Đọc truyện Nhật kí phấn đấu của mẹ phản diện – Chương 100
Lâm Hồng bị màn phản dame của Tiêu Vũ làm cho không thể nói nên lời, Y Lam Nhã thấy vậy thì hí hửng muốn bay lên luôn.
Y Lam Nhã đang có tâm trạng tốt nói: “Chị ơi, chị sắp sinh rồi, sao cứ phải làm khó tiểu Liệt thế ạ? Chị không phải là mẹ ruột của thằng bé, chị đi sinh con, chắc nó không có ý định đi xem đâu.”
Tiêu Vũ cười hì hì, nói theo: “Đúng rồi đó!”
Nghe câu trả lời của Tiêu Vũ, Văn Thiên Lãng đang đi phía trước tức giận, quay lại mắng Y Lam Nhã: “Cô im đi.”
Sau đó anh ta vội vàng bảo tài xế đỡ Lâm Hồng lên ghế sau xe, Y Lam Nhã thì ngồi ghế phụ.
Trước khi lái xe, Văn Thiên Lãng thò đầu ra nói với Tiêu Vũ: “Nói cho thằng ranh đó biết, nếu nó dám không đến thì nó chết chắc.”
Tiêu Vũ cười nói: “Vậy anh cứ yên tâm! Tôi tuyệt đối không bao giờ nói cho em ấy biết đâu.”
Văn Thiên Lãng: “……..”
Lâm Hồng ba chấm lắm rồi, vội nói: “Em sắp sinh rồi, đi nhanh lên, bụng đau quá đi!!!!”
Văn Thiên Lãng vẫy tay với tài xế nói: “Mau mau mau lên, không thấy phu nhân sắp sinh rồi à? Mau xuất phát đi.”
Tài xế ấm ức liếm môi rồi lái xe rời đi.
Tiêu Vũ nhìn vào mông xe của Văn Thiên Lãng và nghĩ : Một vai làm nền (pháo hôi) chuẩn bị lên sàn rồi.
Khi Văn Liệt thức dậy, Tiêu Vũ liền kể cho cậu nghe chuyện này.
Văn Liệt gật đầu không nói gì, cậu không quan tâm đến chuyện Lâm Hồng sắp sinh, sinh con trai hay con gái đều không liên quan gì đến cậu cả.
“Em muốn có em trai hay em gái?” Tiêu Vũ hỏi cậu.
Văn Liệt cười nói: “Có em trai hay em gái cũng không quan trọng, đã đi theo mẹ kế, nhất định không phải người tốt.”
Tiêu Vũ vỗ vỗ đầu cậu, nói: “Thôi, vậy em ở nhà đi! Nếu…..muốn đi thăm, có thể nói với chị nhé.”
Văn Liệt lắc đầu, sau đó xoay người trở lại bàn ăn.
Quý Du nhìn thấy cậu quay lại liền hỏi: “Mẹ gọi anh qua làm gì thế?”
Văn Liệt đáp lại: “Chị Tiêu nói mẹ kế của anh sinh em bé rồi.”
Quý Du nói với vẻ khẩn trương: “Sinh em bé? Sinh em bé sao? Chúng mình đi thăm đi.”
Văn Liệt lắc đầu nói: “Anh không muốn đi, quan hệ giữa anh với mẹ kế không tốt, đi có gì hay?”
Quý Du lo lắng: “Anh có quan hệ xấu với mẹ kế anh, chứ đâu có quan hệ xấu với em kế đâu.
Em chưa bao giờ thấy em bé cả, lúc em trai về thì đã 3 tuổi rồi.”
Tiêu Nhược Quang đang uống sữa nghe chị gái nói vậy thì ngẩng đầu lên, đầu lắc lư, trên môi còn dính lớp sữa mỏng hình tròn, nhóc hỏi ngây ngô: “Chị gái không thích em ba tuổi ạ?”
Quý Du đáp: “Thích chứ!”
Tiêu Nhược Quang lại hỏi: “Chị thích em bé hơn hay em 3 tuổi hơn?”
“Ờ……” Quý Du ngập ngừng, nhóc chưa bao giờ thấy em bé cả.
Vì vậy, Tiêu Nhược Quang nhìn chị gái với ánh mắt buồn bã, ánh mắt mang vẻ muốn nói lại không nói nên lời khiến Quý Du cảm thấy tội lỗi.
