Bạn đang đọc Nhật Kí Cưa Đổ Sếp Tổng – Chương 24: Tai Nạn
“Reng! Reng! Reng!”
Đang chùm chăn kín mít say giấc nồng, Thẩm Thường Hi bị tiếng chuông báo thức làm cho tỉnh cả ngủ.
Lại cảm nhận được hàng ngàn con kiến đang bò quanh bụng.
Cô nhìn sang bên cạnh, Tô Mộng Nhiên đang ngủ rất say, một chân gác lên gối còn một chân gác kên bụng cô từ lúc nào.
Thẩm Thường Hi lắc đầu than thở.
Con người này thói quen ngủ vẫn luôn tệ như vậy, không phải ngủ gác chân thì lại nói mớ, không phải nói mớ sẽ là mộng du đến quên trời quên đất.
Đến nỗi cái giường king size nhà cô cũng không thể bao dung nổi cho cái tướng ngủ này.
Nhớ có lần, Tô Mộng Nhiên ở lại nhà cô, buổi tối bị mộng du, sáng hôm sau lúc tỉnh dậy chẳng thấy đâu, cho người làm trong nhà đi tìm một hồi lâu mới phát hiện, Tô Mộng Nhiên đang quận tròn người năm chung với Tiểu bảo, cả hai đêu đang thở phì phò…
Thẩm Thường Hi nhẹ nhàng nhấc chân Tô Mộng Nhiên ra khỏi bụng mình.
Đứng dậy đi tới phòng tắm vệ sinh cá nhân thay đồ để chuẩn bị đi làm.
Nhìn mình trong gương, Thẩm Thường Hi thấy quầng thâm mắt lớn bé thi nhau đọ sắc xem bên nào đen hơn.
Cô chạy nhanh ra tủ lạnh lấy đá chườm vào mắt.
Cách này tưởng không hiệu quả nhưng thực ra khá tốt.
Đặc biệt là khi làm việc chung với Lê Cảnh Nghi, Thẩm Thường Hi phải sử dụng như cơm bữa.
Hôm qua cô ngủ lúc nào cũng không biết, lại còn nằm mơ thấy ác mộng nữa.
Bình thường ám cô ở công ty chưa đủ bây giờ còn lẻn vào giấc mơ của cô bắt nạt cô.
Đúng vậy, Lê Cảnh Nghi dù có bất mãn hay gì cũng sẽ không nhiều lời nói ra những lời thô bỉ xốc nổi như vậy, mà hắn ta nhất định sẽ dùng một ánh mắt lạnh băng tràn ngập sự khinh thường nhìn cô mà nói: “Làm lại.”
Nhưng nghĩ lại thì, ít ra trong giấc mơ cô còn có thể tự do trút hết mọi bực tức và oán giận tích tụ trong mấy tuần nay.
Không giống cô của bây giờ, chỉ có thể ngày ngày chửi hắn, nguyền rủa hắn trong thầm lặng.
Nói như vậy, cho dù cô có bị lôi đi tử hình cũng cảm thấy thật sảng khoái.
Mấy ngày sau, Tô Mộng Nhiên không chịu được cảnh tù túng trong cái khách sạn bé tí này nên dứt khoát mua đứt luôn một căn chung cư ở trung tâm thành phố, với giá không dưới mấy chục nghìn tệ.
Dĩ nhiên, đối với Tô đại tiểu tư, phú hộ giàu nhất nhì cái Nhất Thành, lại có quan hệ với mấy đại gia tộc nữa, số tiền này cũng chỉ đơn giản là tiền đầu tư.
Nếu sau này không muốn ở nữa, liền có thể bán đi mà không cần suy nghĩ sẽ bị lỗ vốn.
Bàn giao thủ tục mua nhà và ký hợp đồng đã xong, Thẩm Thường Hi với tư cách là chị em tốt của Tô Mộng Nhiên, được hưởng ưu đãi mà chuyển tới ở cùng.
Đúng là trong hoạn nạn mới gặp chân tình.
Tô Mộng Nhiên vừa đến, Thẩm Thường Hi đã không chỉ tiết kiệm được chi phí thuê khách sạn, đến nhà cũng được ở trong căn hộ sang trọng.
Tuy không bằng được so với ở nhà nhưng thế này đã rất tốt so với cái khách sạn kia rồi.
Thẩm Thường Hi dành cả một ngày nghỉ để lau dọn phòng ở ké mới không còn hạt bụi, còn thuận tiện thu dọn giúp công thần một chút trong lúc công thần đi đàm đạo chuyện yêu đương với nam thần Từ Kính Hải, mặc dù không biết mỗi lần nói chuyện có nổi ba câu hay không.
Hai người con gái, lại chơi thân đã lâu, bây giờ chuyển qua sống cùng nhau, sớm muộn gì cũng thành cái chợ nhỏ.
Quả nhiên mới ngày đầu vào ở chung, cả hai đã có một trận cãi nhau ỏm tỏi, kinh động đến cả bảo an của khu.
Nguyên nhân là Thẩm Thường Hi thích màu xanh lam, nói dùng rèm cửa màu xanh lam sẽ thu hút ánh sáng mặt trời, vào ban ngày rực rỡ như có cầu vồng.
