Đọc truyện Nhật Kí Nuôi Con Hằng Ngày – Chương 1818
Tại biệt thự nơi Lâm Thư Thư bị giam giữ,à không bây giờ cô ta đã là chủ nhân của ngôi nhà này, từ khi phát hiện bản thân có thai, tuy rằng kết quả khi nói ra với Hàn Thiên Hạo không như cô ta mong muốn nhưng ít ra nó cũng giúp cô ta dễ dàng tiếp cận Hàn Thiên Hạo hơn.
Đúng là nữ chính được tác giả ưu ái, dù cốt truyện có đi sai lệch thì cũng dễ dàng hàn gắn lại.
Từ khi cô ta mang thai, Hàn Thiên Hạo từ lạnh lùng xa cách, bị cô ta dùng lời ngon ngọt cùng hành động dịu dàng lừa gạt, làm hắn cảm giác được bản thân mình có trách nhiệm làm cha.
Từ khi cô ta mang thai đến giờ, hắn không bao giờ về muộn dù chỉ một ngày, đều đặn hằng ngày mỗi sáng và tối đều phải ăn chung với cô ta.
Người hầu phải luôn túc trực bên cạnh Lâm Thư Thư 24/7, khiến cô ta sống sung sướng như một bà hoàng.
Cứ tưởng rằng cô ta sẽ tiếp tục sống yên ổn, sung sướng như vậy.
Nào ngờ, vào một ngày vừa tiễn Hàn Thiên Hạo đi làm liền nhận được một tin nhắn từ số điện thoại lạ.
Vừa nằm nghỉ trên chiếc giường mềm mại, liền mở tin nhắn ra xem.
Tinh nhắn vừa hiện ra, đôi mắt nhìn chằm chằm cào màn hình điện thoại, cả khuôn mặt thiếu nữ trở nên xanh xám.
Là tin nhắn nặc danh, thường thì như tin nhắn như vậy thường mang nội dung đùa dai hoặc tin nhắn rác, nhưng nội dung tinh nhắn này lại làm cả người Lâm Thư Thư rơi vào hầm băng.
Trong tin nhắn là hàng loạt hình ảnh gợi cảm, nóng bỏng của một một cặp tình nhân, nữ nhân trần truồng, thân thể như rắn nước bám chặt trên người đàn ông, cơ thể trắng nõn nổi bật trên làn da màu đồng của người đàn ông.
Cả hai quấn lấy nhau với đủ tư thế trong phòng khách.
Qua một loạt hình ảnh khác, cũng là cô gái đó nhưng lại cùng một người đàn ông khác làm một loạt động tác mờ ám kích thích trên sàn nhảy, cô gái mang đồ hở đến bạo, người khác nhìn vào chắc phải ngượng ngùng.
Rồi có cả video quay rõ nét cũng là cô gái đó nhưng cùng hai người đàn ông khác triền miên trên giường, từng tiếng rên rỉ của cô gái cùng tiếng gầm trầm đục của hai người đàn ông như làm cho Lâm Thư Thư chết lặng.
Nếu nhìn kĩ thì nữ chính trong những bức hình không ai khác ngoài Lâm Thư Thư.
Còn những người đàn ông kia chính là những ông trùm mà cô ta bám lấy khi ra nước ngoài.
– Làm sao có thể? Sao lại có những hình ảnh này? Là ai đã gửi cho mình? Gửi với mục đích gì?
Hàng loạt câu hỏi cứ thay nhau xuất hiện trong đầu cô ta khiến cô ta lâm vào lo sợ, khủng hoảng.
Bỗng tiếng điện thoại đột nhiên vang lên khiến Lâm Thư Thư hốt hoảng.
Vừa mở máy lên liền nghe thấy giọng nói quen thuộc,tình nhân cũ của cô, cũng là ông trùm xã hội đen, là người xuất hiện trong những bức hình đầu tiên, Vương Húc.
– Em yêu, đã lâu không gặp, từ khi kiếm được tên nhà giàu kia để dựa vào thì liền quên bọn anh luôn à.
– Không …
không có.Em nào dám quên.
– Vậy sao, nếu đã không quên vậy mau đến tìm bọn anh đi.
Địa chỉ đã gửi cho em rồi đấy.
Thư Thư em có thể không đến nhưng bọn anh không chắc những tấm ảnh này có nôn nóng mà tự mình chạy đến chỗ tên kia không, tên gì nhỉ …
à Hàn Thiên Hạo đúng không? Dù sao khó khăn là em mới leo lên được vị trí bây giờ, nếu mà bị vứt bỏ thì tụi anh sẽ rất khó chịu đó.
– Không được, cầu anh đừng gửi cho anh ấy, em sẽ đến, sẽ đến mà.
– Đúng à bé ngoan của tụi anh, nhanh nhanh đến nhé, đừng để tụi anh phải đợi lâu, nếu không hậu quả em tự chịu.
– Sẽ lập tức đến, lập tức đến.
Vừa dập máy, Lâm Thư Thư liền không dám chậm trễ mặc áo khoác ra ngoài, nói với mấy người hầu muốn đi mua sắp, dẫn theo vài người vệ sĩ đến trung tâm mua sắm.
Nhưng lại nhanh chóng cắt đuôi bọn họ khi giả vờ đi vệ sinh.
Vừa cắt đuôi đám vệ sĩ Lâm Thư Thư liền nhanh chóng đi đến địa điểm nhận được.
Vừa đi vừa lo sợ, nếu những hình ảnh đó đến tay Hàn Thiên Hạo thì giấc mơ vào Hàn gia sẽ lập tức tiêu tan thậm chí còn bị sĩ nhục, chịu trừng phạt từ hắn nữa.
Nhớ đến những ngày bị giam cầm, cả người Lâm Thư Thư lại run lên bần bật.
Tuyệt đối không để cho hắn biết, chỉ cần xoá hết những hình ảnh đó thì không việc gì phải lo cả.
Tiến vào khách sạn, liền được nhân viên dẫn lên một phòng bao dành cho tổng thống.
Cô nhân viên bước lên trước cánh cửa sang trọng, vừa gõ nhẹ, thông báo với người ở trong phòng:
– Tiên sinh, khách của ngài đã được đưa đến.
– Để cô ấy vào rồi rời đi đi.
– Vâng, tiểu thư mời.
Vừa cúi chào cô ta thì nhanh chóng rời đi.
Lâm Thư Thư hít một hơi sâu rồi đẩy cửa bước vào.
Vừa vào mùi khói thuốc khiến cô khó chịu, nhìn chiến trường đầy rẫy nhiều thứ từ chai rượu, áo quần, ngay cả thuốc phiện cũng có.
Những thứ này Lâm Thư Thư đều quen thuộc vì cô ta đã thấy vô số lần khi ở bên Vương Húc.
Một cảm giác không lành ập đến làm cô ta bất an.
Bước chân không tự chủ mà lùi lại phía sau, cả người run lên khi cảm giác được có người đang nhìn mình.
.