Đọc truyện Nhật kí phấn đấu của mẹ phản diện – Chương 23
Y Lam Nhã rưng rưng cắn miếng rau xanh, đây là món ít cay nhất trên bàn, nhưng chỉ là ít so với mấy món trên bàn mà thôi.Đối với Y Lam Nhã mà nói, món này vẫn quá cay.
Nhưng điều khiến Y Lam Nhã kinh ngạc là cô ta không ngờ Tiêu Vũ cũng không được ăn cay.
Vì thế, mọi người ngồi trong bàn nhìn Y Lam Nhã và Tiêu Vũ nước mắt lưng tròng ăn cơm, cảm thấy cạn lời.
Khổng Ngọc Tình khiếp sợ nghĩ thầm: Hóa ra bà chủ không biết ăn cay! Không ngờ bà chủ vì để cho Y Lam Nhã ăn cay mà mà lại hy sinh bản thân mình.
Trong lòng Tiêu Vũ không trấn định như trên mặt, cô chỉ muốn chửi má nó. Cái thân thể này không biết ăn cay, Tiêu Vũ không dám nghĩ nếu cô không phải là người thích ăn cay thì sẽ bị thiêu đốt tới độ nào.
Quý Huyền ngồi cạnh Tiêu Vũ, nhìn Tiêu Vũ ăn món thịt cay trong nước mắt,nhận ly nước từ tay người giúp việc đưa cho cô nói: “Không ăn nổi thì đừng ăn nữa.”
Tiêu Vũ liếc anh một cái:”Ai nói em ăn không nổi, đưa cho em một ly nước nữa, em còn ăn được hai chén nữa.”
Tiêu Vũ nhận ly nước đá trong tay anh, uống một ngụm lớn rồi vươn đũa gắp thêm một miếng thịt. Ai bảo cô còn dặn người ta nấu càng cay càng tốt làm gì, rõ là gậy ông đập lưng ông, đau muốn chết.
Tiêu Vũ nhìn Y Lam Nhã một cái rồi cúi xuống ăn tiếp.
Y Lam Nhã là người thông minh, vừa rồi có phải mụ liệt chết giẫm kia khích mình không? Cô ta dám khích mình?
(Sao không dám! Hứ!)
Vì thế, cả bàn thấy hai người không biết ăn cay cúi đầu ăn một cách điên cuồng, còn những người ăn được cay như bọn họ chỉ biết câm nín ăn một cách từ tốn.
Tiêu Nhược Quang và Quý Du đều có đồ ăn riêng. Lúc này, nhìn môi mẹ mình sưng đỏ, Tiêu Nhược Quang rất đau lòng.
“Mẹ ơi, mẹ ăn mì của con đi! Mẹ chưa bao giờ ăn cay mà.” Tiêu Nhược Quang bê tô mì của mình đưa cho Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ lập tức xua tay nói: “Không được, là mẹ làm hỏng chuyện, sao để có thể để cô Y ăn cay một mình được!”
Y Lam Nhã đang muốn nói, ăn mì cũng được thì đã nghe Tiêu Vũ nói: “Chỉ còn hai tô mì, bọn con ăn đi! Mẹ ăn thì con ăn gì chứ? Chẳng lẽ lại phiền bác Trịnh nấu cho con sao? Làm phiền bác ấy như vậy không tốt đúng không?”
Vì thế, Y Lam Nhã câm miệng.
Còn Tiêu Vũ từ đầu chưa thích ứng với đồ cay, sau từ từ quen dần thì ăn rất thoải mái.
Sau khi ăn xong, Y Lam Nhã bị cay tới mức tức muốn chết đi sống lại, nhưng chỉ có nghẹn tức ngồi xuống sô pha. Quý Huyền ôm Tiêu Nhược Quang tới phòng khách, hỏi chuyện trường học của Tiêu Nhược Quang.
Quý Du chạy ào tới chỗ Y Lam Nhã, hỏi: “Cô ơi, mai cô có tới dạy kèm cho con không?”
