Nhật Kí Sủng Vợ Của Chồng Yêu

Chương 15: Dụ Hoặc Mê Người


Đọc truyện Nhật Kí Sủng Vợ Của Chồng Yêu FULL – Chương 15: Dụ Hoặc Mê Người


Mễ Na Na vẫn đang nhìn cô, một cái ánh nhìn ghét cay ghét đắng.

Hơ hơ…cô bị hiểu lầm rồi.
Sát khí làm cô không chịu nổi mà phải tới nhà vệ sinh để rửa mặt.
“Kim Phi! Ban nãy là mày cố tình làm tao mất mặt!”
“Xin lỗi, tôi với cậu không thân thiết như thế, đừng xưng tao – mày với tôi.”
Kim Phi phẩy tay, vuốt mặt, hất tóc bỏ đi.
Mễ Na Na tức giận đuổi theo, chặn cô lại.

Cô ta túm lấy tóc cô, giật về phía sau.

Đôi mắt ả hằn lên những tia máu của sự tức giận.
“Cô điên à? Cô đừ…”
Ả ta chẳng hiểu sao mà sôi máu, vung tay tát cô một cái đau điếng.
“Con mẹ nó! Cô điên à?”
“Tôi thích đấy! Cô định là…”
Cô tức giận hét lớn.

Ả cãi lại nhưng chưa để ả kịp nói hết câu thì cô đã nhảy lên tát ả một cái.

Cái thân thể nhỏ bé bật lên thật cao, lôi cả đầu ả ấn xuống đất.

Đôi tay nhỏ bé giữ chặt tay ả, túm tóc ả kéo ra đằng sau.
“Ả điên!”
Ả ta mở miệng chửi cô.

Lửa giận của cô càng ngày càng lớn, máu dồn hết cả lên não, nóng hết cả lên.

Cô trợn tròn mắt, bẻ tay ả rồi lôi ả vào đại sảnh.
“Mạc Kim Thần! Anh ra đây ngay! Phận đào hoa của anh lại tìm đến con này đây nay.

Xử lí đi!”
Cô chủ nhiệm, anh cô, anh và một số người cùng chạy ra.
Mọi người đều nhìn thấy bộ dạng của cô và ả.

Đầu tóc cô đang rối bù xù hết cả lên, một bên má sưng đỏ lên, hiện rõ một bàn tay năm ngón không hề nhỏ.

Một bàn tay rất lớn in hằn trên mặt cô.

Còn ả, tóc ả tuy ít rối hơn cô, bàn tay trên mặt ả chỉ là bàn tay nhỏ bé, còn không chiếm tới được một nửa má ả, đã thế chỉ mờ mờ nhạt nhạt chứ không hiện rõ như cô.

Chỉ là…vết bầm tím trên trán ả khi bị cô đập xuống đất ban nãy đã tím đen.

Có lẽ cả xương và khớp cánh tay của ả cũng gãy cả rồi cũng nên.
Anh cô nhìn thấy mặt cô như thế thì xót lắm nên liền chạy ra xem xem có sao không.

Anh cũng đi theo, nhìn dấu tay của ả trên mặt cô, anh không thể nào kìm nén được tức giận, tiến đến chỗ ả.

Chiếc giày được làm hoàn toàn từ da cá sấu đè thẳng lên cánh tay của ả.


Anh ấn! Anh ấn! Dám động vào người phụ nữ anh thương, cô ta thật sự chán sống rồi.
Anh cô xoa đầu cô rồi tiến về chỗ ả, bàn tay lớn với những ngón tay thon dài túm lấy tóc ả càng làm tóc ả rối hơn.

Mạc Kim Thần gằn giọng tức giận:
“Con mẹ nó! Mễ tiểu thư, ban nãy tôi đã nói với cô là không được động tới người của Đình gia, Vân gia và Bảo gia rồi cơ mà.

Tại sao lúc này cô lại đụng cùng một lúc cả ba gia tộc vậy? Cô chán sống rồi à?”
“Cô…cô ta chỉ là một ả diễn viên quèn thôi! Tôi chỉ động vào cô ta thôi mà, đâu có động vào người của những gia tộc đó? Tôi…tôi…”
“Có lẽ là cô đã bị cô lập quá mức rồi nên còn không biết cả tên của bạn học là gì nữa sao? Cô muốn biết Kim Phi tên gì không? Ngày xưa nhỏ tên là Bảo Kim Phi và từ năm mười hai tuổi tới nay, nó tên là Đình Kim Phi.

