Nhật kí phấn đấu của mẹ phản diện

Chương 17


Đọc truyện Nhật kí phấn đấu của mẹ phản diện – Chương 17

Quý Huyền thấy Tiêu Nhược Quang hiếu thuận đưa chén canh kia cho Tiêu Vũ thì cũng không giận, trông mong ngắm con trai ăn canh, hỏi: “Ngon không con?”

Tiêu Nhược Quang vừa húp canh vừa gật đầu: “Rất ngon, rất ngon, rất rất ngon ạ.”

Quý Huyền nhìn cậu như thế thì lòng đau như bị kim châm, anh xoa đầu Tiêu Nhược Quang hiền từ nói: “Ăn chậm thôi,ăn chậm thôi.”

Tiêu Vũ nhìn anh cười nhạo: “Người đói bụng đâu phải là anh đâu!”

Quý Huyền: “…… Em ăn canh của em đi.”

Tiêu Vũ quay đầu đi ăn canh tiếp, Quý Huyền đã quen bị Tiêu Vũ chọc tức, anh nhìn Tiêu Vũ hỏi: “Sáng nay chưa ăn sao? Để con đói tới mức đó.”

Khổng Ngọc Tình nói theo: “Đúng thế, cậu chủ nhỏ đã đói tới nông nỗi đó, có phải từ tối qua đến giờ chưa được ăn gì không?”

Tiêu Vũ vừa ăn canh vừa nói: “Ăn thì có ăn, nhưng mà hơi ít.”

Quý Huyền liền hỏi: “Hơi  ít là sao?”

Tiêu Vũ ngẫm nghĩ rồi nói: “Uống một ly sữa đậu nành thêm một cái bánh bao không, coi như là ít đi!”

Quý Huyền lại quay đầu sang nhìn Tiêu Nhược Quang, hạ giọng hỏi: “Tiểu Quang, không phải cha đã đưa con thẻ sao? Sao con không mua đồ ngon mà ăn?”

Tiêu Nhược Quang gật đầu nói: “Con có đi mua nhưng mà thẻ không dùng được ạ.”

Quý Huyền sửng sốt: “Sao lại không dùng được?”

“Ông bán sữa đậu nành nói chỗ họ không quẹt thẻ được ạ.” Tiêu Nhược Quang nói một cách đương nhiên.

Quý Huyền: “……”


Tiêu Vũ lập tức cười nói: “Con trai của mẹ thật thông minh quá!”

Tiêu Nhược Quang đỏ mặt cúi đầu: “Con cảm ơn mẹ.”

Quý Huyền: “!!!” Cái gì? Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Sao cô ấy lại tăng thêm cảm tình với Tiểu Quang rồi?

Khổng Ngọc Tình: “!!!” Chuyện đó có liên quan gì tới thông minh?

Quý Du vội nhào tới nói: “Mẹ ơi mẹ, con có thông minh không ạ?”

Tiêu Vũ nghiêm túc hỏi: “Tiểu Quang đi mua sữa đậu nành biết được ở đó người ta không cho quẹt thẻ, còn con biết gì nào?” Hỏi xong thì tranh thủ quay đầu húp một ngụm canh thật lớn, ngon quá xá đi! Mình có thể ăn hết hai chén luôn ấy chứ.

Quý Du nghẹo đầu sang một bên nghĩ ngợi, thật lâu sau mới nói: “Con….. Con rất kính trọng cô Y, con là học sinh ngoan?”

Tiêu Vũ liền nói: “Đó là chuyện mà con đang và phải làm, không được tính là chuyện mà mẹ nên khen con.”

Quý Du liền nhíu mày: “Nhưng mà những bạn khác kính trọng giáo viên đều được mẹ khen!”

Quý Huyền cũng nói: “Em nói vậy mà cũng nói được sao? Tuy là chuyện đương nhiên nhưng chuyện này cũng nên khen ngợi mà.”

Khổng Ngọc Tình cũng hùa vào: “Đúng thế, bà chủ nói như thế sẽ khiến cô chủ nhỏ sẽ không có động lực, hơn nữa còn cho rằng dù sao cũng không được khen, vậy không kính trọng giáo viên cũng chẳng sao.”

Tiêu Nhược Quang chớp chớp đôi mắt to, nhìn họ với vẻ kỳ quái: “Nhưng mà, mẹ nói kính trọng giáo viên là việc phải làm, cũng chưa nói nếu không kính trọng thì sẽ bị phạt, ví dụ như tét đít.”