Quý Du liền đáp lại một cách chắc nịch: “Chị chắc chắn thích tiểu Quang hơn.”
Tiêu Nhược Quang gật đầu cười, Quý Du nói tiếp, “Nhưng, chị thích Tiểu Quang cũng không mâu thuẫn với chuyện đi xem em bé.”
“Vậy chúng ta cùng đi xem em bé đi! Em cũng chưa thấy em bé bao giờ.” Tiêu Nhược Quang nói.
Văn Liệt thấy Quý Du và Tiêu Nhược Quang muốn đi, vì vậy cậu chạy đến chỗ Tiêu Vũ, nói với cô: “Chị Tiêu, hôm nay tụi em có thể xin nghỉ để đi xem em bé được không ạ?”
Tiêu Vũ chỉ nghĩ Văn Liệt muốn gặp em trai hay em gái của mình thôi, cô liền đáp: “Được chứ.”
Cho dù có xung đột với Văn Thiên Lãng như thế thì đứa trẻ vẫn chỉ là một đứa trẻ, và Tiêu Vũ không muốn trẻ con bị liên lụy.
Nếu Văn Liệt muốn đến thăm em, Tiêu Vũ sẽ không ngăn cản vì bất cứ lý do gì.
Vì vậy, khi Quý Huyền ra ngoài đi làm, Tiêu Vũ dẫn theo 3 đứa bé theo sau anh.
Quý Huyền: “…..”
Quý Huyền mang giày vào, nhìn bốn cái đuôi phía sau, nhìn Tiêu Vũ một hồi cũng không nói được câu nào.
Chỉ thấy ánh mắt của Tiêu Vũ đều viết: “Hỏi em, hỏi em đi”, vì vậy Quý Huyền nể tình hỏi: “Mấy mẹ con đi đâu vậy?”
Tiêu Vũ gật đầu, kéo ba đứa trẻ sang rồi đáp: “Anh biết Văn Thiên Lãng sắp sinh chưa?”
Quý Huyền sửng sốt, khiếp sợ nhìn cô: “Em vừa nói cái gì? “
Tiêu Vũ cũng sửng sốt, sau đó phản ứng lại thì “À” một tiếng rồi nói: “Không phải, ý em là vợ của Văn Thiên Lãng sắp sinh rồi, anh biết không? “
Quý Huyền chưa trả lời, Tiêu Vũ đã vui vẻ nói: “Anh không biết đúng không?”
Quý Huyền đã nghe chuyện này, chỉ có thể lắc đầu nói: “Không biết.”
“Vậy chúng ta đi xem một chút đi.” Tiêu Vũ nói.
“Có gì hay đâu?” Quý Huyền hỏi, không họ hàng gì với anh, chỉ là hàng xóm thôi mà.
Ngay cả khi có quan hệ tốt thì cũng chờ họ về rồi sang nhà tặng quà là được.
Tiêu Vũ kéo Văn Liệt nói tiếp: “Tiểu Liệt muốn nhìn thấy em trai hay em gái của mình.
Chẳng phải em không muốn cậu nhóc phiền não nên định dẫn đi thăm sao? Anh có thể đưa tụi em đi chung được không?”
Quý Huyền muốn nói không, nhưng nhìn vào đôi mắt đầy háo hức của một người lớn và ba đứa trẻ.
Bốn cặp mắt cong cong, ánh lên vẻ đáng yêu lung linh cuối cùng cũng đánh bại Quý Huyền, anh nói: “Chỉ có thể đi một lúc thôi nhé.”
Tiêu Vũ cùng ba đứa trẻ đều gật đầu nói: “Vâng ạ ~”
Khi đến bệnh viện, Tiêu Vũ vừa bước vào thì thấy Văn Thiên Lãng đang thanh toán viện phí.
Tiêu Vũ còn vui vẻ chào hỏi anh ta: “Chào anh Văn.
Anh ở đây lâu như vậy mà giờ anh mới trả phí à?” Theo lý mà nói, Văn Thiên Lãng ra ngoài lâu như vậy, sinh thì đã sinh xong rồi chứ, sao giờ mới đóng phí nhỉ?
