Nhật Kí Hôn Nhân Của Tôi Và Thần Tượng

Chương 277


Đọc truyện Nhật Kí Hôn Nhân Của Tôi Và Thần Tượng – Chương 277


[Bị người ta ghét bỏ rồi, tủi thân quá đi.]
Mà Hoắc mỗ thì tất nhiên không phụ sự kì vọng của mọi người – Bọn họ ghét tôi vì tôi ngược cẩu, nhưng tôi cũng bực bội vì có bọn họ ở đây làm bóng đèn đấy!!
…!
Đi đâu chơi bây giờ? Đó cũng là một vấn đề.Bao Tử cảm thấy rất thích khi ở với nam thần, nhưng nếu ra ngoài thì chắc chắn sẽ bị các cô gái như lang như hổ bao vây mất.

[Không thể hẹn hò như người bình thường, không vui!]
Tâm trạng của Bao Tử sao mà thoát khỏi con mắt của Hoắc Sâm chứ, hắn khẽ mỉm cười, suy cho cùng thì bạn gái hắn vẫn chưa hiểu hết về hắn, nếu hắn đã muốn đưa cô đi hẹn hò thì tuyệt đối sẽ không kiêng dè chuyện gì hết.


Là minh tinh thì sao? Minh tinh cũng là con người, cũng phải có đời sống cá nhân của riêng mình, có một người để yêu thương trân trọng chứ.

Nhưng lần này hắn lại có ý định khác, kế hoạch này đã có từ sau khi hắn bắt đầu theo đuổi Bao Tử rồi.Trước đây lúc còn độc thân thì hắn vẫn luôn ở nhà với bố mẹ, đó là nơi vẫn theo hắn từ nhỏ đến lớn, tình cảm gắn bó cũng khiến hắn không nỡ chuyển ra ngoài sống.Nhưng hiện tại hắn lại có ý muốn thành gia lập nghiệp rồi, thiết nghĩ nếu có một tổ ấm của riêng mình chắc sẽ tuyệt lắm = v =.

Trước đó vài ngày Hoắc Sâm cứ luôn nói bóng nói gió với Bao Tử, hỏi cô thích kiểu nhà gì, trang trí theo phong cách nào…Bánh bao ngốc thì không suy nghĩ nhiều, người ta hỏi gì thì cô cứ thẳng thắn khai báo hết thôi TAT.

Hai người đi đến một ngôi nhà rất đẹp ở khu cao cấp, vị trí tốt, môi trường tốt, cửa sổ chạm sàn cực lớn có thể nhìn thấy được khung cảnh bên ngoài.

Bạn Bao vô cùng hưng phấn, nhảy đến bên cạnh bạn Hoắc nói: “Đây là nhà của anh sao?”
“Không phải, là nhà của chúng ta.”
“Gì cơ?”
“Chỉ có thằng đểu mới yêu mà không nghĩ đến chuyện kết hôn thôi, anh nói em nghe này, giờ nhà cũng có rồi, bao giờ cưới là phụ thuộc vào em đấy.”
“…”
[Trời, anh không cảm thấy quá nhanh à?]
[Nhỡ tự dưng một lúc nào đó anh không thích em nữa thì sao?]

“Bao Tử, anh mà đã có được cái gì là sẽ không bao giờ đánh mất, anh nói nghiêm túc đấy.”
Lần đầu tiên Bao Tử trông thấy dáng vẻ thận trọng như vậy của Hoắc Sâm, cô đỏ bừng mặt, ngập ngừng nói: “Ít nhất cũng phải chờ đến khi em tốt nghiệp đã.”
“= v =”
[Ừ hứ, thời gian đã định.]
[Vợ yêu, mau nhảy vào trong chén đi.]
…!
Bất cứ cặp đôi nào cũng trải qua chuyện này, đó là tò mò về quá khứ của nhau.

Hoắc Sâm biết Bao Tử là một cô bé ngoan chưa từng yêu đương, từng cái nắm tay ôm hôn, và cả lần đầu làm cái kia…cũng chỉ thuộc về một mình hắn, chính bởi như vậy mà hắn lại càng thêm yêu và muốn che chở cho cô hơn.

Lứa tuổi đẹp nhất của người con gái là khoảng hai mươi mấy tuổi, còn đàn ông thì khác, rất nhiều người vào năm hai mấy tuổi vẫn chỉ là một thằng đàn ông nghèo túng vô tích sự, vậy nên nếu nói thời gian đỉnh cao nhất của đàn ông thì phải là tuổi trung niên.

Vì thế, nếu có một người con gái sẵn sàng ở bên khi bạn nghèo túng, thì tuyệt đối đừng nên bỏ lỡ cô gái ấy.Đối với Hoắc Sâm mà nói thì thành công hắn có được khi còn rất trẻ khiến cho bao người phải ngưỡng mộ, thậm chí người ta còn nói là Bao Tử không xứng với Hoắc Sâm, nhưng thế thì đã sao, một khi đã yêu rồi thì sẽ không còn để ý đến bất cứ chuyện gì nữa.
Song Bao Tử vẫn không biết là trước khi yêu cô Hoắc Sâm đã từng có mấy cô bạn gái rồi, lúc thấy cô nghiêm túc hỏi hắn vấn đề này thì hắn chỉ biết dở khóc dở cười, nhưng mà có thể nhìn thấy sự ghen tuông từ bạn gái cũng là một chuyện rất vui.
“Em là tình đầu của anh.”
“Không thể nào!” Bao Tử kinh sợ nói.
“Yêu sớm cũng chả khác gì nuôi vợ thằng khác cả, em cho rằng anh sẽ rảnh rỗi đi làm cái chuyện không có lợi gì cho mình như thế à?”
“…”
[Thế bây giờ anh đã quyết định muốn nuôi em rồi đấy à?].


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.