Đọc truyện Nhật kí phấn đấu của mẹ phản diện – Chương 81
“Ai nha, tình cờ ghê, mới nhắc đến cô Phó là cô Phó tới kìa.” Tiêu Vũ nhìn người phía sau Tạ Hải Vân, nói.
Tạ Hải Vân cười lạnh: “Cô cho là tôi sẽ tin cô….”
“Vì sao không tin?” Thanh âm của Phú Tuệ truyền đến từ đằng sau Tạ Hải Vân.
Tiêu Vũ thấy Tạ Hải Vân run lên, sau đó lập tức xoay người chào hỏi Phú Tuệ: “Em chào cô.”
Phú Tuệ gật đầu: “Em có biết đoạn nhạc em biểu diễn khi nãy sai chỗ nào không?”
Tạ Hải Vân nghẹn lời đáp: “Em đã được thông qua nhưng vẫn bị xem là thất bại ạ?”
Phú Tuệ nhíu mày: “Mục tiêu của em là thông qua vòng loại à?”
Tạ Hải Vân: “…Tất nhiên là không ạ.”
Phú Tuệ quay đầu nói Tiêu Vũ: “Em lại tiến bộ rồi, không hổ là con gái của thầy Tiêu Chanh.”
Tiêu Vũ nhìn Phú Tuệ, nói: “Cảm ơn chị.”
Sau đó, Phú Tuệ quay đầu nhìn Tạ Hải Vân, nói: “Còn em, quá tệ, về nhà đàn lại Chương 3 bản nhạc 《 Sonata ánh trăng 》mấy lần đi, từ từ thấm nó cho cô.”
Vì thế, Tiêu Vũ nhìn Phú Tuệ đuổi Tạ Hải Vân như đuổi vịt vậy.
Tiêu Vũ quay đầu nói với Trương Băng Vũ: “Chúng ta cũng về thôi!”
Trương Băng Vũ kéo tay Tiêu Vũ nói: “Chị Tiêu, chị em mình đi ăn cơm đi.”
Tiêu Vũ quay đầu hỏi Quý Huyền: “Anh có việc thì về trước đi.” Cô nhớ Trương Băng Vũ nói là hôm nay Quý Huyền có một hội nghị quan trọng.
Quý Huyền lập tức nói: “Anh có việc gì đâu, anh rảnh lắm.”
Trương Thiên Vũ liền cạn lời nhìn Quý Huyền, đúng là không biết Quý Huyền sao dám nói mấy câu đó chứ. “Tôi nhớ hôm nay công ty anh có kí hợp đồng với bên Úc Vân Phi mà? Để một mình ông nội anh ở đó được không?”
Tiêu Vũ nhìn Quý Huyền, chỉ thấy Quý Huyền rất bình tĩnh nói: “Tôi để Quý Yến với Tất Dịch Nhiên đi cùng ông rồi.”
Trương Thiên Vũ: “…..” Đúng là bỏ gốc lẫn vốn! Nghe nói Quý Yến vẫn luôn nhăm nhe công ty, thế mà Quý Huyền lại để Quý Yến tiếp xúc với công ty luôn.
Mọi người ngồi xe Trương Thiên Vũ đi tới một con phố xa lạ, lúc xuống xe thì Tiêu Vũ phát hiện ra con phố này có không ít cửa hàng bán đồ anime – manga.
Trương Băng Vũ đưa mọi người đến quán cà phê, có thể gọi quán đó là — quán cà phê hầu gái*
*Quán cà phê hầu gái (Maid café) là một mô hình nhỏ của nhà hàng cosplay, đa số là ở Nhật Bản. Trong những quán cà phê này, nữ phục vụ ăn mặc như nàng hầu và xưng hô khách là “chủ nhân”.
“Woa ~!” Hai bạn nhỏ rất ngạc nhiên, quay đầu nói với Tiêu Vũ: “Mẹ ơi, quần áo của các chị đẹp quá.”
Tiêu Vũ gật đầu, có một người phục vụ mặc trang phục hầu gái cổ điển đứng ở lối ra vào quán cà phê, lúc thấy nhóm người đi vào thì hơi ngạc nhiên nhưng vẫn ngay lập tức khom lưng, nở nụ cười nói: “Hoan nghênh chủ nhân trở về.”
Trương Băng Vũ quen cửa quen nẻo, nói: “6 người nhé.”
“Vâng ạ, mời ngài đi tới đây.” Cô hầu gái dẫn mọi người đến gian phòng nhỏ.
Tiêu Vũ nhìn gian phòng, nói: “Chúng tôi muốn đổi vị trí gần cửa sổ sát đất.” Bởi vì có hai nhóc nên nếu ngồi ở trong gian thì cả hai sẽ nhanh chán, còn nếu ngồi ở chỗ cửa sổ thì hai nhóc có thể nhìn ra bên ngoài. Quán cà phê hầu gái ở lầu hai, ngồi ở cửa sổ sát đất thì có xem được nhiều thứ.