À mà có thể cô không biết, chuyện năm đó cô hại Y Lãnh làm sao mà lại bị đào lên không? Vì Y Lãnh là em họ của Kim Phi đấy.

Cô đã bị rất nhiều gia tộc nhắm đến từ hồi Trung học rồi, cô không hiểu sao? À mà năm Kim Phi bảy tuổi đã nhận Phùng Tiêu Dương là biểu ca và có “hôn ước hờ” nên cũng gọi là động tới cả nhà họ Phùng nữa.

Đấy chỉ là một phần thôi, cô đã thấy sức ảnh hưởng của em ấy chưa?”
Ả ta nhìn xung quanh, mọi người đều im lặng.

Đó là sự thật.

Ả ta vừa động vào hậu duệ của những gia tộc lớn nhất cả khu vực thật rồi.
Kim Phi tiến đến gần, đá ả ra xa, xách cổ cả hai người lên.
“Mạc Kim Thần~ Con trai anh đâu rồi?”
Anh cô nhìn xung quanh.

Con? Con trai cậu đâu? Thằng bé đang tức giận đập tay liên tục vào mặt Mễ Na Na la lớn.

Rõ rằng là đang lộ rõ sự tức giận.
Cậu vội vàng tiến tới bế con trai mình lên, thằng bé vẫn cố với lấy ả ta vung tay liên tục tức giận.
“Tiểu Y hư quá! Không sợ rất bẩn sao? Hay là tiểu Y thương cô hai? Hay là tiểu Y thương chị dâu tương lai của mami?”
Cả lớp đều bu vào phía tiểu Y, cô chủ nhiệm cũng chỉ quan tâm Kim Phi một chút rồi lại chạy về phía tiểu Y đùa với thằng bé.

Riêng chỉ có anh là ở lại.
Anh bế cô lên trên phòng khách sạn mà mình đã đặt sẵn từ trước.
Cô lo lắng nhưng vì cái cơ thể ngỏ bé này đã nằm gọn trong tay anh rồi nên cũng chẳng làm gì được.

Giọng cô run run: “Mày định làm gì thế?”
Gương mặt anh lộ rõ vẻ lưu manh sẵn có.

Anh nở nụ cười tà mị: “Ăn thịt tiểu Phi Phi nhỏ bé của chúng ta chẳng hạn?”
Cô hoảng hốt: “Thịt người không ngon đâu.”
Anh đã tốn cả khoảng thời gian đi học để tìm cách nhồi nhét những thứ “không trong sáng” đó vào trong tâm trí cô nhưng bất thành.

Tuy là tâm trí cô cũng bị “bôi đen” một chút nhưng có lẽ anh vẫn nên giữ cho cô tâm hồn trong sáng mà cô đang có thôi.

Đợi lúc cưới cô về rồi thì “thịt” cô sau cũng chưa muộn.
“Được rồi, tao đùa xíu thôi.

Ngồi đi, tao chườm đá cho, mặt đỏ hết lên rồi này.


Lần sau đừng đánh nhau nữa”
“Nhưng là cô ta đánh trước.

Cô ta nhầm tao là tranh giành A Thần của cô ta.”
“Được rồi, được rồi! Là ả ta đánh Phi Phi trước chứ không phải là Phi Phi đánh nhau với ả ta.”
Anh dỗ dành để tránh làm cô giận.

Anh lấy túi đá lạnh nhẹ nhàng chườm vào má cho cô.

Cô không có trang điểm.

Cô không chỉ bị dị ứng với nước hoa mà còn bị dị ứng với một số thành phần trong phấn nền và son môi nữa.
Cánh tay cô hơi ngứa.

Một số mẩn đỏ nổi lên.

Bây giờ cô mới để ý, ban nãy tát ả, lớp trang điểm của ả dính hết cả vào tay cô rồi, còn có cả lông mi giả của ả nữa.
“Dương Dương, tao muốn đi rửa tay.”
Nói rồi cô đẩy bịch đá trên tay anh ra, chạy thẳng vào nhà tắm, xả nước thật mạnh để rửa tay.

Anh đếm gần thì thấy lớp trang điểm trên tay cô đã được rửa sạch, chỉ là khắp cánh tay cô đã nổi mẩn cả lên, cô đang phải tìm cách xoa dịu chúng.
“Rồi rồi, đừng gãi nữa.

Lại đây tao có thuốc.

Để tao bôi cho.”
Cô chạy lại chỗ anh.

Lúc nào anh cũng đem theo thuốc bôi này theo người.

