn anh chăm chú.
Anh rút lấy tờ giấy gần đó, lau đi mấy hạt cơm còn dính trên mặt cô.
Bảo bối của anh gầy đi mất rồi.
Cô nhận ra cơm còn trên mặt liền lập tức đi lau mặt.
Chỉ vài giây sau, cô từ nhà vệ sinh bước ra, lau sạch nước trên mặt, vẩy khô tay, cô nhanh chóng chạy lại chỗ anh, không nói một lời liền trực tiếp giữ lấy mặt anh rồi đặt một nụ hôn lên môi của người đàn ông chưa kịp nhận ra điều gì đang xảy ra kia.
Hai mắt anh mở to, nhìn cô đang ở trước mắt mình rồi từ từ nhắm mắt lại, đưa tay lên giữ lấy eo cô, chìm vào nụ hôn ấy.
Cả căn phòng im lặng.
Phải mất một lúc sau, cô mới buông anh ra.
“Sao em lại lườm vợ anh?” – Anh nhướn mày, liếc mắt hỏi Vân Nghi.
Vân Nghi bất mãn, đập bàn: “Hai người kết hôn rồi thì anh họ cũng nên gọi em một tiếng “cậu” đó.
Có người lớn tuổi ở đây mà cứ hôn hôn hít hít, ngứa cả mắt.”
Anh mặc kệ lời Vân Nghi nói, cứ thế từ lăn xe, kéo cô cùng đi về phía thang máy.
Đi vào và cùng lên phòng ngủ.
Trong thang máy ngột ngạt, anh bỗng cất tiếng nói: “Vợ, em muốn hôn nữa?”
Cô cười: “Anh nợ em ba ngày, sáu cái hôn.
Bao giờ khỏi rồi phải trả dần đó.”
Anh kéo tay cô ngồi xuống đùi mình, nâng mặt cô lên, hôn vào đôi môi căng mọng kia.
“Ứ ừ, chồng muốn trả nợ luôn thế này cơ.”.