Cô hầu gái không hề nóng nảy, ngược lại mỉm cười, nói: “Tôi đã biết, chủ nhân.”
Ngượng quá đi à ~!!!
Tiêu Vũ che mặt, cho dù được gọi là “chủ nhân”, cô cũng thấy xí hổ đó!!!!
Em gái người hầu lại bình tĩnh, cô ấy dẫn mọi người đến bàn lớn ngay cạnh tại cửa sổ sát đất, mọi người ngồi xuống chỗ. Em gái hầu gái do dự một chớp mắt, rồi vẫn hỏi: “Chủ nhân có muốn Manh Manh nói chuyện với mọi người không?”
“Manh Manh?” Tiêu Vũ ngạc nhiên, sau đó đoán được đó là nickname trong tiệm của cô ấy.
Trương Băng Vũ từ chối, sau đó gọi mấy phần cơm trưa, rồi tám chuyện với Tiêu Vũ: “Chị Tiêu, sắp tới sẽ có fes anime – manga đó, chị có muốn tham gia với em không? Đúng rồi, đúng rồi, nơi này có nhiều manga lắm, chị có muốn đọc không? Em tìm được chỗ này lúc tham gia cosplay, về sau em cũng hãy đến chỗ này chơi. Ở đây thiết kế theo hướng 2D, phục vụ tốt, quan trọng là đồ ăn ở đây ngon số zách.”
Trương Băng Vũ bla bla một hồi, Tiêu Vũ cười cười nghe cô ấy nói, đồ ăn nhanh chóng được bưng lên. Giống như lời Trương Băng Vũ nói, đồ ăn ở đây rất ngon, hai bạn nhỏ rất vui vẻ, vì ở đây còn cho xem phim hoạt hình.
Nhưng chắc chủ tiệm cũng không nghĩ, sẽ có một ngày mà quán cà phê hầu gái lại mở Cừu và Sói Xám! Dù sao cả hai chị em đã chơi rất vui, ăn cũng no nê, lần gặp mặt này kết thúc.
Từ Hạo Thiên được Quý Huyền gọi đến, Trương Thiên Vũ chở em gái mình về.
Trên đường về, Tiêu Vũ nói với Từ Hạo Thiên: “Vũ Đồng bị rớt vòng sơ khảo rồi, lát nữa cậu đi gặp cô ấy đi.”
“Sao lại vậy chứ?” Từ Hạo Thiên nhíu mày, nhất thời có chút lo lắng.
Tiêu Vũ không nói gì thêm, cô nhìn khung cảnh liên tục chuyển đổi qua cửa kính xe, nhất thời hơi xuất thần. Thành công hay thất bại dường như không phải là một cách khẳng định, những nghệ sĩ piano vĩ đại cũng có lúc thất bại, huống chi những người có thiên phú bình thường.
Thiên phú piano của Phí Vũ Đồng không cao, nhưng cô ấy lại chăm chỉ. Trong những ngày rèn luyện với nhau, Tiêu Vũ cho rằng Phí Vũ Đồng dư sức vượt qua vòng sơ khảo. Tuy nhiên, tâm lý cũng là một thứ quan trọng, không có gì lạ khi thí sinh thi bị ảnh hưởng bởi các thí sinh trước đó. Vì vậy, đối với nghệ sĩ piano mà nói, nếu muốn tích lũy nhiều kinh nghiệm khác nhau, thậm chí là cách điều chỉnh tâm lý của mình thì chỉ có thể tham gia các cuộc thi.
Nghĩ xong việc của Phí Vũ Đồng, Tiêu Vũ bắt đầu tính đến số tiền mình có. Túi tiền cô chỉ có 3 tháng lương dạy Phí Vũ Đồng, tổng cộng là khoảng 5000 tệ. Tháng đầu tiên cô chỉ dậy 1 tuần/1 buổi, về sau Phí Vũ Đồng xin học thêm buổi nên mới được 5000 tệ/3 tháng.
Tiêu Vũ bắt đầu tự ngẫm xem cô có nên dọn ra khỏi Quý gia không. Chuyện của hai đứa nhỏ coi như đã thay đổi cơ bản, nhưng mà biến số quá lớn, cô cần phải quan sát thêm. Mà phí học piano không hề rẻ, cô chuyển ra khỏi Quý gia thì rẻ lắm thì mua được cây đàn piano second – hand giá mấy ngàn tệ, còn chưa nói đến việc mời giáo viên, cái đó là phải thêm tiền.
