Đọc truyện Nhật kí phấn đấu của mẹ phản diện – Chương 48
“Tôi nghe nói cô đã divorce (ly hôn) phải không?” Tôn Hoành Vũ lấy gói thuốc lá từ trong túi áo ra, rút lấy một điếu.
Tiêu Vũ dở khóc dở cười gật đầu: “Ừ, đã ly hôn.”
“Vì sao lại ly hôn.” Tôn Hoành Vũ tạo dáng nhả khói thuốc cool ngầu.
(Thanh niên không thích thuốc lá như tui không thích điều này.)
Tiêu Vũ ráng nín cười, hai bả vai cô run lên nói: “Cãi nhau.”
“À, quarrel (cãi nhau) ! Tôi hiểu mà.” Anh ta lại rít điếu thuốc.
Rốt cuộc cũng biết vì sao ông nội anh ta lại không cho anh ta mở miệng! Tiêu Vũ nhịn cười nói: “Đúng vậy! Cãi nhau là chuyện thường tình giữa vợ chồng.”
Tôn Hoành Vũ lại hỏi tiếp: “Cô có biết vì sao tôi và vợ trước lại divorce (ly hôn) không?”
Tiêu Vũ lắc đầu, Tôn Hoành Vũ nói: “Wife (vợ) tôi không yên tâm về tôi, ngày nào cũng quarrel (cãi nhau) với tôi, cho nên chúng tôi không thể ở bên nhau được nữa.”
Tiêu Vũ gật đầu, tỏ vẻ tôi hiểu mà. Tôn Hoành Vũ lại nói: “Tôi với wife (vợ) tôi không có child (con). Nghe nói cô có hai đứa con, nếu chúng ta kết hôn thì mấy đứa nhỏ sẽ thế nào?”
Tiêu Vũ đáp: “Tùy ý.”
Tôn Hoành Vũ lắc tay: “You”re too simple*, nếu con cô đi theo chúng ta thì sẽ ảnh hưởng đến ảnh hưởng đến tình cảm của chúng ta, không tốt! Để mấy đứa nó đi theo cha tụi nó đi.”
(Dịch: Cô suy nghĩ đơn giản quá / Cô còn non và xanh lắm)
Tiêu Vũ liền hỏi: “Tôi nhớ Mỹ sống thoáng lắm mà! Nếu có tái hôn thì đâu để ý con đi với ai đâu?”
“A! Thật à?” Tôn Hoành Vũ sửng sốt nói: “Nhưng mà tôi dù sao vẫn là Chinese (người Trung Quốc) mà.”
“Ồ, ha ha ha, cũng đúng, chúng ta đều là người Trung Quốc! Tôi hiểu rồi, tôi hiểu mà, với lại không phải vừa nãy anh nói tôi không phải gu anh sao?” Tiêu Vũ cười tươi nói.
Mặt Tôn Hoành Vũ cứng đờ, anh ta nói: “Cưới vợ phải lấy vợ hiền, có nhan sắc thì có tác dụng gì? Cô thấy đúng không? Giống như phụ nữ kiếm chồng vậy, cô nào chẳng muốn lấy người đàn ông success (thành công) làm chồng, đúng, success!
(Khôn như anh quê em đầy)
Tiêu Vũ vẫn tươi cười đáp: “Đúng đúng đúng, tìm người đàn ông thành công. Chồng trước của tôi hiện tại rất thành công, làm tổng tài bá đạo. Tôi nghĩ xem mình có nên phục hôn với anh ấy không! Ha ha ha ha….”
Tôn Hoành Vũ: “…….. Vậy cô đi xem mắt làm gì?”
“Ừm ~, để tôi suy nghĩ đã!” Tiêu Vũ nói.
Tôn Hoành Vũ liền nói: “Kết hôn với tôi rồi thì không được gặp mặt chồng trước nữa.”
Tiêu Vũ cười ha ha: “Ông nội Tôn với ông nội Qúy đều là bạn bè đó nha ~! Sao không thể gặp mặt được.”
Tôn Hoành Vũ: “……”
Tiêu Vũ hỏi: “Anh còn có yêu cầu gì sao?”
Tôn Hoành Vũ bị hỏi ngược lại chỉ có thể nói: ” Sau khi kết hôn thì không được vào quán bar, ngoài ra không được đi chơi với bạn bè.”
Tiêu vũ gật đầu: “Yêu cầu này không khó, nhưng nếu đây là yêu cầu trước hôn nhân thì anh cũng nên tuân theo chứ nhỉ?”
Tôn Hoành Vũ nhíu mày: “Sao có thể? Đàn ông xông pha thiên hạ là để kiếm tiền nuôi gia đình, tôi không ra ngoài thì sao có tiền cho cô xài.”
