Nhật Kí Cưa Đổ Sếp Tổng

Chương 108: Quan Hệ Mờ Ám


Bạn đang đọc Nhật Kí Cưa Đổ Sếp Tổng – Chương 108: Quan Hệ Mờ Ám


Hai bọn họ nhanh chân bước vào quán, chọn một chỗ ngồi ưng ý bên cạnh cửa sổ nhìn ra được lòng đường, gọi đồ uống rồi bắt đầu bàn chuyện chính.
Nói chuyện được chưa bao lâu, Thẩm Thường Hi quả thực không cách nào tập trung được, mắt cô vô tình lia khắp quán thì nhìn thấy Tần Minh Nguyệt đang ngồi phía xa kia, lại nhớ tới anh vừa từ bên trong đi ra, hóa ra bọn họ vừa hẹn nhau ở đây, trái tim một lần nữa như bị ai đó đột ngột đâm vào một nhát.

Cũng không phải là lần đầu bắt gặp bọn họ có quan hệ với nhau, cô buồn bã cái gì chứ.
Nhưng người ngồi cùng Tần Minh Nguyệt kia, lại là ai?
Thẩm Thường Hi để ý thấy không chỉ có mỗi Tần Minh Nguyệt, cô ta còn đang trò chuyện với một người đàn ông nữa, nhìn bóng lưng vô cùng quen thuộc.
Vì cô và Lăng Phong đang ngồi khuất sau một chậu cây cảnh lớn nên không mấy người chú ý tới, bao gồm cả Tần Minh Nguyệt kia.

Nên có thể thoải mái mà quan sát hai người bọn họ nói chuyện.

Hành động cũng khá thân mật, Tần Minh Nguyệt thi thoảng còn đặt tay lên tay người đàn ông kia.
Không lẽ, Lê Cảnh Nghi… anh bị người ta cắm sừng rồi, nên mới tức giận bỏ ra ngoài như vậy? Thẩm Thường Hi không biết tại sao trống ngực cô lúc này lại đập rất nhanh.
Nhưng những tưởng tượng của cô còn chưa ra đâu vào đâu thì người nam kia quay ra gọi đồ uống mới.

Thẩm Thường Hi nhìn rõ mặt anh ta, anh ta không ai khác chính là Lê Minh Huy.
Lúc này đầu cô lại tự giác đặt ra hàng ngàn câu hỏi mới.

Tại sao Lê Minh Huy lại xuất hiện ở chỗ này, tại sao lại cùng Tần Minh Nguyệt cùng một chỗ? Bọn họ làm sao quen biết nhau.
“Giám đốc Thẩm? Cô có sao không?” Thấy gương mặt cô thất thần, Lăng Phong không khỏi lo lắng hỏi han ân cần.
Thẩm Thường Hi bị tiếng nói của Lăng Phong đánh thức, hoàn hồn xua xua tay nói: “Không sao, tôi hơi nhức đầu mà thôi.”

Đúng vậy, cho dù bọn họ có quan hệ như thế nào, cũng chẳng có tí nào liên quan đến cô nữa.

Thẩm Thường Hi trong đầu cố ép bản thân dừng lại việc suy nghĩ linh tinh, nhất là những chuyện đã không còn trong phạm vi cô cần quản.
Ký hợp đồng xong, Lăng Phong thấy trạng thái của Thẩm Thường Hi không được tốt, nhưng lại không dám đề nghị đưa cô về, chỉ lặng lẽ gọi xe cho cô.
Đối với mảnh tình cảm chớp nhoáng này, anh cũng không thể cứ giữ mãi được nữa.
Buổi tối, Thẩm Thường Hi đang ở trong bếp định bụng nấu gói mì liền nhận được cuộc gọi của Tô Mộng Nhiên.
Tô Mộng Nhiên đột nhiên nổi hứng nói với cô muốn đến quán bar uống nước cam.
“Chồng cậu không phản đối cậu à?” Thẩm Thường Hi hỏi Tô Mộng Nhiên.

Sau khi lấy chồng, tính cách của Tô Mộng Nhiên đã bớt đi phần nào ham chơi và tùy hứng, chẳng qua nếu thực sự muốn làm gì, người nào ngăn cản cũng bị cô đá văng ra ngoài.
“Anh ấy còn lâu mới dám.” Tô Mộng Nhiên cười cười.
Hơn nữa mục đích lần này đến quán bar là mục đích tốt.

Tô Mộng Nhiên nghĩ trong lòng nhưng không nói, chỉ âm thầm cười hắc ám.
“Ai da, thì lâu rồi chúng ta cũng không cùng nhau đi chơi đâu đó, đi cùng tớ đi.

Hứa đưa cậu đi đến nơi về đến chốn, một chút thôi…” Tô Mộng Nhiên không hiểu sao lần này rất cương quyết thuyết phục.