Đương nhiên, mấy việc ở trên là chuyện lớn sau đó. Nếu trừ đi phần trên, vậy khi dọn ra khỏi Quý gia, trước hết cô phải thuê nhà, cọc 1 trả 3* là điều cơ bản. Với số tiền cô đang có, cho dù nhà ở khu vực hẻo lánh nhất thì cô cũng không đủ để cọc 1 trả 3 nữa.
* “押一付三”: là một thuật ngữ ngắn gọn và quen thuộc về nguyên tắc thuê nhà. Trong lần thanh toán đầu tiên, người thuê sẽ phải đưa cho chủ nhà 4 tháng tiền thuê nhà: gồm trả trước 3 tháng và 1 tháng dùng để đặt cọc. Ví dụ: A thuê căn hộ giá 5000 tệ/tháng, thì khi xong hợp đồng, A phải đưa cho chủ nhà 5000*3 (3 tháng thuê) + 5000 (cọc) = 20,000 tệ
Có nhà mới rồi, còn phải mua chăn đệm, quần áo, xoong nồi chảo chén, rồi nhiều đồ linh ta linh tinh nữa. 5000 tệ của cô không đủ để sắm mấy thứ đó.
Nhưng mà, cô cơ bản đã đuổi Y Lam Nhã ra khỏi Quý gia, cơ thể cũng đã hồi phục, bọn nhỏ tạm thời cũng không có nguy hiểm gì, ngay cả cuộc thi piano cũng bắt đầu có quỹ đạo. Cô hình như….không còn lý do để ở lại Quý gia nữa.
Tiêu Vũ im lặng quay đầu nhìn Quý Huyền bên cạnh, tuy chủ nhà chưa nói muốn mình dọn đi, nhưng mà để bị “mời” đi thì xấu hổ lắm.
Ừm ~ bảo vệ hai đứa nhỏ sao? Bọn nhỏ sẽ còn gặp biến số nữa không? Dọn ra ngoài rồi cũng có thể chú ý tới mà, không thể trở thành lý do ở lại Quý gia được.
Với lại, không có Y Lam Nhã, ngày nào đó Quý Huyền cũng sẽ người yêu mới.
Khi đó bị “mời” đi,… A! Nghĩ thôi mà thấy xấu hổ muốn nhảy hố luôn.
Tiêu Vũ che mặt, nhưng mà phải có tiền đã! Haiz, sớm biết như vậy lúc trước cần gì từ chối cổ phần, còn nói năng hùng hồn như vậy, cứ bảo họ đổi hết thành tiền mặt cho cô thì tốt rồi! (Cảm ơn bạn NhBnh14 đã góp ý edit câu này nhé)
Tiêu Vũ nhăn mặt, không có tiền! Không có tiền! Một đồng tiền làm khó anh hùng*, Tiêu Vũ cảm giác mình đang trong tình huống đó.
* “一分钱难倒英雄汉”: Một cách ẩn dụ, nghĩa là một khó khăn nhỏ khiến bạn không thể hoàn thành việc lớn. Nó cũng nói đến một người có năng lực nhưng lại bất lực khi đối mặt với một vấn đề nhỏ.
Cho nên, hiện tại, điều cô phải làm chính là…. kiếm tiền!
Như vậy, lại có thêm một vấn đề, kiếm tiền cần phải có thời gian, mà luyện đàn cũng phải cần thời gian, nhưng mà, cô không nhiều thời gian như vậy! Cũng không thể thuê ai đi làm hay luyện đàn giùm được. Mà thuê người cũng cần có đến tiền.
Tiêu Vũ cảm thấy mình muốn quỳ luôn, cô không tiền, cô như thế nào cũng là một đỗ nghèo khỉ, cả đời không có tiền.
Vì thế, cô vội xoay người, chắp tay, lạy Quý Huyền một cái: Xin lỗi, cho phép tôi ở ké nhà anh một thời gian, tôi sẽ bắt đầu nghĩ cách kiếm tiền.
Quý Huyền: “…..”
Quý Huyền vẫn luôn nhìn người phụ nữ bên cạnh, chỉ thấy cô đang nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó khuôn mặt thể hiện các loại biểu cảm. Mấy chuyện đó không quan trọng, quan trọng là cô ấy lạy mình một cái? Cô coi anh là Phật Tổ hay sao?
Tiêu Vũ lạy xong, cảm giác thoải mái hơn nhiều. Cô vỗ vai Quý Huyền, nói: “Người anh em, tôi nhất định sẽ cố gắng.”
Quý Huyền cho rằng Tiêu Vũ nói đến cuộc thi piano của cô, chỉ có thể chấm hỏi mà nói: “Vậy thì tốt, cố lên.”
Tiêu Vũ gật đầu thật mạnh, cô muốn một công việc mà có thể vừa luyện đàn vừa kiếm được tiền.
