Bạn đang đọc Nhật Kí Cưa Đổ Sếp Tổng – Chương 18: Thật Sự Rơi Vào Hố Lửa
Thẩm đại tiểu thư chưa từng đi hầu hạ người khác bao giờ!
Điều quan trọng phải nhắc lại vài lần.
Ngày đầu tiên vào văn phòng giám đốc làm việc, đối diện với bản mặt không cảm xúc của Lê Cảnh Nghi, Thẩm Thường Hi nhận thức rõ ràng một điều, ngày tháng sau này của mình hẳn là không dễ chịu gì.
.
Ngôn Tình Sắc
Thẩm Thường Hi tốt nghiệp loại ưu chuyên ngành kinh tế đầu tư chiến lược, đương nhiên không có một tí ti kinh nghiệm nào về trợ lý và thư ký, nhưng thông qua những gì cô nhìn thấy ở thư ký cũ của mình trước đây.
Thư ký chẳng qua chính là pha cà phê, sắp xếp lịch trình, lập báo cáo định kỳ rồi sếp gọi dạ bảo vâng, sai gì thì làm nấy.
Đại khái chính là như vậy.
Nhưng để chắc chắn, Thẩm Thường Hi vẫn phải lặn lội xuống tầng mười lăm để hỏi phòng nhân sự xin số của thư ký Tống hỏi cho rõ công việc cụ thể.
Biết đâu Lê Cảnh Nghi có sở thích đặc biệt gì mà cô không biết.
Thư ký Tống nói qua vài thứ, Thẩm Thường Hi chú ý lắng nghe liền cảm thấy những công việc cần làm cũng không ngoài hiểu biết của cô.
Thế nhưng thực tế cho thấy, đúng là cô nghĩ nhiều rồi.
Làm việc ở đây, Thẩm Thường Hi mới biết thế nào là địa ngục trần gian.
Công việc thư ký nói chung cũng ‘nhàn’, lương ba cọc ba đồng là điều tất nhiên, sắp xếp lịch trình, ghi chép lại công việc, thi thoảng đi công tác, khảo sát công trình… nhưng những công việc nằm trong danh mục các công việc khác mà sếp yêu cầu, Thẩm Thường Hi dùng ngón tay cũng không đếm ra được rốt cuộc có tổng cộng bao nhiêu việc phải làm.
Ngoài công việc chính ra, Lê Cảnh Nghi có cả tá những yêu cầu oái oăm, đặt ra thời gian rồi bắt cô phải hoàn thành cho bằng được.
Không chỉ phải chạy đi tiếp khách hàng thay cho Lê Cảnh Nghi, giúp anh ta đi lấy văn kiện từ cấp dưới, rồi lại xử lý qua văn kiện… Khiến cho cô không có lấy một phút ngừng chân.
Còn một điều quan trọng nữa mà thư ký Tống quên không nhắc nhở cô.
Cô cảm thấy đây đúng là một sự cố ý.
Thẩm Thường Hi người chưa từng tự mình pha cà phê cho người khác làm sao có thể pha ra một cốc cà phê vừa ý ngay từ lần đầu tiên được.
Mà Lê Cảnh Nghi anh ta là kiểu người theo chủ nghĩa hoàn hảo.
Cái từ hoàn hảo còn hoàn hảo hơn cả nghĩa của nó.
Làm việc cùng anh ta, Thẩm Thường Hi triệt để nhận thức được, cô không hoàn thành công việc mà anh ta sai bảo một cách hoàn mĩ nhất thì đừng có mong mà thoát được khỏi móng vuốt của anh ta.
Lúc mới đầu, Thẩm Thường Hi suýt chút nữa bị sự bao dung của anh ta thu phục, định bụng sau này sẽ cun cút nghe theo lệnh của anh ta mà không một lời phàn nàn dù cho lương có thấp tới như thế nào vì theo như nhân viên hay nói, gặp được một cấp trên hiểu lý lẽ lại nhân hậu khoan dung mới là tuyệt nhất.
Nhưng đó tất cả chỉ là lần đầu tiên, chỉ riêng một ly cà phê, nếu như độ nóng không thích hợp hoặc có lỡ bỏ nhiều đường một chút chắc chắn phải đi pha lại cho tới khi anh ta vừa ý mới thôi.
Tuy nhiên, bằng khả năng thích nghi thần tốc, Thẩm Thường Hi ngày thứ ba cuối cùng cũng lĩnh hội được toàn bộ độc chiêu pha cà phê xuất thần nên đã được anh ta khoan khoái buông tha chỉ trong lần pha đầu tiên.
Thẩm Thường Hi lúc đó lần đầu tiên có cảm giác thành tựu sâu sắc còn hơn lúc phòng chiến lược của cô ngày trước ở Thẩm Thị vượt mốc năm mươi phần trăm doanh số.
***
Buổi tối, sau khi về đến khách sạn, Thẩm Thường Hi mệt tới nỗi không muốn làm gì, chỉ tắm rửa qua loa rồi nhào lên giường.
Cô cảm thấy lúc làm nhân viên chưa qua cửa của phòng kinh doanh cũng không đến nỗi mệt như thế này.
Vừa chìm vào giấc ngủ ngọt ngào chưa được bao lâu thì tiếng chuông điện thoại rất chiều lòng người, một phút cũng không để cô nghỉ ngơi.
Liên tục reo điên cuồng.