Y Lam Nhã cười gật đầu, Tiêu Vũ đúng lúc này đi tới, nghe vậy liền nói: “Phiền cô quá.”
Y Lam Nhã cắn răng nói: “Không có gì.”
Tiêu Vũ bảo chị Vương đẩy mình tới cạnh chỗ Quý Huyền. Quý Huyền nhìn cô một cái rồi cúi xuống nói chuyện với Tiêu Nhược Quang.
“Quý Huyền, ôm em lên ghế đi” Tiêu Vũ chẳng hề khách sáo mà nhìn Quý Huyền nói.
Quý Huyền cũng không từ chối cô, nhẹ nhàng bế Tiêu Vũ lên sô pha, Tiêu Vũ dựa vào người Quý Huyền ngồi nói chuyện với Tiêu Nhược Quang. Quý Du thấy thế liền chạy lại, ngồi lên đùi Tiêu Vũ.
Quý Huyền nhíu mày vươn tay ôm Quý Du ngồi cạnh Tiêu Nhược Quang, nói với Quý Du: “Chân mẹ con không thoải mái, con đừng ngồi lên.”
Quý Du dẩu môi nói: “Vậy bao giờ mẹ mới có thể ôm con được ạ?”
Tiêu Vũ dịu dàng cười nói với cô bé: “Tiểu Du, lại đây, mẹ bây giờ có thể ôm con được rồi.”
Quý Du sủng sốt, lập tức reo lên, vừa cười vừa bò khỏi đùi Quý Huyền, bổ nhào vào lòng Tiêu Vũ.
Quý Huyền đang đỡ cô bé, chưa kịp nói năng gì thì lồng ngực đã trống không, con gái đã sà vào lòng vợ cũ.
Quý Huyền: “……..”
“Mẹ ơi.” Quý Du ôm lấy cổ Tiêu Vũ, nhìn Tiêu Vũ một chút, thấy Tiêu Vũ đúng là không có tỏ vẻ gắng sức thì vui sướng cọ cọ lên cổ Tiêu Vũ.
Tiêu Nhược Quang ở bên cạnh nhìn với cặp mắt đầy mong đợi và hâm mộ, Quý Huyền lại bế Tiêu Nhược Quang lên, nói: “Tiểu Quang sao thế?”
“Con cũng muốn mẹ ôm một cái.” Tiêu Nhược Quang nhìn Quý Huyền đầy hy vọng.
Tiêu Vũ vẫy tay với cậu: “Lại đây,lại đây, Tiểu Quang, để mẹ ôm con.”
Vì thế, Tiêu Vũ ôm Tiêu Nhược Quang và Quý Du, dựa sát vào người Quý Huyền, vẻ mặt kiểu Ôi! Sao tôi lại hạnh phúc thế này, thật khiến người khác mù mắt.
Y Lam Nhã ngồi đối diện nhìn một nhà bốn người, nghiến răng nghiến lợi nhưng vẫn làm bộ vui vẻ.
Tiêu Vũ nhìn Y Lam Nhã,vừa ôm hai đứa bé vừa nói: “Cô giáo này, ngại quá, để cô thấy hai đứa nhỏ nũng nịu như thế.”
Y Lam Nhã mỉm cười: “Không sao cả, trẻ con đều thế mà, có đứa bé mà không thích mẹ mình đâu.”
Tiêu Vũ cười đồng tình nói: “Tôi cũng nghĩ vậy.”
Cô dựa đầu vào người Quý Huyền: “Ôi, số tôi thật may mắn, chồng đau vợ con yêu mẹ, tôi dù bị liệt coi như khổ sở nhưng được đền bù như thế cũng đáng, đúng không cô giáo?”
Y Lam Nhã mỉm cười, không đáp mà chỉ gật đầu, cô ta đang nhẫn nại cực độ, sợ nếu mình mở miệng sẽ chửi thề ngay.