Thế là dưới bầu không khí không thể hiểu được, chiếc xe cũng về tới Quý gia.
Tiêu Vũ xuống xe với sự tự tin tràn đầy, người có nghị lực như mị nhất định sẽ tìm được tiền, Tiêu Vũ nắm tay thật chặt.
Kết quả, các cảm xúc của cô đã biến mất dưới tiếng gào mắng của phụ nữ đến từ nhà bên cạnh.
Có chuyện? Tiêu Vũ lập tức quay đầu nhìn về nhà hàng xóm.
“Tao đánh chết mày, cái @#¥%……&”
“Á, Thiên Lãng, cứu em.”
“Mau dừng tay lại, em làm cái gì thế?”
Tiêu Vũ chớp mắt, sau đó liếc mắt nhìn Quý Huyền, đưa hai con về nhà trước, rồi lén chạy tới cửa nhà Văn Thiên Lãng.
Có thể thấy bụng bầu của Lâm Hùng đã hiện rõ, tuy không lớn nhưng nhìn thì vẫn biết đó là bụng bà bầu. Mà Y Lam Nhã bị cô ta đè, tóc tai bù xù, Văn Thiên Lãng đứng một bên lôi kéo Lâm Hồng đang gào rống.
Cảnh tượng đó có thể nói là rất ngoạn mục, ngay cả những các ông bà chủ không thích xem náo nhiệt cũng bắt đầu nhìn về đó.
Tiêu Vũ: “Woa!”
Quý Huyền: “…..” Anh không biết tiểu khu lại nhiều người thích hóng hớt như vậy đấy.
Tiêu Vũ quay đầu nhìn Quý Huyền nói: “Chậc chậc chậc, anh xem, đó là kết cục của việc không xử lý tốt các mối quan hệ nam nữ.
Quý Huyền cạn lời với lời cảnh cáo của Tiêu Vũ: “…. Sao lại nhìn anh? Anh đã làm gì?”
Tiêu Vũ lại quay đầu nhìn tiếp, sau đó nói: “Anh nhìn xem, Y Lam Nhã bị đánh kìa! Không biết mặt cô ta có bị sưng lên không nữa? Chắc chắn là bị ăn bạt tay rồi.”
Quý Huyền không có hứng thú với chuyện này, anh nhìn Tiêu Vũ, nói: “Đi về thôi.”
Tiêu Vũ nắm lấy anh nói: “Xem tí nữa.”
Quý Huyền: “….”
Chỉ thấy Y Lam Nhã yếu đuối bụm mặt, thương tâm kêu: “Thiên Lãng, cứu em.”
“Cứu mày? Cái con **, dám quyến rũ chồng bà à, lúc bà đây lăn lội, mày còn đang trong bụng mẹ đấy! Dám đến địa bàn của bà giương oai à….” Lâm Hồng vừa đánh vừa mắng.
“Chị thả tôi ra, chúng tôi thật lòng yêu nhau mà!” Y Lam Nhã hét lớn: “Tôi yêu Văn Thiên Lãng thật lòng, tôi với chị không giống nhau, tôi không quan tâm đến tài sản của Thiên Lãng, tôi chỉ cần ở bên anh ấy là thỏa mãn rồi.”
“Yêu à?” Lâm Hồng cười lạnh, cho Y Lam Nhã ngay một cái tát, mắng: “Mấy lời này của mày, bà nói lâu rồi.”
Tiêu Vũ đứng ngoài cửa nghe được: “……” Hiếm thấy ai tự bôi đen mình như thế này lắm.
Văn Thiên Lãng không dám lôi kéo Lâm Hồng, nhưng cũng không muốn người tình mới bị đánh, anh ta đưa mắt nhìn xung quanh thì thấy Quý Huyền, vội nói: “Anh Quý, ra đây giúp tôi với.”
Quý Huyền: “…..Không rảnh.”
Văn Thiên Lãng: “Không rảnh? Sao lại không rảnh? Lát nữa anh phải làm gì hay sao?”
Tiêu Vũ cười nói: “Xem drama đó! Không có thời gian đâu, đợi lát nữa nhé.”
Văn Thiên Lãng: “…..” Không ngờ anh lại là như vậy, Quý tổng.
Quý Huyền: “…..”
Thấy người tụ tập về nhà mình ngày càng nhiều, Văn Thiên Lãng hơi cắn môi, nhào đến kéo Lâm Hồng lại đây, Lâm Hồng bị lôi đi, miệng còn đang thét chói tai.
“A a a a a! Buông bà ra, bà muốn đánh chết con hồ ly tinh này, bà muốn đánh chết con ả không biết xấu hổ này. Đồ vô liêm sỉ, dụ dỗ chồng người khác, chết cả nhà. Đi chết đi, sao mày không chết đi! Đứa con của mày sinh sẽ @ # ¥ “Lâm Hồng vừa đá Y Lam Nhã vừa mắng.