“Vậy mỗi tháng anh định đưa tôi bao nhiêu?”
Tôn Hoành Vũ: “……”
“Được rồi, anh đã nói yêu cầu của mình! Tôi không có ý kiến gì. Bây giờ tới phiên tôi, yêu cầu của tôi cũng rất đơn giản: Tôi không muốn sinh con, anh đồng ý không?” Tiêu Vũ hỏi.
Tôn Hoành Vũ mở to mắt: “Cô vừa nói cái…cái chi rứa????”
“Bây giờ xã hội phát triển, DINK* cũng không ít. Sinh con dễ làm biến dạng cơ thể! Với lại tôi đã sinh hai đứa rồi, không có ý định sinh thêm.”
* DINK ( Double Income No Kids) một cụm từ tiếng lóng nói về các cặp vợ chồng thu nhập khá nhưng không định sinh con.
“Nhưng, nhưng mà đó là con của cô với chồng trước mà!!!! Có quan hệ gì tới tôi???” Tôn Hoành Vũ suýt nữa đứng dậy hét lên.
Tiêu Vũ đập tay lên bàn cười hì hì hỏi anh ta: “Vậy những yêu cầu của anh là suy nghĩ trong đầu anh thôi, có liên quan gì tới tôi?”
Tôn Hoành Vũ: “……”
“Ấy đừng giận! Tôi không có ý muốn chọc tức anh đâu, tôi muốn nói yêu cầu anh vô lý quá*! Xem ra đôi ta không thuộc về nhau rồi, anh muốn tìm người phụ nữ truyền thống về làm vợ nhưng tôi là người hướng ngoại. Tháng 30 ngày thì tôi đi chơi hết 20 ngày là bình thường. Mỗi tháng tiêu 30 vạn cũng là chuyện thường ở huyện, ngoài ra đôi lúc tôi còn đi đánh bạc. Chơi theo kiểu mỗi ván cược 10 vạn í.”
(* Nguyên cv: “này vô lý đuổi lời nói sao”. Editor không hiểu lắm. )
( 30 vạn = 300.000 tệ = 985,376,557 VNĐ ; 10 vạn = 100.000 tệ = 328,458,852 VNĐ)
Tôn Hoành Vũ: “……”
Giống như muốn kích thêm vài phát, Tiêu Vũ nói tiếp: “Đúng rồi, anh biết sòng bạc Kyoto* không? Chính nó, tôi chính là khách quen ở đó đấy. Quán Bar với đi du lịch với bạn bè thì tôi không hay đi chỉ thích đánh bạc thôi! Một tháng trước tôi đã chơi vài ván, thắng tính tôi, thua tính chồng trước.”
(Nguyên cv: “Ngươi biết kinh đô tam ca sao”, tui không hiểu???? Tra thì kinh đô = Kyoto còn tam ca = ám chỉ người lớn tuổi đáng kính theo ngôn ngữ Đông Bắc???)
Tôn Hoành Vũ thật sự ba chấm, anh ta hỏi: “Chồng trước của cô chịu trả tiền cho cô à?”
Tiêu Vũ đáp: “Ảnh không chịu! Không chịu thì mỗi khi viết giấy nợ, tôi sẽ viết tên ảnh!!”
(Khôn như chị quê em đầy!!!!!)
Tôn Hoành Vũ: “……”
“Còn nữa, đúng rồi, tôi thích chơi piano, ăn ba bữa luyện ba buổi! Khi luyện đàn, tôi muốn nhà cửa luôn phải trạng thái yên tĩnh. Ngoài ra, tính khí rời giường của tôi cũng rất xấu, ai đánh thức tôi, tôi sẽ cạp người đó. Nhưng mà nếu không gọi tôi dậy thì không sao,chỉ cần để tôi ngủ đến khi tỉnh là được. Điều này, hai đứa con tôi làm nhân chứng. Tôi nói xong rồi, anh muốn nói gì nữa không?” Tiêu Vũ nghiêm túc chớp mắt. vẻ mặt ngây thơ vô số tội.
Tôn Hoành Vũ: “……Tôi không còn gì muốn hỏi.”
“Vậy nhé! Vậy anh xem thử chúng ta có thể tiến xa hơn được không?”
Tôn Hoành Vũ: “……” Tiến xa cái đầu cô! Người đàn bà xấu xí này, toàn có mấy yêu cầu cực phẩm.
Anh ta đang nghĩ cách cự tuyệt thì thấy cửa được đẩy ra, anh ta tưởng ông nội anh ta đã quay lại.
Ngay lập tức thay đổi tư thế, ông nội anh ta nói anh ta phải cười nhiều nói ít nhưng mà không thể không nói rõ ràng. Ông nội ơi! Suýt nữa là ông cho cháu cưới phải nữ nhân tán gia bại sản rồi!!!!!!!
