Đọc truyện Nhật Kí Hôn Nhân Của Tôi Và Thần Tượng – Chương 62
Hoắc mỗ bây giờ đúng là đang có suy nghĩ muốn nghiêm chỉnh quay chung một phim với vợ, thậm chí cả tên phim hắn cũng nghĩ đến rồi, gọi là “Trêu chọc vợ mỗi ngày” đi, vừa nghe cái tên là sẽ biết ngay nội dung của phim là gì rồi.Không có cách nào, suy nghĩ của anh chồng sắc lang nó xấu xa như vậy đấy.Tuy nhiên đó chỉ là suy nghĩ của một mình Hoắc Sâm thôi, chẳng liên quan gì đến người khác hết.
Nói cách khác thì cái tên bộ phim cũng chỉ tồn tại ở trong đầu của Hoắc ba tuổi mà thôi = v =.
Cố Tử Diễm hết nói nổi sau khi nghe xong ý muốn của Hoắc Sâm, nhưng Hoắc Sâm lại cảm thấy ý tưởng của mình rất khả thi, dù sao thì hắn và bánh bao cũng là vợ chồng thật ngoài đời, diễn kiểu phim đó là hợp lý nhất rồi.
[Không làm diễn viên thì tôi cũng có thể làm biên kịch.] [Người có tài mà, chả trách được.]
Hoắc ba tuổi sở dĩ phát rồ như vậy cũng là do Bao Tử mà nên, hắn cảm thấy bánh bao ngốc nhà hắn nhất định là lúc ở nhà chưa bị hắn trêu chọc đủ nên ra ngoài mới bị một người phụ nữ làm cho mê hoặc như vậy ( ̄^ ̄)ゞ.Chỉ cần hắn ra tay thì bánh bao chắc chắn sẽ phải chủ động đem mình luộc chín rồi dâng đến miệng hắn cho mà xem.
[Tôi tự tin như thế đó!]
[Bàn về tầm quan trọng của việc có một gương mặt đẹp.]
[À, còn cả body chuẩn nữa.]
Bộ phim “Nạp Lan Dung Nhược” sắp đóng máy, trước khi kết thúc, Hoắc mỗ ra vẻ đứng đắn đi tới chỗ Phùng Tần Sinh xin phép: “Đạo diễn Phùng, mấy ngày nữa sẽ đến cảnh Nạp Lan Dung Nhược chết rồi.”
Phùng Tần Sinh nhướn mày không nói gì, tỏ ý “tôi muốn xem xem thằng nhóc này đang định giở trò gì”.
“Vì để những cảnh quay này đạt được hiệu quả tốt nhất, cháu đề nghị chú cho cháu nghỉ hai ngày để cháu đi tìm vợ cháu học hỏi kinh nghiệm ạ = v =.”
“…”
[Hơ hơ.]
[Hoắc Sâm, cậu nghĩ tôi ngu lắm à?]
[Tưởng tôi không biết là cậu đang nghĩ gì chắc?]
“Khụ, hiện giờ có rất nhiều cách để liên lạc, cậu gọi video bảo vợ cậu dạy cho cũng được mà.”
[Ai thông minh như tôi.]
Hoắc Sâm: “…”
[Đừng như vậy chứ chú, phải để lại chút ấn tượng tốt cho nhau chứ, sau này còn gặp lại mà.]
…
Phùng Tần Sinh vì đã quen biết với Hoắc Sâm từ lâu nên nhiều lúc cũng rất dễ nói chuyện, với lại mấy ngày nay phần diễn của Hoắc Sâm cũng không nhiều, chỉ đơn giản là nằm trên giường bệnh sau đó qua đời thôi, người nhiều cảnh diễn bây giờ là Thẩm Uyển, cho nên Phùng Tần Sinh liền mắt nhắm mắt mở cho phép Hoắc Sâm đi tìm vợ.Không cho hắn đi cũng không được, vì tên nhóc này nhất định sẽ làm phiền ông đến phát điên cho xem.