Y Lam Nhã che một bên mặt đang sưng lên, đau khổ ngồi trên mặt đất, hai hàng nước mắt cứ tuôn rơi, tiếc là tóc tai của cô ta rối xù lên khí chất íu đuối đã bị đánh bay. Đương nhiên, mặt nạ yếu đuối của Lâm Hồng cũng bị đánh bay.
Y Lam Nhã ôm mặt, nhìn Văn Thiên Lãng nói: “Thiên Lãng, anh phải làm chủ cho em, em…. Ô ô ô ô ô…..”
Tiêu Vũ run cả người, da gà da vịt cô nổi hết lên, cô quay đầu nhìn Quý Huyền, không ngờ anh lại thích kiểu này.
Quý Huyền: “…..Rốt cuộc em nhìn anh làm gì? Cô ta gọi Văn Thiên Lãng chứ đâu có gọi anh.”
Tiêu Vũ lắc đầu, tiếp tục xem.
Văn Thiên Lãng đau lòng nhìn Y Lam Nhã, nhưng vì anh ta phải dùng hết sức bình sinh để ôm Lâm Hồng đang điên lên. Cho nên, anh ta chỉ có thể không chút khí phách, đỏ mặt vì xấu hổ nói với Y Lam Nhã: “Tiểu Lam đừng sợ, anh sẽ làm chủ cho em.”
Những lời này đã làm Lâm Hồng hết điên lên. Cô ta cứng người, dùng sức thoát ra khỏi Văn Thiên Lãng, tát cho anh ta một cái. Tát mạnh thật, Tiêu Vũ cảm thấy mặt mình đau giùm luôn, cô không tự giác che mặt. Cái tát đó chắc thốn lắm, Tiêu Vũ nghĩ.
Lâm Hồng không thể tin được mà nhìn Văn Thiên Lãng, nói: “Anh, cái đồ phụ lòng, trước kia anh đã cùng tôi thề non hẹn biển như thế nào? Anh nói anh chỉ yêu mình tôi, tôi vì anh từ hôn, phá thai, cãi nhau với người nhà. Mà anh đối đáp tôi như vậy sao?”
Văn Thiên Lãng cũng bị đánh tức lên, tát ngược Lâm Hồng một cái, một tiếng tát giòn dã lại vang lên.
Tiêu Vũ lập tức dùng tay che nốt má còn lại, đau quá!
Quý Huyền: “…..Em có bị đánh đâu, che má làm gì vậy?”
Tiêu Vũ nhìn không chớp mắt, còn có tâm tình nói lại: “Đau, giùm, luôn, á!”
Quý Huyền: “….” CMN đồng cảm như bản thân mình cũng bị.
Mà trong viện, Lâm Hồng bị đánh ôm mặt, hai mắt mở lớn nhìn Văn Thiên Lãng, sau đó ngồi trên mặt đất gào khóc: “Anh đúng là không có lương tâm, anh đánh tôi, tôi đang mang thai đấy! Anh đánh tôi!”
Văn Thiên Lãng chỉ vào cô ta, mắng: “Tôi là đồ phụ lòng? Mẹ nó, cô cặp với tôi khi tôi đã có vợ đấy.”
Tiêu Vũ tránh ở góc tường: “…Đó không gọi là phụ lòng thì gọi là gì? Hai vợ chồng này đều đạt tới cảnh giới tự bôi đen bản thân rồi.”
Quý Huyền: “….”
Đương nhiên, Văn Thiên Lãng đứng trong sân không biết Tiêu Vũ cà khịa mình, vẫn nói rất chi là hợp lý. Anh ta mắng: “Lúc cô đi theo tôi thì không phải làm tiểu tam à? Cô dựa vào đâu mà đánh Tiểu Lam? Đều là tiểu tam như nhau thôi.”
Lâm Hồng: “……”
Y Lam Nhã: “……”
Tiêu Vũ tránh ở góc tường: “…..Đòn công kích này mạnh nha!”
Quý Huyền: “……”
Văn Thiên Lãng còn chưa biết, đương nhiên đối với anh ta mà nói, đó là sự thật. Anh ta nhìn Lâm Hồng tiếp tục nói: “Thề non hẹn biển hả? Lúc hẹn hò với vợ trước, tôi cũng thề non hẹn biển với cô ta đấy, nếu không sao rước về nhà được? Còn vụ cô từ hôn à? Không phải hôn phu của cô phát hiện cô ngoại tình nên mới hủy hôn sao? Phá thai là do cô tự phá! Chứ cô có bàn bạc tôi câu nào đâu! Rồi còn nói vụ cãi nhau với người nhà với tôi à? Lúc cô cầm 100 vạn về, nhà cô suýt chút nữa là đốt pháo ăn mừng đúng không?”
