Nhật Kí Hôn Nhân Của Tôi Và Thần Tượng

Chương 12


Đọc truyện Nhật Kí Hôn Nhân Của Tôi Và Thần Tượng – Chương 12

Bao Tử ngủ một mạch cho đến khi về nhà, trên đường đi, Hoắc Sâm aka Sâm thương vợ vì muốn vợ mình được thoải mái một chút, nên đã cực kỳ tàn nhẫn đuổi anh quay phim đang muốn quay nốt những cảnh cuối cùng xuống xe ~ Dở hơi, người ta đang đi về nhà rồi, còn quay cái khỉ gì nữa.Người thì to, ngồi trên xe chỉ tổ chật chỗ mà thôi, tốt nhất là anh ra xe đằng sau mà chen chúc với bọn họ đi, để chỗ cho vợ tôi ngủ!

Anh quay phim: “…”

[Mẹ nhà anh, anh nghĩ tôi muốn ngồi cạnh vợ chồng anh lắm à?!] [Tôi đây không phải dạng cuồng ngược đâu nhé ( ̄^ ̄)ゞ]

[Thật muốn nhanh nhanh cưới vợ quá!]

[Chờ đến khi tôi cưới được vợ, tôi cũng sẽ đi hành hạ người khác cho xem!]

Sau khi anh quay phim đi xuống nhảy lên xe sau, Hoắc Sâm rón rén đỡ lấy Bao Tử đang dựa vào vai mình, để cô gối đầu lên đùi hắn ngủ.Hoắc Sâm nghĩ, ngủ thế này hẳn sẽ thoải mái hơn chút = v =.

[Đừng khen tôi!]

[Tôi chính là người biết quan tâm chăm sóc thế đó (°u°)”.]

Đối mặt với khả năng ngủ tuyệt đỉnh của vợ, nội tâm Hoắc Sâm càng rạo rực hơn (≧≦) ~ Bây giờ

vợ ngủ nhiều rồi, đến tối chắc sẽ không mệt đâu!

[Mình thông minh quá mà = v =.]

Nói Bao Tử ngủ một mạch đến lúc về nhà thì cũng hơi quá, thực tế thì lúc cách nhà ba mươi mấy phút đi xe thì cô đã tự động tỉnh lại rồi, lúc tỉnh còn thấy nước miếng của mình dính vào quần áo của

chồng nữa chứ (⊙w⊙), thừa dịp boy ưa sạch sẽ chưa phát hiện ra, cô phải vội vàng lấy tay lau đi mới được.

[Muốn hủy dấu vết thì phải nhanh, chuẩn, gọn!]

[Mình đúng là girl lanh trí mà.]

[Cho mình một vạn like đi = v =.]

Bao Tử trong lòng lâng lâng, vẫn thầm khen ngợi sự cơ trí của mình, nhưng không ngờ một loạt hành động của cô đã rơi vào tầm mắt của cái tên đang giả vờ ngủ say kia, Hoắc Sâm vui vẻ, nhếch môi cười một cái.

Hình ảnh đẹp nhất là khi cô ấy đang nghịch ngợm, còn bạn chỉ nhìn và mỉm cười.

Nhưng khung cảnh ấm áp này không kéo dài nổi tới ba phút…

“Chậc, ngủ như heo vậy đó.”

Bao Tử: “…”


[Hừm, Hoắc Sâm, lời này của anh bổn bánh bao em không thích nghe đâu nhé!]

[Dáng ngủ của em đẹp hay xấu thì liên quan gì đến anh hả?]

[Em gối lên đùi anh ngủ chắc?]

[Khoan đã…]

[Hình như vừa rồi mình gối lên đùi anh thật QAQ.]

Đã vậy thì, không còn cách nào khác, Bao Tử đành cố gắng tìm một lý do cho việc ngủ của mình:

“Đó là vì tối qua em bị mất ngủ nên bây giờ mới phải ngủ bù thôi (¬_¬).”

