Nhật kí phấn đấu của mẹ phản diện

Chương 12


Đọc truyện Nhật kí phấn đấu của mẹ phản diện – Chương 12

Edit+Beta:Editor quyết tâm đẩy mạnh tiến trình thi công  ٩( ᐛ)و

Ngày:17/4/2020

Số từ:1595 từ

– —————————————————————————————–

Quý Huyền liếc Tiêu Nhược Quang một cái, cuối cùng lựa chọn không nói gì nhỉ, quay sang hỏi Tiêu Vũ: “Bác sĩ nói khi nào em có thể xuất viện?”

Tiêu Vũ khẽ nói: “Bác sĩ nói lúc nào tôi xuất viện cũng được, hi vọng người liệt toàn thân như tôi có thể khỏe lên sao? Aiz, dù sao tôi nằm viện lâu như vậy bọn họ nhìn tôi chắc cũng phát chán lên rồi.”

Quý Huyền gật đầu nói: “Vậy mai anh sẽ bảo người tới xử lý một chút.”

Tiêu Vũ trừng anh: “Cái gì gọi là xử lý một chút, tôi có phải người chết đâu. Mai anh nhớ tới đón tôi đó! Phòng trên tầng hai có cửa sổ, anh đừng quên! Quần áo nhớ để lại đây, tạm biệt!”

Quý Huyền: “………” Đù! Anh chưa kịp mở miệng luôn.

Tiêu Vũ liền quay sang nói với Tiêu Nhược Quang: “Tiểu Quang, mau chào tạm biệt cha Sói Mắt Trắng đi con.”

Tiêu Vũ không nói, Quý Huyền cũng quên, Tiêu Vũ vừa nhắc tới thì Quý Huyền mới nhớ ra, hỏi: “Cái thói quen gọi cha Sói Mắt Trắng của Tiểu Quang…… có thể bỏ không?”

Tiêu Vũ chớp chớp mắt, khuôn mặt trẻ con của cô trông cực kỳ ngây thơ nói: “Chuyện này à? Để tôi suy xét lại xem……”

Quý Huyền: “…….” Có thể suy xét có nghĩa là có thể sửa lại.

Tiêu Vũ nói: “Tôi thấy hơi khó, nhưng tôi có thể bảo con.”


Quý Huyền liền nói: “Vậy em bảo con đi!”

Tiêu Vũ thở dài nói: “Tiểu Quang thật là một đứa nhỏ tội nghiệp và đáng thương, từ lúc sinh ra tới hôm trước con mới biết mình có cha, vậy nên tôi mới không cầm lòng được mà nói cho con, con biết anh nhờ điện thoại của tôi.”

Quý Huyền gật đầu, nghĩ ngợi rồi nói: “Không đúng! Đừng nói em lưu tên anh trong điện thoại là….”

Tiêu Vũ gật đầu cái rụp nói: “Anh biết đó, ấn tượng đầu tiên rất quan trọng với trẻ con, tôi cũng không ngờ rằng, tôi cũng không nghĩ tới……”

Quý Huyền ngắt lời cô: “Vậy em nói xem nên làm gì bây giờ?”

Tiêu Vũ hừ một tiếng nói: “Tất nhiên chả cần làm gì cả! Tiểu Quang, sau này đừng gọi cha là cha Sói Mắt Trắng nữa, người khác nghe được người ta cười cho đấy.”

Tiêu Nhược Quang thậm chí không hỏi tại sao, cậu dõng dạc trả lời bằng giọng trẻ con: “Vâng ạ!” Sau đó quay sang nhìn Quý Huyền nói: “Bye bye cha nhé ~”

(Nhanh!Gọn!Lẹ! Tiêu Vũ chỉ cần nói một câu là Tiểu Quang sẽ nghe lời. Tiêu Quang chính là tiêu biểu cho đứa con Nhị Thập Tứ hiếu!) 

Quý Huyền: “…..” Anh ngay sau đó nhận ra điều gì, giận dữ quát: “Nếu em có thể nói một câu là xong chuyện thì sao hôm qua không chịu nói cho rõ?”