Quý Du: “!!!” Tét đít!!!

Quý Huyền: “……..” Nghe có lý!

Khổng Ngọc Tình: “…….” Thế mà mình lại không nghĩ ra.


Tiêu Vũ nhìn Quý Du cười nói: “Con còn làm chuyện gì đáng khen không nào?”

Quý Huyền: “……”Cô ấy thế mà không phản bác.

Quý Du nghe bị đánh thì hoảng lên, nhưng thấy Tiêu Vũ hỏi vậy, vì muốn nghe mẹ khen mình thông minh nên lại bắt đầu khổ sở nghĩ ngợi.

Quý Du không nghĩ ra nổi, hỏi: “Mẹ ơi, con phải làm gì mới được là đứa trẻ thông minh ạ?”

Tiêu Vũ nở một nụ cười vô cùng hòa ái, nói: “Con làm văn đi! Viết một bài văn với đề bài là  « Tôi yêu mẹ của tôi  »

Quý Du mở to mắt: “Cô giáo đâu có cho con bài tập đó đâu.”

Tiêu Vũ ra vẻ thần bí: “Đương nhiên rồi, mọi người còn đang học ghép vần mà,bây giờ người khác còn chưa biết chữ mà con đã biết chữ rồi lại còn biết làm văn. Trời ơi! Qủa là một đứa trẻ thông minh.”

Quý Du gật đầu tán thành nói: “Thật vậy ạ? Vậy con thông minh hơn em trai ạ?”

Tiêu Vũ mỉm cười gật đâu: “Ừ, con viết một bài về chuyện tối nay ăn cơm với mẹ vui đến thế nào, tí nữa để thím Khổng chấm điểm!”

Quý Du gật đầu, Tiêu Vũ lại quay đi húp thêm một ngụm canh rồi nói: “Thím Khổng chấm điểm rồi thì con hãy mang tới trường đọc cho cô Y nghe, cô ấy cũng sẽ khen con thông minh, làm gì có học sinh lớp một nào trong lúc học ghép vần mà biết làm văn đâu chứ!”

Khổng Ngọc Tình vốn đang ngơ ngơ ngác ngác chẳng hiểu gì, vừa nghe tới khúc đọc cho hồ ly tinh nghe thì hùa theo ngay: “Cô chủ nhỏ, lát nữa bà Khổng phụ con làm văn, đây là bài tập đầu tiên mẹ giao cho con, chúng ta phải làm thật nghiêm túc!”

(Nếu để Khổng Ngọc Tình xưng hô với Tiêu Vũ, Qúy Huyền là “thím-cháu/tôi” thì sang thế hệ nhỏ hơn sẽ xưng là “bà-con”)

Quý Du gật đầu thật mạnh: “Vâng ạ!”

Quý Huyền: “… Chúng ta….. đi ăn tối đi!”


Vì thế, Khổng Ngọc Tình vô cùng sung sướng chuẩn bị cho Tiêu Vũ một cái ghế dựa rất thoải mái, đặt hết đồ ăn ngon trước mặt cô rồi tự mình ngồi cạnh giúp hai đứa nhỏ ăn cơm, mặt mày cô cùng phấn khởi.

Quý Huyền: “…….” Qúy Huyền nhìn đĩa rau trước mặt mình rồi nhìn tô canh xương trước mặt Tiêu Vũ, còn có cả thịt kho tàu, thậm chí cả con gà mà thím Khổng mới nhận từ quê gửi lên,hôm nay bảo sẽ nấu cho anh ăn giờ lại đang nằm chễm chệ trước mắt Tiêu Vũ

Quý Huyền đột nhiên thấy chán đời, không thiết tha gì nữa, đây mới là ngày đầu tiên thôi đó!

Ngày hôm sau, Quý Du hưng phấn vừa chạy vừa kêu: “Mẹ ơi mẹ, quả nhiên cô Y khen con thông minh.”

Tiêu Vũ vừa tập phục hồi chức năng xong đi ra, người đầy mồ hôi.

Thấy Quý Du chạy tới, liền cười hỏi: “Cô Y nói gì thế?”

Quý Du vội nói: “Cô Y nói cô ấy rất hâm mộ mẹ, hy vọng con cũng viết một bài văn với đề là《 Tôi yêu cô giáo Y  》 cho cô ấy.”