“Thế à? Vậy tối qua sao em không đánh thức anh, để anh cùng thức với em luôn?”

“Là một người vợ tốt, em nỡ lòng nào đánh thức anh dậy khi anh đang ngủ say chứ.” Năng lực nói hươu nói vượn của bạn bánh bao quả thật là danh bất hư truyền.

Hoắc Sâm nắm tay Bao Tử, đột nhiên kề sát vào tai cô, giọng nói vô cùng gợi cảm: “Ồ, theo như lời em nói, thì anh đây không phải là một người chồng tốt rồi, bởi vì tối nay anh sẽ không để cho em ngủ đâu.”

Bao Tử: “…”

[Huhu, lại bị người ta trêu ghẹo rồi.]

[Đỏ mặt ing ~]

Về đến nhà, Bao Tử vô cùng cảnh giác tránh xa Hoắc Sâm, sau đó nhiệt tình chu du trong thế giới internet của mình.

Hoắc Sâm: “…”

[Vợ à, em ngây thơ quá đấy!]

[Bây giờ anh không thèm so đo với em.]

[Tối nay chúng ta sẽ tính một lần hết cả nợ mới lẫn nợ cũ.]

Mặc dù đã năm ngày không được sờ đến cái laptop cứng ngắc, nhưng một khi đã sờ vào thì cái cảm giác quen thuộc ấy lập tức trở lại, Bao Tử vô cùng vui vẻ, di chuột bấm bấm bấm bấm bấm bấm điên cuồng trên màn hình.

[Không thể không thừa nhận một điều, rằng ba năm sau khoa học kỹ thuật phát triển nhiều lắm ( ̄▽ ̄).]

[Tốc độ truy cập quá nhanh, cho một like = v =.]

“Chồng ơi, anh mau lại đây xem đi, bộ đồ đôi này được không?”


“Xấu hoắc.”

“…”

“Sao giá lại rẻ thế? Chắc chắn là đồ vỉa hè!”

“…”

“Anh để thẻ trong ngăn kéo tủ đầu giường đấy, em cầm lấy mà đi mua quần áo, cứ thoải mái mà quẹt, nuông chiều bản thân một chút, đâu phải anh không thể nuôi nổi em!”

“Ôi ~ đại gia xin hãy bao nuôi em (☆_☆).”

“Chỉ cần tối nay em hầu hạ đại gia cho tốt là được.”

“…Đáng ghét!”

“…”

Buổi tối lặng lẽ đến, trong khi Hoắc Sâm đang dốc sức lôi kéo vợ lên giường để bồi dưỡng tình cảm thì bất chợt hắn lại nhớ ra một chuyện quan trọng.Trời đất, may là bổn ảnh đế đây có trí nhớ tốt, không thì bánh bao, em tưởng cứ giả ngốc là sẽ xong chuyện sao (¬_¬).

“Bánh bao ngốc, anh bỗng nhớ ra một chuyện, đó là em đã từng hứa sau khi về nhà sẽ nhảy cho anh em ( ̄▽ ̄).”

“Σ (゚д゚lll)”

[Trời ạ, Hoắc Sâm ơi sao anh vẫn còn nhớ chuyện này chứ!!]

[Chuyện cũ nhớ lại mà lòng đau như cắt.]

[Cứ để nó trôi đi như một cơn gió không được sao!]

Hai bạn ngốc giằng co trong chốc lát…

Bao Tử chủ động tiến tới, ý đồ dẹp chuyện này sang một bên: “Chồng ơi, hay bọn mình lăn lên giường nhé (°u°)”.” Cọ cọ này cọ cọ này ~”

Thế nhưng chuyện này cũng chẳng mảy may khiến Hoắc Sâm do dự: “Không vội, còn cả một đêm dài để lăn lộn cơ mà, ngoan, bây giờ em nhảy cho anh xem đi, nhớ là phải thật khiêu gợi đấy nhé = v =.”

“…”


“Nhanh đi mà ~”

“Are you sure?”

“Ừ hứ.”