Văn Thiên Lãng nhìn thấy Tiêu Vũ, liền nói: “Thằng ranh Văn Liệt có tới không?”
Tiêu Vũ hỏi anh ta: “Anh đừng nói nhảm thế chứ? Mới hai ngày không gặp thôi mà không quen biết con trai mình luôn à?”
Văn Thiên Lãng cẩn thận tìm tìm, lúc này mới nhìn thấy Văn Liệt đang đứng tránh sau lưng Tiêu Vũ.
Anh ta vẫy tay với Văn Liệt nói: “Lại đây.”
Văn Liệt nói: “Không lại.”
Văn Thiên Lãng tức hộc máu nói: “Tao cmn đang khách sáo với mày à? Không cần cái đầu mày, tao bảo mày lại đây là để mày xếp hàng hộ tao.”
Văn Liệt Uyển đổi lại giọng điệu, trả lời: “Không tới.
“
Văn Thiên Lãng lại muốn ra đánh cậu, liền nhìn về hàng dài xếp hàng, nếu ra ngoài thì lại phải xếp hàng lần nữa.
Vì vậy, anh ta chỉ có thể đứng đực ra đó, nói sang: “Mày có tin ông đây đánh chết mày không hả?”
Văn Liệt nhíu mày, muốn nói cái gì đó thì Tiêu Vũ đè vai cậu.
Văn Liệt ngẩng đầu nhìn Tiêu Vũ, đôi mắt cậu lộ vẻ tủi thân, Tiêu Vũ lắc đầu với cậu.
Khi Văn Thiên Lãng đang định nói tiếp thì thấy Tiêu Vũ nghiêm mặt nhìn mình.
Văn Thiên Lãng biết miệng Tiêu Vũ vừa độc lại cay, một khi đã mở miệng thì không biết sẽ nói ra cái gì nữa.
Bởi vậy, vừa thấy mặt Tiêu Vũ nghiêm cái, Văn Thiên Lãng liền cau mày chờ Tiêu Vũ nói điều gì đó tàn nhẫn.
Sau đó, anh nhìn thấy Tiêu Vũ ngoắc ngón tay mình rồi bảo: “Anh ra đây đi!”
Văn Thiên Lãng: “……”
Quý Huyền: “……”
Mọi người: “……”
Náo loạn một hồi như vậy, cuối cùng Văn Thiên Lãng vẫn phải tự xếp hàng đóng viện phí.
Lúc lên thang máy, Tiêu Vũ vẫn đi theo hỏi: “Này, sao anh đến sớm vậy mà giờ mới thanh toán viện phí thế? Không đúng! Chẳng lẽ trước đó anh chưa sắp xếp chuyện sinh con à ? Tôi nhớ Lâm Hồng sinh đủ tháng mà, đúng không? “
Văn Thiên Lãng trợn mắt nói: “Hôm nay ông đây song hỷ lâm môn.”
Tiêu Vũ buồn cười hỏi: “Y Lam Nhã cũng sinh à?” Cho nên đây là đóng viện phí cho Y Lam Nhã?
Văn Thiên Lãng nhìn cô hỏi: “Sao cô biết?”
Tiêu Vũ: “……”
Văn Thiên Lãng vẫn cười nói tiếp: “Hôm nay cả hai bà vợ của tôi đều sinh con, sinh cùng một ngày, chứng tỏ hôm nay là ngày tốt.
“
Quý Huyền cau mày nhìn Văn Thiên Lãng hỏi:”Vợ nhỏ của anh mới bầu 7 tháng mà?”
Nhất thời, mọi người trong thang máy nhìn Văn Thiên Lãng và Quý Huyền bằng ánh mắt khác thường, nhất là ánh mắt nhìn Văn Thiên Lãng, như thể đang nhìn thằng trai khốn nạn của thế kỉ vậy.
Dường như Văn Thiên Lãng không cảm thấy được điều này, chỉ vui vẻ đáp lại Quý Huyền: “Ừ.”
Quý Huyền nghẹn lời: “Đứa bé còn quá nhỏ, chưa được đủ tháng mà?”
Văn Thiên Lãng tiếp tục đáp lại một cách đắc ý: “Quý tổng không hiểu rồi, anh có nghe qua câu này chưa? Câu bảy sống tám không sống đấy, sinh non 7 tháng dễ sống, sinh non 8 tháng khó sống.”