Chỉ là điều Hoắc Sâm không ngờ đến chính là, lần đi giám sát này hắn lại phải chứng kiến một cảnh tượng mà hắn không muốn nhìn thấy nhất.
QAQ.
—
Bộ phim “Người mèo yêu tôi” chỉ là phim thần tượng, không hề giống với thể loại phim lịch sử dài như “Nạp Lan Dung Nhược”.Lúc Hoắc Sâm tới xem thì phim cũng gần quay xong rồi.
[Phim có 20 tập thì cũng không tốn thời gian quay cho lắm.]
Mà những tập cuối của phim thần tượng thì thường rất lãng mạn, điều này cũng khiến cho Hoắc Sâm càng thêm sốt ruột hơn.
Chứng sợ giao tiếp của Ôn Noãn Noãn giờ đã đỡ nhiều rồi, nhưng bản tính trạch nữ thì vẫn không hề thay đổi, bình thường chỉ muốn ở nhà với Wendy thôi, Wendy bám người khiến cho Ôn Noãn Noãn cảm thấy tràn ngập tình thương của mẹ = v =.
Ôn Noãn Noãn: “Wendy tới đây mẹ bảo nào.”
Wendy: “Meo meo ~”
…
Dáng vẻ này của cô khiến cho Mạnh Hãn không thích chút nào, hắn vất vả lắm mới theo đuổi được cô rồi trở thành bạn trai cô, thế mà giờ sao? Địa vị của hắn trong lòng cô còn không bằng một con mèo mập, thấy vậy hắn lại có phần hoài niệm khoảng thời gian mà hắn biến thành Wendy.Mà điều khiến Mạnh Hãn không chịu nổi nhất chính là con mèo mập kia lại rất biết tận dụng ưu thế của mình, cứ ra vẻ đáng yêu để được vuốt ve này nọ, chỉ một phút đồng hồ đã lôi kéo được sự chú ý của Ôn Noãn Noãn.
Tỏ ra dễ thương để được vuốt ve…
Tổng tài bá đạo Mạnh Hãn tỏ vẻ hắn không làm được.
Có lần Bao Tử đã thử yêu cầu Bùi Mẫn làm bộ cute cho cô xem, kết quả lại bị Bao Tử ghét bỏ, cô cảm thấy Mẫn Mẫn của cô phải lạnh lùng cao ngạo thì mới chuẩn.
Nhưng mà, Mạnh Hãn cũng chẳng việc gì phải đi so đo với một con mèo cả.Nếu Ôn Noãn Noãn đã nảy sinh tình thương của người mẹ, vậy thì…
“Chờ em tốt nghiệp rồi chúng mình kết hôn.”
“Nhanh như vậy sao!!!” Ôn Noãn Noãn ngạc nhiên.
“Nhanh á? Anh không thấy vậy, sống với nhau hợp pháp để em có thể hưởng thụ niềm hạnh phúc khi được làm mẹ sớm hơn, đỡ cho em suốt ngày chỉ đi làm mẹ của con mèo ngốc này.”
Ôn Noãn Noãn: “…”
Wendy: “→_→”
[Thân là một con mèo cao quý, tôi có quyền tức giận không?]
[Bổn meo meo đã làm mẹ từ lúc anh còn chưa xuất hiện cơ nhé!]…
Phụ nữ luôn khát vọng về một buổi cầu hôn lãng mạn, ngày Ôn Noãn Noãn tốt nghiệp thì Mạnh Hãn cầu hôn cô, hắn quỳ một chân xuống, đưa ra lời hứa hẹn ngọt ngào với Ôn Noãn Noãn.
Nhìn người đàn ông trước mắt mình, Ôn Noãn Noãn hai mắt rưng rưng, chậm rãi đưa tay ra, gật đầu đồng ý.
Mạnh Hãn đeo nhẫn cho Ôn Noãn Noãn rồi đứng dậy, tận dụng ưu thế chiều cao của mình, nâng cằm cô lên, cúi xuống hôn lên môi cô.
Các bạn học xung quanh thấy vậy thì hò reo không dứt.