Chiêu phản kích đấy à? Tiêu Vũ mỉm cười gật đầu: “Chuyện này có gì khó đâu.”

Quý Du nghiêng đầu hỏi: “Vậy con nên viết thế nào ạ?”

Tiêu Vũ nói: ” Con hãy viết là cô Y dạy kèm cho con, cô ấy rất xinh đẹp, con yêu cô Y.”

“Vậy là được ạ?” Quý Du vừa hỏi xong thì vừa hay gặp Quý Huyền dẫn Tiêu Nhược Quang đi dạo về.

Thấy Quý Du, Tiêu Nhược Quang vui sướng chạy tới: “Chị đã về.”

Quý Du gật đầu, kiêu ngạo nói: “Chị hôm qua đã tự viết một bài văn, cô Y đã khen chị vô cùng lợi hại đấy!”

Quý Huyền lập tức nói: “Không được kiêu ngạo.”

Quý Du khịt mũi, quay đầu đi không thèm nhìn Quý Huyền, Tiêu Nhược Quang liền nói: “Chị thật tuyệt vời!”

Lúc này lỗ mũi Quý Du hếch lên trời, xoa đầu Tiêu Nhược Quang rồi nhìn Quý Huyền với vẻ xem thường nói: “Vẫn là em trai tốt hơn.”

“Chị và mẹ đang nói gì thế ạ?” Tiêu Nhược Quang chớp mắt hỏi.

Quý Huyền cũng tò mò, Quý Du không định giấu giếm, liền kể lại câu chuyện một lần.


Tiêu Nhược Quang lập tức nhìn Quý Du đầy buồn bã nói: “Vì sao yêu cô giáo chứ? Em chỉ yêu mẹ thôi.”

Quý Du lắp bắp nói: “Chị, chị cũng yêu mẹ mà! Hôm qua chị vừa viết chị yêu mẹ còn gì!”

Tiêu Nhược Quang vẫn buồn bã như cũ: “Nhưng mà, giờ chị lại viết chị yêu cô giáo, mẹ nhất định sẽ đau lòng.”

Quý Du quay đầu nhìn Tiêu Vũ, Tiêu Vũ lập tức thu lại vẻ mặt xem kịch, làm bộ đau lòng muốn chết nói: “Con đừng lo cho mẹ.”

Quý Huyền: “……”

Quý Du chớp đôi mắt đào, nói một cách cẩn thận: “Vậy con viết thêm mẹ vào nhé, viết con yêu cô Y nhưng con yêu mẹ nhiều hơn! Vậy được không ạ?”

Tiêu Vũ lắc đầu nói: “Đây là bài văn viết về chuyện con yêu cô giáo, sao viết thêm mẹ vào được! Như thế sẽ bị lạc đề.”

Quý Du cũng thấy thế, lại nghe tiếng Tiêu Nhược Quang nói: “Con vẫn sẽ viết như thế!”

Trong chớp mắt Quý Du bị khích tướng thành công, gào lên: “Con cũng sẽ viết!” Sau đó quay đầu nói với Tiêu Vũ: “Không sao đâu mẹ, đây không phải bài tập trên lớp, có thể viết như thế!”

Tiêu Vũ nháy mắt với Quý Huyền, sau đó hiên ngang lẫm liệt cất giọng: “Vậy ngại quá, nhưng không hiểu sao mẹ lại thấy vui ghê?”

Quý Du nháy mắt như được bơm máu sống lại, không phải chỉ viết thêm 7 chữ thôi sao! Chẳng khó chút nào!

(Câu “Nhưng con yêu mẹ nhiều hơn” bản gốc ghi là “但是我更爱妈妈 “, 7 chữ!)

Quý Huyền: “……”

Khổng Ngọc Tình đứng đằng sau nhìn lén toàn bộ quá trình vội chạy đi ghi vào sổ cho nhớ, hóa ra có thể làm như vậy!

🐍🐍Đôi lời của editor: 🐍🐍

#1 Tiểu Quang quả là một support tuyệt vời, chưa bao giờ hóng nữ phụ lên sàn như truyện này, coi hai người đấu, hài muốn chớt!

#2 Đây là chương bù đầu tiên, từ giờ đến tối sẽ đăng nốt 4 chương còn lại.(Chắc vậy)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.