Tiêu Vũ không muốn nói bất cứ điều gì trước mặt mấy đứa trẻ, vì vậy cô không đáp lại câu nào.
Mấy người đã lên tới tầng 10, cả Y Lam Nhã và Lâm Hồng đều đang nằm trong phòng sinh rồi.
Văn Liệt nắm lấy tay Tiêu Vũ, hỏi: “Em bé vẫn chưa ra ạ?”
Tiêu Vũ lắc đầu đáp: “Chị không biết, Văn Thiên Lãng, vợ anh vẫn chưa sinh à?”
Văn Thiên Lãng xoa tay vui vẻ nói: “Sắp rồi, Quý tổng mời ngồi!”
Quý Huyền nhìn đồng hồ rồi nói: “Không cần, tôi chuẩn bị đi làm rồi.” Sau đó, anh nói với Tiêu Vũ: “Chúng ta về trước đi! Đợi họ sinh xong thì hẵn qua nhìn em bé.”
Tiêu Vũ nhìn về phía phòng sinh, quay đầu nói với Văn Liệt: “Có thể không nhanh vậy đâu! Tiểu Liệt có muốn về nhà chờ không?”
Văn Liệt không biết gì về chuyện này liền hỏi: “Sinh em bé lâu đến thế ạ? “
Văn Thiên Lãng tự hào nói: “Thằng nhóc thúi này, mày tưởng sinh em bé dễ lắm à? Đều phải đau lâu ơi là lâu.”
Lời này của Văn Thiên Lãng khiến Văn Liệt nhớ tới người phụ nữ ngồi bên cửa sổ, mái tóc bà bay trong gió, khuôn mặt tái nhợt và ánh mắt kinh tởm mỗi khi nhìn cậu.
Bờ môi bà không còn huyết sắc, một tay dựa vào bàn, cầm ly nước, một tay ôm chân, móng tay cũng không còn màu hồng tươi khỏe mạnh.
Không biết bà đã nhìn chằm chằm Văn Liệt bao lâu, Văn Liệt nghe thấy bà nói: “Thật sự càng ngày càng giống bố mày, ghê tởm.”
“Anh Tiểu Liệt.” Giọng Quý Du gợi lại sự tỉnh táo của Văn Liệt.
Ánh mắt của Quý Du mang vẻ lo lắng, cô bé nhìn Văn Liệt hỏi: “Em bé còn lâu mới ra, mẹ nói chúng ta đến công ty của cha chờ.”
Văn Liệt gật đầu nói: “Được.”
Quý Du cười.
kéo tay anh, Văn Liệt quay đầu lại nói với Văn Thiên Lãng: “Cha, lát nữa con sẽ về gặp em trai hay em gái.”
Văn Thiên Lãng trừng mắt nhìn cậu: “Em trai thì em trai, em gái cái gì? Không có em gái đâu.
Thật là, sinh mày lớn vậy mà được tích sự gì chứ? Vốn định bảo mày giúp đỡ.”
Văn Liệt không đáp, kéo tay Quý Du rời đi, Tiêu Vũ hỏi Văn Thiên Lãng: “Khi nãy anh ở dưới xếp hàng đóng tiền vì bỗng dưng Y Lam Nhã muốn sinh à?”
Văn Thiên Lãng gật đầu: “Không kịp thời gian sắp xếp chỗ cho cô ấy, đành phải đi xuống xếp hàng chờ.”
Tiêu Vũ hỏi tiếp: “Cổ đang tốt vậy, sao đột nhiên lại sinh rồi?”
Văn Thiên Lãng lắc đầu, nói một cách mờ mịt: “Tôi không biết, tôi sẽ để em ấy vào trong giúp chăm sóc Lâm Hồng, rồi em ấy nhập viện kiểm tra, xong lát sau bác sĩ đi ra bảo mở 4 ngón rồi.
“
Tiêu Vũ: “…..!Tôi cũng không biết nên móc mỉa việc anh để cô ấy đi chăm người ta hay là việc cô ấy vừa vào liền sắp đẻ đây nữa.
“
Văn Thiên Lãng: “…..Mấy người đi nhanh đi, tôi sẽ nhờ người chăm sóc họ.”