Thế nhưng người đi vào là một người đàn ông cùng hai đứa nhóc, không phải ông nội anh ta.
“Mọi người là…..?”Tôn Hoành Vũ đứng dậy hỏi.
Qúy Huyền liếc nhìn Tiêu Vũ một cái rồi nói với Tôn Vũ Hoành: “Xin chào, tôi là chồng trước của vị nữ sĩ này. Hôm nay mang hai con tới đây ăn cơm thì nghe giám đốc ở đây nói thấy mẹ của tụi nhỏ cũng đang ở đây nên dắt tụi nhỏ đi tìm mẹ.”
Tôn Hoành Vũ quay đầu nhìn hai đứa trẻ, đứa bé trai mập mạp hồng hào, bé gái tóc dài hơi xoăn, xõa sau lưng.
Tôn Hoành Vũ hỏi Tiêu Vũ: “Con cô à?”
Tiêu Vũ gật đầu hỏi: “Dễ thương không?”
Qúy Du và Tiêu Nhược Quang đã được Qúy Huyền dặn dò trước đó, đồng loạt xoa mắt, giả bộ mếu máo nói: “Mẹ ơi, mẹ không cần tụi con nữa ạ? Mẹ tìm cha mới cho tụi con sao?”
Tiêu Vũ tươi cười đáp lại: “Đúng vậy! Mấy đứa nhìn xem, chú này là cha mới của mấy đứa đó.”
Tôn Hoành Vũ: “!!!” Lão tử đã đồng ý đâu bà cô a a a!!!
Qúy Du nhìn Tôn Hoành Vũ rồi nói với Tiêu Vũ: “Chú ta quá xấu trai.”
Tôn Hoành Vũ: “…… Cháu lớn lên mới xấu ấy.”
Qúy Du ngay lập tức mách cha: “Cha, chú ấy chê con.”
Qúy Huyền lạnh lùng nhìn anh ta, cướp vợ trước của anh, chê con gái anh xấu, không thể nhịn.
“Tiểu Du, chúng ta phải rộng lượng. Con đã 6 tuổi rồi, không nên so đo với chú ấy.”
Qúy Du lập tức nói: “Con sẽ không tức giận với chú ấy.”
Quý Huyền: “……”
Tôn Hoành Vũ: “……” Vậy tôi đây là cái gì?
Tiêu Nhược liền giơ tay nói: “Mẹ ơi, con 3 tủi, con sẽ không so đo với chú này.”
“Tiểu Quang nhà ta thật hiểu chuyện ” Nói rồi cô xoay người nói với Tôn Hoành Vũ: ” Trẻ con không hiểu chuyện, anh đừng để tâm.”
Tôn Hoành Vũ còn có thể nói gì? Chỉ có thể cười cười nói: “Không sao, không sao! Đứa nhỏ rất ngoan, tôi đã 30 tuổi rồi, sao có thể so đo với mấy đứa nó chứ.”
Tiêu Nhược Quang liền kéo Tiêu Vũ nói: “Chú này nhìn già quá!”
Tiêu Vũ: “……” Tiểu Quang nhà cô sẽ không bao giờ công kích trực tiếp ai, chắc chắn có người chỉ dạy.
Tiêu Vũ nhìn Qúy Huyền.
Qúy Huyền ngẩng đầu nhìn trần nhà, như thể đang nghiên cứu hoa văn trên đó vậy.
Mà Tôn Hoành Vũ thì bị một mũi tên ngay tim, anh ta đỡ ngực nói: “Bạn nhỏ, ngay cả nếp nhăn ở khóe mắt chú cũng không có.”
“Nhưng mà chú đã 30 tuổi, còn cháu mới 3 tuổi thôi.” Tiêu Nhược Quang đáp lại.
Tiêu Vũ lại liếc xéo Qúy Huyền rồi răn dạy con trai: “Tiểu Quang, chúng ta phải lịch sự, con không được bắt nạt chú.”
Tiêu Nhược Quang nghĩ ngợi rồi nói: “Vậy chú đừng cưới mẹ cháu! Mẹ cháu nhỏ hơn chú những 5 tuổi lận!”
Tôn Hoành Vũ: “……” Nhỏ hơn 5 tuổi thì sao? Vẫn tốt mà!
“Cha cháu lớn hơn mẹ cháu có 3 tuổi thôi.” Tiêu Nhược Quang kiêu ngạo khoe.
Tôn Hoành Vũ:”…….” ĐM! Mẹ nó cái nhà biến thái này! Tôn Hoành Vũ nỗi giận đùng đùng đứng dậy: “Chú cóc thèm cưới cưới mẹ cháu, mẹ cháu lớn lên xấu muốn chết.”