Anh biết bệnh dị ứng của cô rất nặng nên lúc nào cũng phòng thứ này bên người thay cô.
Bôi cho cô xong thì anh mới nhận ra là cô đã ngủ từ bao giờ.

Anh đặt cô nằm xuống.

Gương mặt khả ái của cô lại một lần nữa làm cho khắp người anh nóng ran.

Ai mà biết là cô lại có mị lực lớn như thế chứ.
Anh nhanh chóng vào nhà tắm, xả nước thật lạnh lên người.

Quần áo ướt hết cả, nguyên cả bộ âu phục, rồi tới cả mái tóc được cắt đơn giản, tất cả là đều đã bị những dòng nước lạnh lẽo làm ướt.

Anh cởi chiếc áo vest bên ngoài ra trước rồi một tay chống vào tường để giữ cơ thể đang nóng rực, một tay kéo chiếc cravat vứt sang một bên để nước chảy khiến chiếc áo sơ mi trắng càng ướt.

Có một cơ thể tuyệt vời ẩn hiện sau lớp áo có thể khiến con người ta nhìn vào mà mê mẩn.

Anh cởi bỏ hết quần áo còn lại trên người.

Nước lạnh, rất lạnh, rất rất lạnh.

Lạnh lắm.

Những dòng nước đó cứ tới đỉnh đầu thì lập tức bị chặn lại bởi mái tóc đó, những giọt nước theo mái tóc mà chảy xuống gương mặt đang đỏ bừng, chảy dần xuống chiếc cổ có yết hầu lộ rõ.

Những giọt nước đó lại chảy dần, chảy dần qua khuôn ngực săn chắc, xuống nơi có những múi bụng lộ rõ mồn một.

Sau khi chảy qua đôi chân dài quyến rũ của anh, những giọt nước kia mới chịu dừng lại.
Nước cứ đổ xuống xối xả.

Nước lạnh nhưng vẫn chẳng thể làm anh “bớt nóng trong”.
“Anh ơi em muốn được ôm!”
Trong khi anh đang chật vật mãi vì nhiệt chẳng giảm thì cô lại đứng ngay trước cửa.

Vai áo cô trễ xuống để lộ xương quai xanh tuyệt đẹp.

Cô giơ tay về phía anh, hai mắt lờ đờ.
“Kim Phi…vợ…”
Anh không thấy cô đáp lại, có lẽ là mộng du.

Nhận cơ hội này anh gọi thế chắc cô không biết đâu.

Mộng du được vào buổi trưa có xảy ra được hả?
Anh choàng vội khăn tắm, bế cô vội trở về giường.

Cô đúng là hại chết anh mất thôi!
Anh phải xả nước liên tục rất lâu mới có cảm giác đỡ hơn.

Quấn chiếc khăn tắm hờ hững ngang eo, anh với tay lấy chiếc khăn để lau khô mái tóc và bước ra ngoài.
Những giọt nước còn sót lại trên tóc nhỏ xuống, chảy dọc theo cơ thể tuyệt đẹp của anh.
Anh đến bên giường thấy cô vẫn đang ngủ say sưa.

Thật là! May là anh kiềm chế tốt chứ không mà hôm nay cô gặp phải người khác là đi đời nhà ma rồi.
Buổi họp lớp năm nay trùng với khoảng thời gian tổ chức du lịch hai năm một lần của lớp nên được tổ chức cùng với nhau luôn.

Tòa khách sạn này là tòa chính của khu nghỉ dưỡng này.

Khu homestay của lớp anh và cô ở khá xa nơi đây và gần biển hơn tòa khách sạn chính này.

Quần áo các thứ đều để ở đấy nên giờ anh không biết phải làm thế nào.

May là ban nãy đưa Kim Y cho Kim Thần, cô sợ thằng nhóc ăn uống các thứ dây bẩn lên quần áo của Kim Thần nên có “thủ” một bộ quần áo bên mình.
Anh mặc tạm đồ của Mạc Kim Thần rồi để cô ngủ ở đó, một mình xuống đại sảnh nơi đang tổ chức tiệc.
Tiệc vẫn chưa tàn, mọi người vẫn đang ăn uống vui vẻ.

Có lẽ là vì đã có con rồi nên Mạc Kim Thần cũng ít uống rượu hơn, hôm nay thấy có vẻ tỉnh táo hơn mấy lần trước.
Anh lấy đồ ăn để đem lên cho cô ăn.