Quý Huyền nhìn Văn Thiên Lãng, sau đó cùng Tiêu Vũ rời đi, anh còn kéo tay Tiêu Vũ hỏi: “Tiêu Vũ, em nghe qua câu thành ngữ này chưa?”
Tiêu Vũ thắc mắc hỏi lại: “Câu thành ngữ nào?”
Quý Huyền bình tĩnh trả lời: “Nhiều con nhiều cháu là phúc.”
Tiêu Vũ: “Chưa từng nghe qua.”
Quý Huyền: “……” Anh nhìn Tiêu Vũ bước đi với một nụ cười trên môi, Quý Huyền đuổi theo sau hỏi cô: “Em có cân nhắc việc sinh thêm con không? “
Tiêu Vũ cười đáp lại: “Em đã có một chữ Tốt* viết nước chảy mây trôi, liền mạch lưu loát rồi.
Cần gì thêm một nét nữa làm gì chứ?”
*Chữ 好 (hảo = tốt) bao gồm chữ 女(nữ) con gái và chữ 子 (tử) con trai.
Sự xuất hiện của con gái và con trai có ý nghĩa là tốt đẹp hoặc là đẹp đẽ.
Quý Huyền nói: “Thêm một nét là em có 3 đứa con rồi, chính thức đứng vào hàng nhiều con nhiều cháu rồi, mai sau sẽ thành lão tổ tông đó.”
Tiêu Vũ chỉ trích anh: “Anh xem nhiều phim truyền hình quá rồi đấy.”
Quý Huyền với nói với vẻ mặt đúng đắn: “……Đi thôi! Đến công ty.”
Lúc Tiêu Vũ đến công ty thì nhìn thấy Từ Hạo Nhiên mặc vest ôm tài liệu đang chờ thang máy, Tiêu Vũ bước tới chào hỏi: “Tiểu Từ, cậu ở bộ phận nào vậy?”
Nhìn thấy Tiêu Vũ, Từ Hạo Thiên nhanh chóng đi tới chào hỏi: “Phu nhân, ah, Quý tổng.”
Sau đó, cậu ấy mỉm cười chào Quý Du: “Tiểu thư, tiểu thiếu gia, cậu Văn.”
Quý Huyền đi tới thang máy bên cạnh, nói với Từ Hạo Thiên: “Lên bằng thang của tôi này.”
Từ Hạo Thiên cũng không khách khí, lúc lên thang máy, Từ Hạo Thiên mới trả lời Tiêu Vũ: “Bây giờ em đang làm việc trong phòng thư ký của Quý tổng, rất nhiều điều em còn chưa biết rõ, đang từ từ học hỏi.”
Tiêu Vũ gật đầu hỏi cậu ta: “Dạo này Vũ Đồng thế nào?”
Từ Hạo Thiên trầm mặc rồi đáp: “Cô ấy không liên lạc với em nhiều ngày nay rồi, em gọi thì cô ấy cũng không nhấc máy, đến nhà gõ cửa cũng không thấy phản hồi.”
Tiêu Vũ cau mày hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Từ Hạo Thiên lắc đầu, nói: “Em không biết.”
Tiêu Vũ suy nghĩ một lúc rồi nói: “Hai hôm này, chị sẽ chọn lúc nào đó để đi xem thử.”
Lúc này, Từ Hạo Thiên mới hơi vui vẻ một chút: “Vậy cảm ơn phu nhân nhiều, đến lúc đó chị cần gì thì cứ nói em.”
Quý Huyền bị từ chối yêu cầu sinh thêm bé cưng nữa, trong lòng đang đè lửa nóng, nghe thấy Từ Hạo Thiên nói vậy liền liếc nhìn cậu: “Không cần đi làm à.”
Từ Hạo Thiên: “……”
Đến văn phòng, ngay lập tức mọi người trong phòng thư ký trở nên phấn khích, ngắm 3 đứa nhóc mà Tiêu Vũ dắt theo.
Đẹp trai, xinh gái, thêm một bé dễ thương nữa, mỗi bé một vẻ a ~
Đợi khi Quý Huyền vào văn phòng, Ban Trinh Diệp liền đi tới gõ cửa.
Quý Huyền có rất nhiều việc cần giải quyết, vừa ngồi xuống là bận rộn liền.