(Định cho xưng mày-tao mà xưng thế này cho nó văn nhã tí nhỉ)
Mắt Tiêu Nhược Quang nháy mắt đã đỏ bừng lên: “Chú nói dối, mẹ cháu rất đẹp.”
Qúy Du lập tức bò lên ghế nhưng vẫn thấp hơn Tôn Hoành Vũ nửa cái đầu, chỉ vào mũi anh ta: “Chú đeo mắt kính vào đi rồi nhìn lại xem mẹ cháu đẹp hay không đẹp? Chắc chắn chú ghen ghét vẻ đẹp của mẹ cháu. Mình xấu còn muốn người khác xấu theo mình. Đạo đức giả!!!!”
“Đúng vậy! Đạo đức giả.” Tiêu Nhược Quang cũng nắm tay lại nói.
Tôn Hoành Vũ vén tay lên: “Mấy đứa…….”
“Cha cháu từng tham gia quân ngũ.” Qúy Du nói to: “Không sợ chú đâu, cha cháu hồi trước một lần có thể đánh gục……..” Cô nhóc còn nằm sấp xuống, Tiêu Nhược Quang cũng gào lên: “Đánh gục.”
“Đánh gục 13 kẻ xấu, một,lần,đánh, nằm, bò!” Qúy Du nói trọng điểm.
“Chỉ một lần.” Tiêu Nhược Quang hùa theo.
Tôn Hoành Vũ: “……”
Tiêu Vũ khụ hai tiếng nói: “Xin lỗi,xin lỗi, trẻ con hay nói linh tinh!Anh đừng tức giận nhé! Một đứa ba tuổi với một đứa sáu tuổi, anh muốn……” Tiêu Vũ lộ ra vẻ khó xử: “Cãi nhau với bọn nó?”
Tôn Hoành Vũ: “…… Không có, tôi chỉ duỗi cơ xương thôi.” Tôn Hoành Vũ duỗi người, lén nhìn Qúy Huyền một cái rồi nói với Tiêu Vũ: “Tiêu tiểu thư, tôi không xứng với cô, bữa này tôi mời cô. Bây giờ tôi có thể đi sao?”
Tiêu Vũ gật đầu: “Anh cứ đi đi! Cảm ơn đã mời khách! Cụng một ly….nào nào cụng một cái vì tình hữu nghị hai nhà Tôn-Qúy, cụng ly ~!!!!
Tôn Hoành Vũ khó khăn uống hết ly rượu, xua tay với Tiêu Vũ rồi rời đi.
Qúy Huyền từ đầu đến cuối chỉ khoanh tay trước ngực, đợi Tôn Hoành Vũ đi khỏi mới bắt đầu chất vấn Tiêu Vũ: “Em xem, em dọa hai con sợ rồi kìa.”
“Em thấy hai đứa chơi vui phết đấy!” Tiêu Vũ bình tĩnh đáp lại.
Qúy Huyền: “…..Với lại, cái tên đó thật sự vô cùng chướng mắt, là kiểu thư sinh chứ còn gì.”
“Người ta vốn là thư sinh mà.” Tiêu Vũ nhìn ngón tay trả lời.
“……Là người tham sống sợ chết.” Qúy Huyền nghẹn một chút rồi nói tiếp.
“Đó là bản chất của con người.Có ai không sợ chết không?”
Qúy Huyền: “……Anh ta còn rất ấu trĩ nữa! Cãi nhau với trẻ con, có ấu trĩ không?
“Chúng ta còn cùng mấy đứa nhỏ xem Godzilla đại chiến người máy nữa đó, không có tư cách nói người ta!” Tiêu Vũ xua tay, lấy đũa kẹp một miếng măng cho vào miệng.
Quý Huyền: “……”
Nhìn Qúy Huyền im lặng, Tiêu Vũ hỏi: “Anh còn vấn đề gì không?”
“Em định gả cho anh ta à?” Qúy Huyền thấp giọng hỏi.
“Đang xem xét!” Tiêu Vũ cười hì hì đáp lại, Qúy Du nghe vậy thì quay đầu nhìn mẹ mình, Tiêu Vũ lại lật mặt cười nói: “Em đùa thôi.”
Qúy Huyền: “…….” Mỗi ngày một trò, thể xác và tinh thần khỏe mạnh ha.
🐍🐍Đôi lời của editor: 🐍🐍
#1 Qúy Huyền đã sử dụng hai vũ khí hạng nặng xử lý cuộc xem mắt rồi. Má! Chương này hài và cũng khó chơi nữa ~~~
#2 Có lẽ mai sẽ không ra chương mới đâu nhé!