Lâm Hồng: “….”
Văn Thiên Lãng lập tức dùng vẻ mặt ôn nhu nhìn Y Lam Nhã, sau đó đi tới ôm cô ta dậy.
“Tiểu Lam, em không sao chứ! Yêu tâm, anh sẽ bảo vệ em.”
Nước mắt Lâm Hồng lăn dài trên mặt, cô ta nhìn Y Lam Nhã, nói: “Đúng vậy, tôi với cô đều thượng vị như nhau, tôi hôm nay chính là cô mai sau.”
Tiêu Vũ quay đầu nói với Quý Huyền: “Văn Thiên Lãng đúng là mặt người dạ thú, hành động cũng không giống con người chút nào!” Lúc Y Lam Nhã đi với Quý Huyền đâu có bị ăn khổ ngày nào. Không phải cõng thanh danh tiểu tam, lúc gả chồng thì sống vui vẻ. Quý Huyền là người nặng trách nhiệm, cho dù cưới cô ta vì Quý Du thì anh vẫn làm tròn trách nhiệm với Y Lam Nhã. Trừ việc làm Y Lam Nhã mang thai thôi, Quý Huyền đợi đến lúc Quý Du hiểu chuyện mới cho Y Lam Nhã một đứa con.
Lúc Quý gia sụp trong tiểu thuyết, cô con gái út này mới có mấy tuổi thôi!
Quý Huyền liền nói: “Đồ chó chính là đồ chó. Chúng có thể được dạy để trở thành lợn không?”
Tiêu Vũ: “… Mấy lời này của anh, sao có cảm giác làm chó làm heo cũng không phải tốt lành gì vậy?”
Quý Huyền thở dài: “Anh không biết tại sao lớp trưởng anh lúc đó cứ liên tục nói câu này nữa. “
Tiêu Vũ chỉ có thể nhìn lại sân một lần nữa, bộ quần áo nhàu nhĩ của Văn Thiên Lãng cũng không che được khí chất của anh ta. Văn Thiên Lãng thật sự rất đập chai, dù là một thằng lăng nhăng phụ bạc thì cũng không thể che giấu được sự thật rằng anh ta là một trai đẹp.
Tiêu Vũ không cho rằng anh ta được nhận gen tốt, đơn giản chỉ là vì anh ta là cha của nam chủ mà thôi! Có nam chủ tiểu thuyết nào mà không đẹp trai? Kiểu như nếu không đẹp trai nhất quả đất thì không thể làm nam chủ vậy đó.
Có một nam chính đẹp trai như vậy, cha xấu đi đâu được?
Văn Thiên Lãng hưởng ké hào quang nam chủ nên được thành cao – phú – soái, anh ta nhìn Lâm Hồng nói: “Em nói cái gì thế? Em đang mang thai mà, sao anh không cần em được? Hài, tính tình em nóng quá, Tiểu Lam cũng không tranh với em, Tiểu Lam chỉ yêu bản thân anh thôi.”
Lâm Hồng: “……”
Y Lam Nhã: “……”
Tiêu Vũ: “Phụt…… Ha ha ha ha ha” Cô cười đến ôm bụng, nói với Quý Huyền: “Y Lam Nhã đúng là vừa đã mất phu nhân lại thiệt quân*! Lời này của Văn Thiên Lãng không phải là bóc bánh không trả tiền sao?”
*Câu nói trong “Tam Quốc Diễn Nghĩa.”
Quý Huyền: “……”
Y Lam Nhã ở trong sân cũng nghe được tiếng cười của Tiêu Vũ, vừa nãy cô ta cũng nghe thấy tiếng Văn Thiên Lãng nói với ai. Nhưng lúc đó cô ta đang bị đánh, đầu rối tinh rồi mù, hơi đâu mà chú ý đến bên ngoài.
Hiện tại nghe được tiếng cười từ sân ngoài, cô ta liền che mặt quay đầu. Chỉ thấy Tiêu Vũ đứng ở cửa che miệng cười, còn Quý Huyền thì nhìn cô với vẻ mặt bất đắt dĩ.
Cô ta chỉ cảm thấy lòng càng thêm đau, hiện tại cô ta càng hiểu rằng Văn Thiên Lãng không phải thứ tốt lành gì! Cho dù cô ta có giật chồng thành công, thì cũng bị người khác giật đi. Nhưng mà, đã đi đến bước này rồi, cô ta cũng không muốn quay đầu lại.
Lúc này, nhìn Quý Huyền ở cửa sân, thà lúc đó cô ta thử leo lên Quý Huyền còn hơn! Nhưng mà, thật sự không có cơ hội.