Tiêu Vũ và Tiêu Nhược Quang ngồi một bên chơi cờ, Văn Liệt ngồi bên cửa sổ sát đất, Quý Du đi qua gọi cậu.
Văn Liệt hỏi cô bé: “Em thích chị Tiêu, không trách lúc trước chị Tiêu không muốn em sao?”
Quý Du bĩu môi nói: “Hừ, mẹ em thích em, nếu mẹ không thích em, em cũng không thích mẹ.”
Tiêu Vũ đang đánh cờ ở phía sau: “….” Chẳng lẽ gần đây mị đã dính vận mệnh nằm không cũng trúng đạn ư?
Trong lòng Quý Huyền nghĩ, cũng may Quý Du không nói mấy lời nói xấu Tiêu Vũ của anh hồi trước.
Sau đó, Quý Huyền nghe Quý Du nói, “Cha em từng nói rằng mẹ không muốn em, em không tin điều đó chút nào.”
Quý Huyền: “…….”
Tiêu Vũ ngước nhìn Quý Huyền, thật ra cô không ý gì, nhưng mà những lời này của Quý Du khiến cô nhìn theo phản xạ.
Sau đó, cô thấy Quý Huyền nhìn Quý Du với vẻ không thể tin được, Tiêu Vũ liền nổi lên tâm tư muốn trêu ghẹo anh.
“Quý Huyền, hồi trước anh nói em thế sao ~?”
Quý Huyền quay lại nhìn Tiêu Vũ, giải thích: “Anh chưa từng nói qua.”
Lần này đến lượt Quý Du nhìn Quý Huyền với vẻ không thể tưởng tượng: “Cha nói dối! Mẹ nói nói dối là không đúng, không được nói dối.”
Quý Du dùng đôi mắt hoa đào to tròn nhìn chằm chằn vào cha mình: “Hiện tại cha đang nói dối đó.”
Quý Huyền cau mày nhìn con gái, sau đó nói một cách chính trực: “Nhất định con nhớ lầm rồi, có thể là chú con nói đó.”
Quý Du: “……”
Văn Liệt nhìn hai cha con đấu võ mồm, mỉm cười, đứng dậy đi ra ngoài.
Tiêu Vũ liếc nhìn cậu, cô nói với Tiêu Nhược Quang, “Mẹ đi xem anh tiểu Liệt, con tự mình chơi nhé.”
Tiêu Nhược Quang gật đầu: “Mẹ đi đi ạ! Con ở đây chờ mẹ về.”
Tiêu Vũ đứng dậy rời đi, Quý Huyền ở phía sau gọi cô lại, Tiêu Vũ quay đầu nhìn.
Chỉ thấy Quý Huyền đang ngồi ở bộ bàn ghế nhập khẩu từ Ý với kiểu dáng cổ điển, không chỉ mang không khí làm việc, mà còn thể hiện một loại uy nghiêm yên tĩnh.
Quý Huyền ngồi đó, ánh sáng hắt vào từ cửa sổ kính sát trần phía sau, trước mặt anh là một chiếc máy tính, tay phải là một chiếc bút máy, như thể anh đang đọc tài liệu hay đang duyệt công văn trên máy tính vậy.
“Em là nữ chủ nhân của nhà họ Quý, rất nhiều chuyện em không cần lo lắng, nên làm gì thì cứ thế mà làm,không cần để ý chuyện đúng sai.”
Giọng Quý Huyền bình tĩnh lại khàn khàn, thậm chí Tiêu Vũ có thể nghe thấy một chút hương vị gợi cảm.
Nhưng, cô hiểu ý của Quý Huyền, cũng như nghe hiểu, em là thành viên của gia đình, đừng quá lo lắng.
Tiêu Vũ mỉm cười với anh, cảm ơn vì sự tin tưởng và thấu hiểu của anh.
“Em…!cám ơn.” Cuối cùng Tiêu Vũ chỉ nói một câu này, sau đó mở cửa đi ra ngoài.
Văn Liệt đứng một mình bên cửa sổ sát trần của phòng thư ký, cậu tựa vào tấm kính, đôi tay nhỏ nhắn áp lên tấm kính.
Văn Liệt lớn hơn một chút kể từ khi chuyển đến Quý gia, nhưng có lớn hơn thì cậu vẫn không to cao hơn Tiêu Nhược Quang là bao.