“Hôm qua? Hôm qua anh có hỏi đâu!” Tiêu Vũ nói như chuyện đương nhiên.

Quý Huyền tức muốn hộc máu, nếu như anh không hỏi thì phải làm cha Sói Mắt Trắng tới bao giờ chứ?

(Cả đời anh nhé!!!!! 🙂🙂🙂)

Tiêu Nhược Quang nghĩ ngợi rồi nhìn Tiêu Vũ hỏi: “Mẹ ơi, nếu họ của cha không phải Sói Mắt Trắng thì là gì ạ?”

Tiêu Vũ Ừ~ một tiếng rồi tự hỏi bản thân, Quý Huyền vội vàng nói: “Cha họ Quý, con trai, con cứ gọi cha là được, đừng thêm gì vào.”


Tiêu Nhược Quang gật đầu, nói: “Vậy chị cũng họ Quý ạ?”

Quý Huyền gật đầu nói: “Ừ, tên chị con là Quý Du, cũng họ Quý.”

Nghe thế, Tiêu Nhược Quang ngây thơ hỏi: “Cha ơi, vậy sao con lại mang họ Tiêu?”

Quý Huyền: “….” Qúy Huyền không biết trả lời như thế nào đành theo phản xạ nhìn Tiêu Vũ.

Tiêu Vũ nhìn anh khẽ cười, Quý Du đứng cạnh mở miệng: “Em không sống trong nhà chị, đương nhiên không mang họ Quý!”

Tiêu Nhược Quang trợn tròn mắt nhìn chị gái hỏi: “Em… Em không phải là con của cha sao?”

Quý Du: “…….Ừm ~ Sao chị biết!”

Tiêu Nhược Quang nhìn Quý Du, rồi lại nhìn Quý Huyền, sau đó nhìn Tiêu Vũ nói: “Mẹ ơi, không phải những đứa  trẻ khác đều mang họ của cha sao? Họ của con và cha không giống nhau, vậy con không phải là con của cha ạ?”

Quý Huyền vội nói: “Con là con của cha mà!”

“Vậy sao con lại không ở chung với cha,sao con không theo họ Quý của cha chứ?”

Quý Huyền vẫn không biết trả lời ra sao, chỉ còn biết nhìn Tiêu Vũ mong cô giúp đỡ, Tiêu Vũ mỉm cười nói một câu liền K.O Tiêu Nhược Quang: “Vì con ở chung với mẹ nên con theo họ mẹ.”

Tiêu Nhược Quang ngộ ra chân lý gật đầu, nói: “A, đúng rồi, từ nhỏ con đã ở với mẹ.”

Quý Huyền: “……..” Cái gì? Hóa ra có thể trả lời vậy hả?


Quý Du nghi ngờ nhìn Tiêu Vũ hỏi: “Vậy sau này nếu mẹ về nhà ở thì con sẽ mang họ gì?”

Quý Huyền: “……..” Hóa ra có thể nghĩ tới chuyện đó hả?

Tiêu Vũ cười hiền hậu: “Vậy con sẽ có hai cái họ để lựa chọn, muốn theo họ Quý thì theo, muốn theo họ Tiêu thì theo.”

Quý Huyền: “!!!”

Tiêu Vũ quay sang nói với Quý Huyền: “Đúng không?”

“Đúng? Đúng cái đầu em đó! Chuyện này nói sửa là sửa được chắc?” Lông toàn thân Quý Huyền đều xù hết lên.

Tiêu Vũ liền nói: “Anh là đồ ngốc à! Con họ gì mà chẳng được, tên trong hộ khẩu có thay đổi đâu mà lo, con thích thế nào thì kêu thế ấy.”

Quý Huyền: “……” Vậy đây chính là lừa con nít một cách công khai mà

(Editor: Đây là biểu hiện của sự lươn lẹo đó! Chị Vũ ạ🙄🙄🙄🙄)

Quý Du nghe cũng không hiểu, chỉ nghĩ ngợi rồi nói: “Con vẫn muốn giữ họ Quý! Nếu con theo họ Tiêu, chẳng phải đọc là Tiêu Du sao? Nghe y hệt như tên mẹ.”