Bất đắc dĩ, Bao Tử đành phải chạy đi thay quần áo, Hoắc Sâm thì tràn ngập mong đợi.Kết quả lại là một cô bánh bao mặc đồ ngủ hoạt hình đi ra ngoài.

Hoắc Sâm: “(¬_¬)”

[Có thật là nhảy sexy không đó!]

[Sao bỗng có linh cảm xấu thế nhỉ!]

Chuẩn bị xong xuôi, Bao Tử mở nhạc lên nhảy, còn rất vui vẻ mà hát theo: “Nhà có ba con gấu, gấu bố, gấu mẹ và gấu con.Gấu bố thì béo mập, gấu mẹ rất thon thả, còn gấu con rất đáng yêu ~”

Hoắc Sâm: “…” Mẹ nó, em đang đùa anh đấy à (¬_¬)?

“Bánh bao, em lại đây.”

“Anh muốn làm gì?”

“Nói cho em nghe cái gọi là sự trung thực khi làm người.”

“Nhưng em vẫn đang nhảy!”

“Thế cái gợi cảm mà em nói đâu?!”

“Vừa rồi em có lắc mông mà!”

“…”

[Cảm giác bị vợ lừa một vố đau.]

[Nếu nói lắc mông là khiêu gợi.]

[Vậy thì…]

[Ha ha.]

[Giờ này phút này.]

[Bổn ảnh đế chỉ muốn nói là…]

[Bổn ảnh đế không vui! Không vui chút nào!]

Thật ra thì cả hai bạn ngốc nhà này đều không biết gì về nhảy hết, hôm đó bánh bao ngốc cười nhạo Hoắc ngốc, kể ra cũng chỉ là kẻ tám lạng người nửa cân, chó chê mèo lắm lông mà thôi.

Hoắc Sâm tức giận, hậu quả tương đối nghiêm trọng.


Đến nỗi mà suốt cả đêm, bạn học Bao Tử đã bị ép khô thay vì thảo luận về vấn đề trung thực.Tất nhiên, Hoắc Sâm phải tận dụng lần này để chứng minh năng lực của mình rồi ~ ai bảo lúc sáng leo núi vợ hắn dám nói hắn không đủ cố gắng chứ.

[Tôi chính là một kẻ đang mang thù!]

[Đặc biệt là chuyện này làm ảnh hưởng sâu sắc đến lòng tự tôn của nam giới.]

[Bánh bao, em đã tự mình tìm đường chết, vậy anh đành phải thành toàn cho em thôi.]

Bao Tử: “QAQ”

[Cứu với ~]

[Người này không phải chồng tôi đâu!]

[Khoan đã!]

[Wow, body đẹp thật!]

[Wow, anh cũng rất đẹp trai!]

[Ưm, bổn bánh bao ta lại bị đắm chìm rồi…]

[Đúng là sắc đẹp làm hại người màaaa.]

[Lăn lộn lăn lộn lăn lộn.]

[Phóng túng phóng túng phóng túng.]

[Hey ya hey ya hey ya.]

[Hừm hà hừm hà hừm hà.]

[Thuyền lướt sóng ra khơi.]

[Bồng bềnh ~ Lay động ~]

Lắc lư lảo đảo cả đêm, sáng hôm sau, tinh thần Hoắc Sâm cực kỳ phấn chấn, còn Bao Tử thì…thật ngại quá, bạn ý vẫn còn đang ngủ.

Hoắc Sâm, cái con người đang cảm thấy vô cùng thỏa mãn, lúc này đi về phòng ngủ chuẩn bị gọi vợ dậy ăn sáng, hậu quả là bị ăn thẳng một cái gối vào giữa mặt.

Hoắc Sâm: “…”

[Trời, vợ mình dạo này dễ nổi cáu thật đó.]

[Được rồi, lỗi tại anh, cứ trách anh này!]

[Có thế nào thì cũng vẫn là cục cưng của mình mà ( ̄▽ ̄).]


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.