Nếu cứ ăn trước cái ánh mắt căm ghét kia thì làm sao mà ăn được.
Lấy đồ ăn cho cô xong, anh dặn phục vụ đem nhưng món anh lấy đen lên phòng cho cô cùng một cốc sữa bò tươi không đường.

Đó là khẩu vị yêu thích của cô.

Bao nhiêu năm làm bạn, anh đã quá thuộc rồi.
Chuẩn bị các thứ xong, anh tiến lại chỗ cậu bạn thân của mình.
“Kim Thần, đưa Y Y tao bế cho.


Cứ ăn uống no say đi để tao trông nó.

Phi Phi đang ngủ trên tầng, tao đưa Y Y lên rồi dỗ thằng bé ngủ luôn.”
Kim Thần tin tưởng đưa tiểu Y cho anh.

Tiểu Y đi cùng Tiêu Dương rồi thì cậu cũng có lý do để đuổi cái bọn con gái đáng ghét đang vây xung quanh mình.

Mà từ từ đã…
“Mày mặc quần áo của ai đấy?”
Nghe thấy câu hỏi của Kim Thần, anh nhìn xuống bộ đồ mình đang mặc, thản nhiên đáp: “Mày.

Đồ của tao bẩn rồi.”
Kim Thần nghi hoặc, nhìn anh, giọng có phần hơi tức giận, hỏi: “Đừng nói là mày làm gì em tao rồi đấy nhé?”
Anh bế tiểu Y lên tay, giọng chế giễu, nói: “Tao đâu có phải kiểu thừa nước đục thả câu như mày.”
Dứt lời, anh quay gót bỏ đi.
Lên tới trên phòng, anh thấy người phục vụ vừa đẩy xe đồ ăn đi khỏi cửa.

Đôi chân thon dài của anh rảo bước về phía cô gái đang đẩy chiếc xe.
“Đồ ăn đem lên phòng 207 đã đưa cho khách chưa cô phục vụ?”
Cô phục vụ nhìn anh, thản nhiên đáp: “Dạ rồi ạ!”
Câu trả lời đó càng làm anh tức giận.
“Vậy ai ra lấy đồ ăn vậy?”
Cô phục vụ vẫn không biết rằng mình sắp bị một quả thiên lôi giáng xuống đầu nên vẫn thành thật trả lời: “Dạ một cô gái ạ!”
“Cô gọi cô ấy dậy?”
“Dạ…”
Cô phục vụ đáng thương chưa kịp nói hết câu thì đã bị khí thế ngút trời của anh lấn át tất cả.

Thôi quả này chẳng còn hi vọng nữa rồi.
“Vợ tôi đang ngủ, ai cho phép cô để cô ấy tỉnh giấc?”
Úc này cô phục vụ mới chợt hiểu ra, hoảng hốt: “Tôi xin lỗi, là lỗi của tôi! Lần sau tôi sẽ không thế nữa!”
“Còn có lần sau?” – Anh càng lúc càng tức giận.
“Không có lần sau! Không có lần sau!”
“Tôi sẽ gọi quản lý của cô.”
Cô phục vụ lại càng hoảng hốt hơn.

Đúng rồi, chẳng phải là nếu con người ta được khen thì sẽ thoải mái hơn sao.
“Anh đẹp trai, làm ơn đừng làm vậy mà!”
Anh dịu giọng: “Cô gọi tôi là gì?”
Cô phục vụ đáng thương lại một lần nữa mắc phải lỗi lầm nghiêm trọng.

Cô ấy thản nhiên mà đáp như bao lần: “Anh đẹp trai?”
“Tôi đẹp hay xấu chỉ vợ tôi được gọi, ai đến lượt cô lên tiếng.

Tôi gọi quản lý!”
Đúng lúc cô phục vụ hoảng hốt nhất thì cô đi ra khỏi phòng.

Cái thái độ không khác gì mấy bà bán cá ngoài chợ của anh ban nãy lập tức thay bằng cái vẻ quan tâm.

Anh lườm cô phục vụ nói nhỏ: “May cho cô là vợ tôi ra đúng lúc đấy!”.

Nói rồi, anh bế tiểu Y lại chỗ cô rồi cùng cô vào phòng.
Cô phục vụ kia vừa đi vừa ngẫm nghĩ: “Quả là một gia đình hoàn hảo!”
[…]
Cùng lúc đó ở trong phòng, cô đang khó hiểu vì tại sao anh lại đem tiểu Y lên đây mà không biết rằng suy nghĩ lúc này trong đầu anh chỉ có là chơi “trò chơi gia đình” với cô.

Anh và cô bây giờ tập trước cho quen..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.