Quý Huyền cũng không đẩy Tiêu Vũ ra, kệ cô giở trò, nhưng hai mắt luôn quan sát bọn trẻ, dù sao Tiêu Vũ vừa mới khôi phục, Quý Huyền sợ cô gắng gượng không nổi sẽ làm tụi nhỏ ngã.
Y Lam Nhã nhìn Quý Huyền, lòng vừa tức vừa hận hơn. Cô ta vừa tức Quý Huyền không ngó ngàng gì tới mình vừa hận cô vợ cũ Quý Huyền mang về làm lỡ chuyện của mình. Đối với Tiêu Vũ, cô ta càng hận không thể nhào tới xé nát cái mặt nạ của cô.
Tiêu Vũ nói chuyện hàm ý rõ ràng như thế, cô ta không tin Quý Huyền không hiểu, vậy mà anh lại để mặc Tiêu Vũ bắt nạt người khác.
(Cô cho cô là ai hửm? Y Mất Dạy!)
Tiêu Vũ cũng cọ cọ lại Quý Du, nhàn nhạt nhìn Y Lam Nhã mà hỏi: “Cô giáo, cô xinh đẹp như thế, đã có bạn trai chưa?”
Y Lam Nhã lắc đầu nói: “Tôi còn trẻ mà.” Không giống cô, đồ bà già.
Tiêu Vũ cười nói: “Ôi, không giống tôi, đã già rồi.”
Y Lam Nhã suýt nữa thì gật đầu, may mà cuối cùng kiềm chế được, ai ngờ Tiêu Vũ lại bật lại ngay: “Ôi dào, tuy tôi lớn tuổi nhưng được cái mặt tôi trẻ con! Ai cũng bảo tôi giống học sinh cấp Ba, ha ha ha ha ha….”
Y Lam Nhã: “……”
Tiêu Vũ còn giơ tay sờ mặt mình nói:”Dạo gần đây làn da tốt hẳn lên, Qúy Huyền thường xuyên nhìn tôi đến phát ngốc đó!”
Quý Huyền hoảng hốt nhìn Tiêu Vũ, suýt nữa đã gặng hỏi cô, anh làm thế bao giờ?
(Trong tương lai không xa đó anh!)
Tiêu Vũ giơ tay lên che miệng Quý Huyền, ngượng ngùng nói: “Không cần khen, cái đuôi của em sẽ vểnh lên trời đấy”
Vì thế, Quý Huyền rốt cuộc nói:”Anh không có.”
Y Lam Nhã nhìn hai người kẻ tung người hứng, cuối cùng không chịu nổi nữa, ném ly nước xuống mặt đất.
Tiêu Vũ lo lắng kéo Quý Huyền, nói với Y Lam Nhã: “Cô giáo, cô có sao không? Thím Khổng~mau tới.”
Khổng Ngọc Tình đang đứng xem kịch vội lao tới nhanh như chớp, nói với Y Lam Nhã: “Cô Y đừng động đậy, để tôi bảo người dọn dẹp, sao lại để khách khứa động tay được?”
Tiêu Vũ cầm tay Quý Huyền, cười tủm tỉm nói: “Cô giáo cẩn thận một chút, coi chừng cắt vào tay. Quý Huyền, anh bế con lên lầu trước đi, con nít nghịch ngợm, dễ giẫm phải.”
Quý Huyền bất đắc dĩ nhìn cô một cái rồi bế hai đứa bé đi.
Tiêu Vũ cười vô cùng dịu dàng, nói với Y Lam Nhã: “Có lẽ tôi và Quý Huyền sẽ quay lại với nhau.”
Y Lam Nhã: “!!!”
Tiêu Vũ tỉnh bơ nói thêm nửa câu sau: “Đến lúc đó mời cô giáo tới dự nhé.”
Y Lam Nhã: “……” Chúng ta không thân, cảm ơn!
🐍🐍Đôi lời của editor: 🐍🐍
#1 Lại một màn tranh đấu giữa Tiêu Vũ và Y Mất Dạy. Tỉ số lại nghiêng về chị Vũ rồi. ╰(*°▽°*)╯