Đọc truyện Nhật Kí Hôn Nhân Của Tôi Và Thần Tượng – Chương 254
[Có khác gì heo không?]
Im lặng một lát, Bao Tử đột nhiên nói: “Sau này em muốn chết trước anh.
“
Đây là lời thật lòng của cô, hai người yêu nhau sâu đậm, ai cũng không hy vọng mình sẽ phải tận mắt nhìn thấy người kia đi đến một thế giới khác, nắm tay nhau vượt qua quãng thời gian dài đằng đẵng, sợ nhất là khi chỉ còn lại một mình trên đời.
Sau đó hai người lại im lặng, đây là lần đầu tiên trong quá trình quay xuất hiện tình huống như vậy, bình thường hai vợ chồng luôn rất vô tư vui vẻ nói cười chứ không như bây giờ.
“Bánh bao, lời này của em có hơi ích kỷ đấy.
“
Không biết có phải do giả thiết kia tạo thành hay không, tựa như cô bé lọ lem sau mười hai giờ đêm sẽ không còn chiếc giày thủy tinh nữa, Bao Tử bỗng dưng rất xúc động, giống như hôm nay thật sự là ngày cuối cùng vậy, nghẹn ngào nói: “Em mặc kệ.
“
—
Cảnh cuối cùng là cảnh Bao Tử bị Hoắc Sâm lôi đi, sống với nhau đã nhiều năm, có nhiều điều không nhất thiết phải nói ra, nhưng có một ngày tự nhiên nghe được những câu nói từ tận đáy lòng của vợ, nội tâm hắn không xúc động cũng không mừng rỡ mà chỉ thấy đau đớn.
Hoắc Sâm luôn nói với Tiểu Hắc từ khi mới sinh ra đến bây giờ là nước mắt đàn ông không dễ rơi, nhưng bây giờ chính hắn lại không thể kìm nén được cảm xúc của mình, chỉ nghĩ đến thôi là lại thấy đau lòng.
[Trẫm không bao giờ! muốn quay cái chương trình này nữa.
] [Tự dưng lại tự ngược mình thế này đây.
]
Cũng khó trách, ngày nào trôi qua cũng ngọt ngào hạnh phúc, ai mà muốn nghĩ đến những chuyện không may? Nhưng điều này cũng nhắc nhở hai vợ chồng một điều – Đó là phải luôn quý trọng người mình yêu, quý trọng từng khoảnh khắc ta đã có với nhau.
Kết thúc ngày quay cuối, mấy đôi vợ chồng được mời đến tham dự đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
Không lâu sau, chẳng biết tại sao mà bọn họ lại nhắc lại vấn đề này.
Hoắc Sâm ôm chặt vợ: “Đừng nghĩ nhiều như vậy, chúng mình còn trẻ mà, phải luôn vui vẻ mà sống tiếp.
“
“Vâng.
“
“Chúng mình còn phải sinh tiểu công chúa nữa, một cô bé con xinh đẹp giống như em vậy.
” “Vâng, nhưng thế thì em có được coi là sản phụ lớn tuổi không nhỉ?” “Vậy thì không sinh nữa.
“
“! “
[Có một người chồng như vậy, cuộc đời này chẳng còn mong gì hơn nữa.
]
Bao Tử mỉm cười, nhắm mắt cọ vào ngực chồng: “Không được, em vẫn muốn sinh con cho anh.
“
“Vậy thì làm luôn thôi ~”
“Nào!”
Sau đó là tiếng xột xoạt cởi quần áo, tiếng rên rỉ hậm hừ phóng đãng suốt đêm.
Hoàn chính văn