…
Cảnh quay cuối quá hoàn mỹ, mặc dù không chạm môi, nhưng vì góc quay nên lúc nhìn qua màn hình thì thấy như là đang hôn thật.
Hoắc Sâm, người bí mật đến phim trường để tạo bất ngờ cho vợ: “…”
[F*ck!]
[Mình lại chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn vợ bị người ta khi dễ QAQ.]
[Mấu chốt nhất là…]
[Bánh bao ngốc kia! Em đỏ mặt cái gì chứ! Không phải chỉ ở trước mặt anh em mới đỏ mặt thôi sao?!]
[Không vui!]
—
Bộ phim đầu tiên mà Bao Tử làm nữ chính đã kết thúc một cách nhanh chóng, Bao Tử rất hài lòng, nhưng Hoắc Sâm thì không, thậm chí có thể nói là cực kỳ ghét bỏ.
Hoắc ba tuổi cảm thấy mình vượt ngàn dặm xa xôi đến thăm vợ, vậy mà lại để hắn nhìn thấy cảnh tượng như vậy, thật không vui chút nào.
[Tên họ Bùi kia, cậu rốt cuộc muốn làm gì?]
[Buông cái bánh bao kia ra cho tôi!]
Bao Tử rất bất ngờ khi thấy Hoắc Sâm, bởi vì hiện giờ phim kia còn chưa đóng máy mà.
“Sao anh lại tới đây?” Bao Tử vừa quay đầu đã nhìn thấy cái mặt đen thui của Hoắc Sâm.
“Anh không tới thì làm sao phát hiện em dám hồng hạnh vượt tường hả.” ( ̄^ ̄)ゞ.
“…”
[Chồng à, môn ngữ văn của anh là do thầy thể dục dạy đúng không?]
[Vậy nên em mới thích nói chuyện với Mẫn Mẫn học rộng tài cao đấy = v =.]
“Em có hôn thật đâu mà.” Bao Tử nhẹ nhàng trấn an Hoắc Sâm đang xù lông mao.
“( ̄^ ̄)ゞ”
…
Một lúc sau, Bao Tử không còn cách nào, đành phải kiễng chân lên ôm lấy cổ Hoắc Sâm, sau đó hôn chụt một cái lên má hắn.
Hoắc mỗ: “= v =”
Wendy nhàn rỗi không có chuyện gì làm, vừa lúc đi tới bên chân hai người, ngẩng đầu kêu meo meo, sau đó cao ngạo rời đi.
[Đột nhiên cảm thấy loài người quá mức ngu xuẩn.]
[Haizz, mèo đực nhỏ của bổn meo meo đang ở nơi nào?]
Những người khác: “…”
[Coi chúng tôi là không khí đấy à?]
[Hoắc ảnh đế, chúng tôi đã đóng máy rồi, anh còn tới giám sát cái gì nữa!!!]
Bùi Mẫn: “…”
[Haizz, người hiện đại thật cởi mở.]
[Ai gia thật không hiểu nổi.]
—
Bộ phim “Người mèo yêu tôi” đã đóng máy, Bao Tử không nỡ chút nào, những ngày qua quay phim rất vui vẻ, với lại cô còn rất yêu quý Wendy và Bùi Mẫn nữa.
Chỉ có Hoắc Sâm là muốn chém gãy tình ý của vợ mình đối với Bùi Mẫn và con mèo ngốc kia thôi.
[Ái phi quá hoa tâm, trẫm nên làm gì bây giờ đây?]
[Bi thương ngược dòng thành sông.]
…
“Đúng rồi A Sâm, phim của anh vẫn chưa quay xong đúng không?”
“Ừ.”
“Vậy anh…”
“Tới đây để học hỏi em cách đóng cảnh chết.”
“…”
[Lý do thật con mẹ nó gượng ép.]
[Em mà tin thì em chính là kẻ ngốc.]
“Bánh bao.”
“Dạ.”
“Thật ra là vì anh nhớ em.”
“(//∇//)”
[Thật ra thì, chồng mình cũng biết trêu chọc người ta lắm cơ.]