[Tên của Qúy Du bên Tiếng Trung đọc là Ji Ju ( 季瑜) còn tên của Tiêu Vũ đọc là Xiao Ju ( 萧雨) , chữ Du và chữ Vũ đều đọc là Ju]

Tiêu Vũ nhướng mày: ” Không tồi nha ~ con gái, sao con biết tên mẹ đọc là Tiêu Vũ (Xiao Ju) thế?”

Quý Du được khen, cười đắc ý, khoanh tay trước ngực, hếch mũi lên trời mà đắc ý nói: “Cuối giường mẹ ghi thế mà, con biết hết đấy. Con biết rất nhiều từ, còn có thể làm văn nữa cơ, mấy bạn cùng lớp con không biết đâu, họ vẫn đang học ghép vần.”

Tiêu Vũ gật đầu, Tiêu Nhược Quang ngồi cạnh hổ thẹn cúi đầu. Quý Huyền thấy thế vội xoa đầu Tiêu Nhược Quang, nói: “Đợi về nhà, cha sẽ liên hệ với nhà trẻ cũ của chị con,Tiểu Quang cũng sẽ được đi học.”

Tiêu Nhược Quang ngẩng đầu, hai mắt sáng lấp lánh, chớp chớp hỏi lại: “Con có thể đi đi học sao?”


Quý Huyền gật đầu đầy mạnh mẽ, Tiêu Nhược Quang ôm lấy Quý Huyền, òa khóc nức nở nói: “Cha,con cảm ơn cha! Cha là người tốt nhất.”

Quý Huyền nghe thế thì cảm thấy lâng lâng*, Tiêu Nhược Quang lại nói tiếp: “Cha ơi, để con tiễn cha ra cửa nhé!”

Quý Huyền lâng lâng gật đầu, nắm tay Tiêu Nhược Quang đi ra cửa, bỏ lại Quý Du đứng đó nhíu mày nhìn theo, khiến cô bé giận dỗi chửi thầm trong bụng: Cái ông già này, có mới nới cũ, hứ!

Ban Trinh Diệp chỉ có thể dắt tay Quý Du, nói: “Con chào tạm biệt mẹ đi!”

Quý Du quay đầu nói với Tiêu Vũ: “Con chào mẹ.” Nghĩ một chút rồi đỏ mặt thỏ thẻ: “Mai con cũng sẽ tới đến đón mẹ về nhà.”

Tiêu Vũ nở nụ cười của mẹ hiền: “Mẹ chờ con, con làm được một chuyện tốt như vậy nhớ phải kể cho cô Y nghe đấy.”

Quý Du nghiêng đầu,lộ ra khuôn mặt loli của cô nhóc, hỏi: “Kể cái gì cơ ạ?”

Tiêu Vũ định giơ tay lên,phát hiện mình không giơ được, lại cười với vẻ mẹ hiền nói: “Đứa nhỏ ngốc, đương nhiên là nói cho cô Y biết mai con muốn đến đón mẹ về nhà rồi! Cô giáo nào cũng thích học trò ngoan, như vậy, thì ngày mai khi con xin nghỉ, cô giáo không những không tức giận mà con khen con là đứa con hiếu thảo nữa.”

Quý Du trợn tròn mắt: “Thật ạ? Làm thế cô Y sẽ thích con hơn ạ?”

Tiêu Vũ thề son sắt, mỉm cười, không hề do dự đáp: “Tất nhiên rồi.”

Quý Du vui vẻ gật đầu.

Ban Trinh Diệp: “…..”

Lâng lâng*:Chìm trong hạnh phúc tột cùng, không biết trời chăng đất hỡi gì ấy.

🐍🐍Đôi lời của editor: 🐍🐍

#1 Cuộc hội ngộ gia đình 4 người đã diễn ra tốt đẹp. Thật vui mừng, thật hạnh phúc.

#2 Tiểu Quang đã sửa lại cách gọi với Qúy Huyền nên chuyên mục cà khịa anh nhà xin kết thúc từ đây.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.