Cậu như đang nhìn dòng người đi đường và xe cộ ở dưới, Tiêu Vũ đi tới, chạm vào cậu, cô hỏi: “Sao vậy, tiểu Liệt?”
Văn Liệt quay đầu nhìn cô, Tiêu Vũ cười nói: “Sao trông em buồn thiu thế?”
Văn Liệt quay đầu lại tiếp tục xem đường, nhưng cậu vẫn nói: “Vừa rồi lúc ở bệnh viện, em đột nhiên nghĩ tới người đó, thật ra so với cha, từ tận đáy lòng em ghét mẹ em hơn.
Nhưng mà, mẹ chưa đánh em khi nào…..Hôm nay, lúc thấy mẹ kế sinh em bé, có phải mẹ em cũng sinh em ra như vậy không?”
Tiêu Vũ dời ghế ngồi sang bên cạnh cậu, cùng đưa mắt nhìn chiếc xe bên ngoài, trả lời: “Đúng vậy, phụ nữ nào cũng sinh như nhau cả.
Cô ấy phải có thai trước, sau đó mang thai 10 tháng.
Trong mười tháng này, cô ấy sẽ bị ốm nghén, khó ngủ và thậm chí có thể bị béo phì, rạn da.
Sau này thì không ngủ được, nằm thẳng, nằm nghiêng, thậm chí động thai cũng khiến người mẹ sợ hãi, quá trình sinh nở cũng là một nỗi đau không thể chịu đựng được, rất đau, rất đau, rất đau.”
Văn Liệt nghe vậy, hai mắt dần đỏ lên, cậu hỏi: “Có phải đau lắm đúng không ạ? “
“Đau, rất rất đau.”
Văn Liệt khịt mũi hỏi tiếp: “Vậy thì sao đau như vậy rồi mà vẫn phải sinh ạ?”
Tiêu Vũ xoa đầu cậu, nói: “Lên cao hơn, về mặt khoa học mà nói, là để sinh sôi nảy nở, loài người phải như thế để tiếp tục thịnh vượng.
Đi thấp xuống, về mặt tinh thần mà nói, có lẽ là vì tình yêu.
Nếu, còn có những lý do khác, chị nghĩ, hầu hết mọi người lựa chọn sinh con vì họ đã đến giai đoạn mà thậm chí không hiểu rõ chuyện gì xảy ra, đã lựa chọn sinh ra một đứa bé.”
Văn Liệt lau nước mắt quay đầu hỏi Tiêu Vũ: “Vậy tại sao mẹ lại sinh ra em? “
Tiêu Vũ cười bảo: ” Vì yêu nhỉ! Chuyện của mẹ em, chị nghe nói lúc đó cô ấy rất yêu cha em, cô ấy vì tình yêu dành cho cha em mà mang thai*.
Chị nghĩ, lúc mới gặp em lần đầu, cô ấy cũng rất yêu em.”
(Gốc: 她是怀着对于你们父子的爱生下的孩子, cv: Nàng là hoài đối với các ngươi phụ tử tham sống hạ đứa nhỏ.
Câu này mình không hiểu rõ lắm, ai hiểu thì cmt nha)
Văn Liệt lắc đầu nói: “Em không cảm thấy mẹ yêu em.”
Tiêu Vũ chỉ có thể nói: “Có thể, cô ấy đã từng yêu.
“
Văn Liệt nghe vậy cúi đầu, cậu siết chặt tay hỏi: “Vậy vì cái gì không yêu?”
Tiêu Vũ nhìn xoáy tóc trên đầu cậu, tựa như cậu bây giờ vậy, lẻ loi.
“Có lẽ, đó là bởi cô ấy yêu cha em nhiều hơn.” Tiêu Vũ suy nghĩ một lúc, vẫn nên nói sự thật đi.
“Chị xin lỗi, nhưng chị nghĩ vẫn nên nói việc này cho em.
Có thể cô ấy yêu quá nhiều, cho nên sự phản bội của cha em khiến cô ấy thậm chí không thể nhìn thẳng vào đứa con mang dòng máu của cha em.
“
Văn Liệt quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, giây phút đó, Tiêu Vũ nhìn thấy trên mặt cậu lộ ra vẻ lạnh lẽo*, vẻ lạnh lẽo bất thường và sự căm ghét.