Thẩm Thường Hi vốn muốn bỏ qua cuộc gọi này để bảo tồn sức lực cuối cùng trong ngày nhưng cuối cùng vẫn phải khuất phục trước sự lì lợm của người gọi điện thoại.
Cô lồm cồm bò dậy, với tay lấy điện thoại trên bàn.
Người gọi không ai khác ngoài Thẩm Thành.
Cũng được một tháng rồi không gọi điện cho anh trai, không biết tình hình trong nhà và công ty thế nào.
Liệu cha cô ông Thẩm có còn nhớ còn có một đứa con gái này không.
Nhưng mà có nhớ thì thế nào, chỉ cần một ngày ông không phá bỏ cái hôn ước vớ vẩn ấy đi thì cô nhất định không về nhà.
Thẩm Thường Hi nhanh chóng bắt điện thoại.
“Sao vậy anh trai, em đã nói là không có việc gì thì đừng gọi cho em rồi sao? Nếu như để cho ba mẹ biết…”
“Em còn dám nhắc tới nữa à.
Trước mẹ gọi cho em bao nhiêu cuộc sao em không nhận điện thoại?” Thẩm Thường Hi còn chưa kịp nói hết câu đã nhận được một trận bức xúc từ người được gọi là anh trai kia.
“Gì? Mẹ gọi cho em á! Anh lại dám bán đứng em.” Nghe tới đây Thẩm Thường Hi không thể giữ được bình tĩnh.
Trước đó số mới của cô đã dặn anh trai không được nói cho bất kỳ ai biết nhất là ba mẹ, cái tên lật lọng đáng ghét này.
Thẩm Thành chuyển sang chế độ người lý nói hay: “Anh bán đứng em? Sao em không tự hỏi lại bản thân mình đi.
Nếu như không phải lần trước có chuyện muốn nhờ vả, em thật sự định cắt đứt liên hệ với cái nhà này đấy à? Còn đổi cả số điện thoại.”
“Vậy thì cũng không đến nỗi.
Đợi tới khi em yên ổn sự nghiệp rồi, em làm sao có thể không gọi cho ba để đắc ý được.” Cô nửa đùa nửa thật đáp.
“Thẩm Thường Hi, em…” Thẩm Thành thật không còn gì để nói với đứa em gái bướng bỉnh này.
“Ai da em biết em biết.
Không phải em đang muốn tự lập à, sao anh đi nói cho mẹ số của em làm gì.”
“Anh không biết.
Thẩm Thường Hi, bình thường ở nhà em được chiều quen thói, bây giờ nói bỏ nhà đi liền bỏ nhà đi.
Có biết gần đây mẹ lo cho em thế nào không? Anh làm sao có thể nhẫn tâm không nói cho mẹ biết được.”
“…” Thẩm Thường Hi nghe Thẩm Thành nói, trong lòng không khỏi day dứt.
Cô đương nhiên biết mẹ cô sẽ lo lắng.
Mẹ cô từ trước tới giờ luôn là người yêu chiều cô nhất, mềm mỏng với cô nhất.
Nếu như con gái bảo bối của bà đột nhiên bỏ đi, người làm mẹ đương nhiên sẽ đau lòng, chỉ là cô không thể không làm vậy.
Thẩm Thường Hi cô tuyệt đối không thể bị chôn vùi trong nấm mồ hôn nhân sớm đâu.
“Em trực tiếp nói cho anh biết em đang ở đâu, anh đưa mẹ đến tìm em.” Không khuyên ngăn trực tiếp được Thẩm Thành chỉ có thể gặng hỏi.
“Không được.
Không thể nào.” Thẩm Thường Hi ngay lập tức từ chối.
Bây giờ hoàn toàn không phải lúc mọi người đến xem cô nhảy múa cho người ta thế nào.
Nếu như hé răng một câu cô bây giờ trở thành trợ lý cho giám đốc ở công ty khác không biết anh trai cô sẽ có phản ứng thế nào, nhưng cô chắc chắn một điều rằng phản ứng đầu tiên sẽ là cười nhạo cô.
“Thẩm Thường Hi cái con bé bướng bỉnh này em định cứ bỏ mặc cái nhà này đến bao giờ nữa đây? Em cũng đâu thể cả đời này không lấy chồng.
Chi bằng cứ tin tưởng vào mắt nhìn người của ba mẹ, ba mẹ là người sẽ hại em được sao?”
“Em chưa từng nói là cả đời này không lấy chồng, chỉ là em muốn chọn người mà mình thích.
Riêng chuyện này không thể thương lượng.” Thẩm Thường Hi rất cứng rắn mà nói.
“Còn có chuyện mà từ nhỏ đến lớn ba mẹ có thể thương lượng với em à…”
“…” Thẩm Thường Hi im lặng nhất thời không biết nói gì.
Lời của Thầm Thành đúng là không thể cãi được.
Từ trước tới giờ, chỉ cần là cái mà cô muốn, ba mẹ đều đáp ứng, nhưng không hiểu sao lần này lại làm căng tới vậy trùng hợp đây là chuyện mà cô nhất định không thể nghe.
“Nói chung ý của em đã quyết, anh chỉ cần nói với ba mẹ bỏ cái hôn lễ kia đi, bằng không em nhất định không về.
” Thẩm Thường Hi nói xong cúp máy, tắt nguồn.
Lần này lại phải đau đầu nghĩ xem có nên chặn số người nhà một lần nữa hay không..