[Xấu hổ ghê!]
…
Nụ hôn trấn an của Bao Tử lúc ở phim trường vẫn chưa có tác dụng nhiều lắm với Hoắc Sâm, dù sao cũng chỉ là hôn má thôi, Hoắc mỗ sao có thể thỏa mãn được.
Trở về căn nhà ở Đế Đô, Hoắc mỗ vẫn luôn đi theo sau Bao Tử, nói: “Anh nói nhớ em mà sao em không có tí phản ứng gì vậy?”
“Phản ứng gì chứ? Lúc ở phim trường em đã hôn anh trước mặt bao người rồi còn gì?” Bao Tử cho rằng đây đã là cách bộc lộ rõ ràng nhất của cô rồi.
Bao Tử bình tĩnh ở trong phòng sửa sang lại hành lý, lấy quần áo ra rồi treo vào tủ.Hoắc Sâm đứng đằng sau rõ ràng là không hài lòng với đáp án này, hắn đi lên vây Bao Tử lại giữa mình và tủ quần áo, sau đó cầm lấy bộ đồ trong tay cô rồi tùy ý đặt ở hộc tủ, bắt Bao Tử quay lại nhìn mình, bất mãn nói: “Không đủ.”
Nói xong liền cúi xuống hôn vợ, nụ hôn có phần kiên nhẫn hiếm có, tỉ mỉ phác thảo đôi môi của Bao Tử.
Bao Tử không tự chủ được mà nắm chặt cổ áo Hoắc Sâm, Hoắc Sâm hai mắt lóe lên, ôm chặt cô vào lòng, đầu lưỡi cậy môi cô ra rồi tiến vào trong.
Dần dần, hai người ý loạn tình mê, tay của Hoắc Sâm nhân cơ hội thăm dò vào trong áo vợ.
[Cảm thấy thời khắc hạnh phúc mỹ mãn sắp đến rồi.]
Nhưng mà…
“Đợi đã!” Bao Tử tỉnh táo lại rồi.
Hoắc Sâm dừng lại, cắn nhẹ tai Bao Tử nói: “Muốn đi tắm trước à?”
Bao Tử khẽ run người, tàn nhẫn nói ra sự thật: “Không phải, A Sâm, dì cả của em tới rồi.”
“…”
[Một chậu nước lạnh dội từ trên đầu xuống.]
[Tim thoáng chốc nguội lạnh.]
[Vô cùng lạnh.]
…
Vì không thể làm chuyện kia nên hai vợ chồng đành phải ôm nhau ngủ thôi.
Hoắc Sâm phiền muộn không thôi, vất vả lắm mới được gặp vợ, thế mà gặp rồi lại chẳng được làm gì QAQ.
[Toàn thân bốc lửa mà không có chỗ giải tỏa.]
“Bánh bao, anh muốn quay một bộ phim truyền hình.”
“Ừ, thì quay thôi.”
“Hai vợ chồng mình cùng diễn với nhau.”
“Anh nói gì cơ?”
“Trong phim anh sẽ mặc sức trêu chọc em.” “…Nhưng em chưa nghe thấy Cố Tử Diễm nói gì mà?” “À, là tự anh nghĩ thế = v =.” “→_→”
“Anh muốn trêu chọc em đến khi em quên Bùi Mẫn đi mới thôi.”
“A Sâm, anh phải bình tĩnh, bất luận thế nào thì anh mới là nam chính tuyệt nhất của đời em.”
Lời này làm cho Hoắc Sâm rất hài lòng, hắn hôn lên trán Bao Tử một cái, khen ngợi nói: “Dạo này lại biết nói ngọt rồi đấy.”
“Em học được sau khi diễn với Mẫn Mẫn đấy.”
“TAT”
[Tại sao lại nhắc tới Bùi Mẫn rồi.]
[Ở nhà chúng ta trong phòng chúng ta trên giường chúng ta mà em lại đi nhắc đến người phụ nữ khác.]
[Bánh bao ngốc, em muốn chết phải không?]