Cậu nói: “Chuyện đó đâu có liên quan gì đến em? Mẹ đã sinh em ra, bây giờ chính bà ấy cũng không muốn em.
Bà ấy đã đưa em đến thế giới này, thật đẹp, thật tuyệt.
Nhưng mà, bà ấy lại không muốn giữ lấy em.”
*Gốc :冷慕 ; cv là “Lạnh mộ” google thì nó bảo “ngưỡng mộ lạnh lùng” (???? ).
Không hiểu, không hiểu
Tiêu Vũ thấy trước mắt là hai vết siết chặt trên ống quần cậu, cô nghe Văn Liệt nói tiếp: “Em cảm giác mình là một đứa bé hư, em không biết bản thân đang ở đâu? Đi đâu? Tại sao lại ở đây? Em không biết phải đi như thế nào nữa.
Em giống như đứa bé mù không thấy thế giới này, nếu không ai dắt em đi, em sẽ không đi.”
Tiêu Vũ thở dài, đưa tay ôm đầu cậu, để cậu dựa vào mình, cô nói: “Không liên quan gì đến em cả, tiểu Liệt, là lỗi của bọn họ.
Bọn họ không có tư cách mang oán hận lên đầu em, vì họ quá yếu đuối.
Tiểu Liệt, đừng trách bản thân, cũng đừng nghĩ việc mình đang làm có đúng không.
Chị Tiêu nói cho em biết nhé, trên đời này còn tồn tại những người cha người mẹ như thế, vô trách nhiệm cũng như không biết nghĩa vụ của mình, thậm chí sẽ oán hận đứa con của họ.
Không sai, trên đời này vẫn có bậc cha mẹ căm ghét đứa con của chính họ đấy, cho nên, không liên quan gì đến em cả, không phải do em không đủ tốt đâu.”
Lúc này Văn Liệt mới rơi lệ, cậu mếu máo nhìn Tiêu Vũ, nói: “Chị Tiêu, bà ấy nói em giống cha, còn nói em ghê tởm.”
Tiêu Vũ nhẹ nhàng vỗ lưng cậu: “Không, chị biết, em rất tuyệt vời.
Em cảm thấy chị Tiêu hiểu biết hơn mẹ em đúng không nào?”
Văn Liệt gật đầu, Tiêu Vũ mỉm cười: “Vậy nên, chỉ cần nhớ những gì chị Tiêu đã nói là được nhé, tiểu Liệt nhà ta là tốt nhất.”
Văn Liệt lao vào lòng Tiêu Vũ, cọ cọ người cô thật mạnh.
Chạng vạng, Văn Liệt nhìn thấy mấy đứa em của mình, Lâm Hồng sinh được cậu chủ nhỏ Văn gia như ý nguyện, còn Y Lam Nhã giống như kiếp trước, sinh con gái đầu lòng.
Bởi vì con gái của Y Lam Nhã sinh non 7 tháng nên bây giờ đang nằm ở phòng chăm sóc đặc biệt cho trẻ sơ sinh, Văn Liệt không nhìn thấy cô bé.
Nhưng cậu đã thấy con trai của Lâm Hồng, cô ta vốn nằm phòng đơn.
Nhưng vì Y Lam Nhã thì bất ngờ sinh non, mà chưa kịp sắp xếp phòng bệnh, phòng bên ngoài đầy rồi, có chỗ ở hành lang thì Y Lam Nhã không chịu, thế là cô ta được xếp nằm trong phòng Lâm Hồng luôn.
Tiêu Vũ đi vào, thấy vợ lớn vợ bé đều nằm trên giường, đúng là chép miệng thay cho Văn Thiên Lãng.
Văn Liệt đã khóc một trận ở công ty nên giờ đã khá hơn hẳn, cậu nhìn đứa nhỏ trong nôi, cau mày nghiêm túc nói với Tiêu Vũ đang đứng bên cạnh: “Chị Tiêu, trông xấu quá.”
Lâm Hồng: “……”
Tiêu Vũ nói: “Đại khái xí trai hơn em một chút.”
Văn Liệt gật đầu hỏi: “Là bởi vì mẹ em ấy xấu ạ?”
Lâm Hồng: “…..” Mẹ mày mới xấu xí đấy!.