Còn Tô Mộng Nhiên lại thích màu xám, cái màu xám tro một chút cũng không hợp với cô nhưng chỉ đơn giản vì đây là màu sắc mà Từ Kính Hải, nam thần trong mộng của cô hay dùng để làm phông nền chụp quảng bá sản phẩm nên mới lựa chọn.
“Cậu có thôi đi không hả? Chẳng lẽ lúc anh ta đổi sang mặc đồ màu đen cậu cũng vứt chiếc rèm cũ, đi mua rèm màu đen về cho phù hợp?” Thẩm Thường Hi đỏ mặt tía tai cùng Tô Mộng Nhiên từ nãy tranh cãi nảy lửa.
Mỗi lần nói chuyện về Từ Kính Hải, Tô Mộng Nhiên cứ như bị ai đó ăn mất não, mọi cảm xúc đều biến thành thái quá.
“Đã bảo không phải quần áo, là màu sắc chủ đạo trong bộ ảnh quảng bá gần đây.” Tô Mộng Nhiên hét lớn.
Thẩm Thường Hi khoanh tay nói: “Thì nó có khác biệt gì, một tháng anh ta đi chụp trên dưới mười bộ ảnh, cậu định một tháng cũng thay chục cái rèm cửa?”
“Cậu không thấy màu xám thích hợp với khí chất của anh ấy hả?”
“Hợp hợp cái con khỉ… Cậu bị anh ta ăn mất não rồi.”
“…”
Đang trong lúc cơn giận lên tới đỉnh điểm không ai chịu ai, diêm vương mặt lạnh lại gọi điện tới.
Thẩm Thường Hi tạm thời nhịn lại cả một trăm linh một đạo lý định nói với cô gái bị tình yêu che mờ mắt Tô Mộng Nhiên kia, bình tĩnh nói chuyện với anh ta.
“Cô đang ở đâu?” Lê Cảnh Nghi hỏi.
Thẩm Thường Hi đáp lại: “Tôi đang ở nhà, giám đốc có việc gì sao ạ?”
“Đến đây ngay.”
***
Thẩm Thường Hi vừa tắt điện thoại liền phi hết tốc lực tới vị trí mà Lê Cảnh Nghi vừa gửi qua tin nhắn.
Tên khốn này thật biết làm phiền người khác.
Hắn không biết hôm nay là ngày nghỉ duy nhất trong tuần của cô hay sao?
Nhưng cũng may mà anh ta gọi điện đúng lúc, cơn tức giận của Thẩm Thường Hi đối với anh ta liền lấn át cả trận tranh cãi với Tô Mộng Nhiên.
Hai người sau đó mới bình tĩnh lại một chút, một cái ôm nhau thắm thiết liền giải quyết xong mọi chuyện.
Đường một chiều là đoạn đường rất hay xảy ra tai nạn, lớn có nhỏ có.
Mà người đào hoa, và có vẻ bề ngoài khiến người ta phải căm phẫn càng dễ dàng trở đối tượng gặp nhiều tai ương hơn.
Thẩm Thường Hi lái Bối Bối đi đến vị trí đã chọn, đến nơi thì nhìn thấy cách chỗ đó không xa có một vụ va chạm xe, mà trung tâm của vụ va chạm này không ai khác chính là Lê Cảnh Nghi và một chị gái nào đó khoảng chừng ba mươi tuổi, chủ nhân của chiếc mui trần đến từ thương hiệu Audi.
Chị gái kia đứng bên cạnh xe, mặc một chiếc váy màu đỏ, dáng người cao gầy trông vừa sexy vừa cuốn hút, môi cũng được tô đỏ chót.
Là kiểu phụ nữ khiến đàn ông phải quay đầu nhiều nhất mỗi khi lướt qua.
Thế nhưng Lê Cảnh Nghi anh ta đang làm gì thế kia?
Mặc cho cô gái đang nói gì đó, còn liên tục chìa điện thoại ra trước mặt Lê Cảnh Nghi, anh ta vẫn rất bình tĩnh mà bấm điện thoại, hoàn đặt cô gái đó vào trong mắt.
Đúng thật là hợp với tác phong của anh ta, một con người hết lòng vì công việc.
Thẩm Thường Hi đoán, một trăm phần trăm, Lê Cảnh Nghi hoặc là đang nói chuyện với đối tác nào đó, hoặc là đang xem lại lịch trình của mình.
Quan sát tình hình này, Thẩm Thường Hi đại khái đoán ra được, chị gái kia ‘vô tình’ đâm trúng chiếc bugatti biển ngũ số trên đường ngược chiều dành cho bên nhà trai và đang liên tục xin lỗi cùng xin số điện thoại để bồi thường cho thật xứng đáng.
Thẩm Thường Hi không khỏi thở dài oán thán.
Bây giờ đến cả chuyện giải quyết rắc rối đào hoa cũng nằm trong nội dung công việc của thư ký nữa.
Người làm thư ký như cô cho dù ba đầu sáu tay cũng không không thể kham nổi..