Y Lam Nhã xoa bụng nhỏ của mình, sau đó dứt khoát ngẩng đầu nhìn Y Lam Nhã, đau buồn nói: “Thiên Lãng, đương nhiên là em yêu anh, nhưng mà, con chúng mình thì phải sao đây?”
Văn Thiên Lãng ngơ ngác nhìn cô ta: “Con? Không phải anh lúc nào cũng đeo bao sao? Có phải của anh không đấy?”
Y Lam Nhã không thể tin được nhìn anh ta: “Anh nói vậy là sao? Sao em lại không biết cha con em là ai chứ?”
Văn Thiên Lãng nói với vẻ mặt ngây thơ: “Em biết, nhưng mà anh đâu biết!” Ai biết con trong bụng em là của ai?
Tiêu Vũ chậc chậc chậc mà lắc đầu: “Thật sự là vượt khỏi cảnh giới tra nam rồi.”
Quý Huyền: “Em nghĩ tên đó chịu nhận à?” Loại người này, lúc mặc quần áo với không mặc là hai con người khác nhau. Anh không như vậy, anh sẽ chịu trách nhiệm.
(Ý anh là gì, muốn chị Vũ sinh cho một đứa nữa à:)))
Y Lam Nhã ở trong sân cười khổ: “Em đương nhiên biết, lúc con sinh ra thì đem đi xét nghiệm ADN, đến lúc anh sẽ tin nhỉ.”
Văn Thiên Lãng sửng sốt, sau đó nói: “Không sao! Con sinh ra chắc chắn là của anh, anh nhất định sẽ không bỏ con.”
Quý Huyền: “…..” Rốt cuộc tên này muốn làm sao?
Tiêu Vũ quay đầu nhìn Quý Huyền, cười nói: “Đoán sai rồi! Trên đời này cũng có một loại đàn ông, hy vọng mình có càng nhiều con càng tốt, bất kể là con của ai.” Một đời không có khó khăn, có thể xưng là nam chủ được sao?? Nam chủ nhất định sẽ có được một công ty, nhưng mà sẽ phải giao tranh tàn sát với các anh chị em cùng cha khác mẹ, cuối cùng anh dũng tiến tới, đạt đến đỉnh cao.
Nhưng mà Lâm Hồng thì không chấp nhận được! Cô ta thét chói tai nhào tới Y Lam Nhã, Tiêu Vũ mở to mắt, nhìn hai bà bầu đụng nhau té ngã trên đất, sau đó….
Văn Thiên Lãng chưa kịp phản ứng lại thì thấy vợ cùng với tình nhân ôm bụng lăn lộn trên mặt đất.
“Còn nhìn gì nữa? Mau gọi cấp cứu!” Tiêu Vũ cuối cùng cũng chuyển hóa từ trạng thái lén nhìn thành trạng thái quang minh chính đại đứng ở cửa nói.Văn Thiên Lãng cả kinh, lúc này mới hoàn hồn, vội lấy điện thoại gọi cấp cứu.
Vì vậy, buổi tối hôm đó, Văn Thiên Lãng cùng vợ lớn vợ nhỏ đi đến bệnh viện giữ thai.
Sau khi được chứng kiến một màn drama đạo đức tuyệt vời có một không hai một hồi, cư dân trong khu biệt thự mãn nguyện về nhà.
Tiêu Vũ đấy cửa đi vào nhà thì thấy Quý Yến đang ngồi trên thang đứng* trong bãi cỏ của sân, anh chàng đã vừa cắn hạt dưa vừa hóng drama nhà bên.
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Tiêu Vũ: “…”
Quý Huyền: “…”
Quý Yến nhìn sang họ chào hỏi: “Oh, chị dâu, chị về rồi à?”
Tiêu Vũ: “Chú đang làm gì đấy?”
Quý Yến nhìn phía đối diện nói: “Xem drama đó.”
Tiêu Vũ: “…..”
Quý Huyền nhíu mày nhìn em trai, hỏi: “Sao em lại về rồi? Không phải hôm nay ông nội đưa em tới công ty thị sát sao?”
Quý Yến vô tội nói: “Có gì đâu mà thị sát anh? Em chỉ đi một vòng công ty thôi, hôm nay không phải sao lớn Úc cái gì đó tới ký hợp đồng sao? Ông nội không cho em với Dịch Nhiên vào, nói là sợ cả hai nói lung tung. Ài, quá chán nên em đi về luôn.”
Quý Huyền: “Ông nội đâu rồi?”
Quý Yến lập tức đáp: “Ông đi vào rồi, ông thấy hai anh chị đi về nên vào nhà rồi.”
Tiêu Vũ liền hỏi: “Sao lại nói đi vào? Không lẽ khi nãy ông cũng ra ngoài xem người ta đánh ghen sao?”
Quý Yến nở nụ cười nói: “Chị lại đây.”
Tiêu Vũ lon ton đi tới, Quý Yến chỉ vào vết lõm trên cỏ: “Chị thấy chỗ đó không, khi nãy ông dựng thang ở đó đấy.”
Quý Huyền cũng đi tới nhìn, sau đó nhíu mày: “Ông lớn tuổi vậy rồi mà em dám để ông dựng thang xem đánh ghen?”
Tiêu Vũ thắc mắc nhìn Quý Huyền, hỏi: “Ý anh là dựng thang xem không an toàn? Nên xem từ ban công?”
Quý Huyền: “…..Không phải, ý anh là, ông già vậy rồi mà xem drama làm gì.”
Tiêu Vũ Woa một tiếng, nói: “Anh không có tí nhân quyền nào cả.”
Quý Huyền:”… ” Có liên quan gì đến nhân quyền?
# Chú thích thêm:
#1 “Một đồng tiền làm khó anh hùng” (一分钱难倒英雄汉)
Điển tích về câu nói: Một ngày nọ, Triệu Khuông Dận (Tống thái tổ) đang đi một mình trên đường dưới thời tiết cực kỳ nóng nực, lúc đang đói khát thì thấy một ruộng dưa hấu, người trông dưa là một ông già. Lão già nói quả dưa của mình đáng giá một xu, không ngọt không lấy tiền, nhưng Triệu Khuông Dận lúc này không một xu, nhưng ông rất khát. Thế là ông đã nghĩ ra một cách. Ông bổ một quả dưa và cắn một miếng, nói rằng miếng dưa này không ngọt, sau đó bổ một quả dưa khác và cắn một miếng, rồi lại nói nó không ngọt, cứ như thế cho đến khi ông ăn no. Ông lão nhìn ra ý định của Triệu Khuông Dận bèn nói: Thấy ngươi cũng đẹp trai mà sao làm chuyện xấu xa như vậy? Không có tiền thì không có tiền, cứ nói cho ta biết là được, sao lại dùng chiêu bài ăn vạ này.
Triệu Khuông Dận rất xấu hổ và hứa sẽ trả ơn ông trong tương lai. Sau khi Triệu Khuông Dận giành được ngôi thiên tử thì đã ban cho ông lão 10.000 m2 đất màu mỡ.
_Câu nói này nằm trong chương 19 của tác phẩm “Nhi nữ anh hùng truyện” (《儿女英雄传》) của nhà văn Văn Khang (文康).
“Nhi nữ anh hùng truyện” là một cuốn tiểu thuyết dài của tác giả Văn Khang, một nhà văn người Mãn Châu thời nhà Thanh, còn được gọi là “Kim Ngọc Duyên ” hoặc “Nhật Hạ tân thư”. Đây là cuốn tiểu thuyết xã hội sớm nhất trong lịch sử tiểu thuyết Trung Quốc, kết hợp giữa võ hiệp và lãng mạn.
“Nhi nữ anh hùng truyện” vạch trần sự thối nát của chế độ quan chức phong kiến và sự xấu xa của văn hóa thi cử cung đình. Đây là một tiểu thuyết hào hiệp hiện thực và hiếm có. Cuốn tiểu thuyết hay, ngôn ngữ sinh động, hài hước, sinh động và được mọi người khen ngợi ngay từ khi ra mắt.
Truyện đã được chuyển thể thành phim, tên là “Anh hùng loạn thế” (hoặc “Võ thuật thế gia.)
(Tìm thông tin bị lố quá nên đăng lên luôn cho mọi người)
#2 Đã mất phu quân lại thiệt quân.
Chu Du bị vây khốn ở Kinh Châu khi định dùng kế “mượn đường giết Quắc” (giả đi đánh Tây Thục để cướp Kinh Châu), rồi định dùng em gái Tôn Quyền để nhử Lưu Bị hòng đánh đổi Kinh Châu nhưng tất cả đều bị Khổng Minh tương kế tự kế phá hỏng, khi bỏ chạy lên thuyền về Đông Ngô, thì trên bờ quân Thục hò reo câu thơ:
“Chu lang mẹo giỏi yên thiên hạ,
Đã mất phu nhân lại thiệt quân”.
Chính vì điều này nên ông lại tức đến hộc máu. Chưa từng một lần thắng được Gia Cát Lượng, dẫu biết Lượng đã tha mạng cho mình nhưng “ai thờ chủ nấy”, đã chót sinh ra trong thời loạn thế lại không cùng minh chúa, đành trở thành kẻ thù của nhau vậy.
🎹🎹Đôi lời của editor: 🎹🎹
#1 Mọi người đoán xem chị nhà làm gì để kiếm tiền nè