Còn giở giọng làm nũng không giống ai.
Thẩm Thường Hi trộm nghĩ, hôm nay tâm trạng của cô cũng không tốt, cho nên đi ra ngoài giải khuây cũng là một ý kiến hay nên chẳng ngại ngần gì mà đồng ý.

Cô còn chưa kịp quyết định thì đã thấy xe của Tô Mộng Nhiên đỗ trước cửa.
Rõ ràng nếu cô mà không đồng ý, Tô Mộng Nhiên cũng đến đây rồi bế cô lên xe.
“Không phải cậu nói muốn nước cam sao? Sao lại lấy rượu.” Đến nơi, Tô Mộng Nhiên gọi phục vụ lấy mấy chai rượu.

Thẩm Thường Hi chỉ biết kinh ngạc nhìn cô nàng mới nãy còn nằng nặc đòi tới đây chỉ để uống một cốc nước cam rồi về.
Tô Mộng Nhiên nhíu mày, không biết Thẩm Thường Hi là ngốc quá hay là ngây thơ quá, đặt tay lên vai Thẩm Thường Hi: “Cậu đúng thật là, ai lại vào quán bar uống nước cam chứ.”
Cô nói xong với tay nói với phục vụ cho hai chai rượu, không những vậy còn ghé sát tai bọn họ yêu cầu phải là loại rượu đặc biệt mạnh.
Sau đó, cô kín đáo quay ra nhìn Thẩm Thường Hi đang đặt trọng tâm tới ánh đèn xanh đỏ rập rìu, người người quay cuồng trong quán bar mới mở đằng kia, hoàn toàn không chú ý ra bất kỳ sơ hở nào.
Một tiếng sau.

Dưới tác động của phong cảnh, không khí, ánh đèn và tâm trạng, Thẩm Thường Hi hoàn toàn lâm vào trạng thái không biết đâu là thực đâu ra mơ.
“Tô Mộng Nhiên cậu biết không? Tớ đặc biệt ngưỡng mộ cậu.” Thẩm Thường Hi đã bắt đầu rượu vào lời ra sau khi hai chai rượu mãnh đã sắp nằm gọn trong bụng.
“Tớ ngưỡng mộ cậu thẳng thắn, bộc trực dám yêu dám hận.

Một phát quay đi liền có thể thật sự dứt khoát mà không ngoảnh lại.”

“…”
“Còn tớ… còn tớ… Hôm nay tớ gặp anh ấy ở tiệm cà phê, anh ấy đối với tớ…”
Cô đau đớn không thốt ra lời.

Hai người giống như chưa từng quen biết.
Sau đó không cần Tô Mộng Nhiên rót rượu, cô tự mình cầm cả chai rượu mạnh tu một hơi.
“Anh ấy đã không còn yêu tớ nữa rồi, bọn tớ thật sự đã kết thúc rồi…” Cô nói trong nước mắt, dưới sức mạnh của những chùm ánh sáng treo trên đầu, phản chiếu xuống như những hạt châu rực rỡ.
“Làm gì có chuyện như vậy, Lê Cảnh Nghi chắc chắn có nỗi khổ tâm.” Tô Mộng Nhiên ngồi bên cạnh Thẩm Thường Hi, nhẹ nhàng vỗ vai cô chen vào vài lời an ủi.
Người say luôn nói lời thật lòng.

Thẩm Thường Hi đã qua bao lâu tự lừa mình dối người, thật buồn cười, trong một khắc men say ngập đầu.

Mọi cố gắng gượng ép quên đi anh của cô đều đã phản lại cô.
Sau khi chia tay, Thẩm Thường Hi đi làm, đi ăn, cùng cấp dưới nói chuyện qua ngày, gặp mặt đối tác vẫn có thể bình tĩnh tự tin, ngôn từ sắc bén, qua một khắc liền xử đẹp được những khách hàng khó tính nhất.

Thẩm Thường Hi cứ tưởng bản thân thật lợi hại.

Ít ra cô không quá bi lụy, cô có khóc, nhưng khóc không đại biểu điều gì.

Chỉ là nhiều lúc cảm thấy, hồn của bản thân bị treo lơ lửng.
Nhưng khi gặp lại anh hôm nay, đối mặt với sự hờ hững kia một lần nữa liền mới hiểu được.

Hóa ra cô vốn không hề ổn.
Thẩm Thường Hi cố gắng giống như Tô Mộng Nhiên, yêu được thì buông được, cầm lên được thì đặt xuống được, chỉ có điều quá trình này thật sự quá đau đớn rồi.
“Không, Thường Hi, cậu không giống như tớ, Lê Cảnh Nghi yêu cậu còn Từ Kính Hải trước đây không yêu tớ.


Bọn tớ đã định kết cục là không thể ở bên nhau.

Còn cậu và Lê Cảnh Nghi đã bên nhau hai năm trời, có bao nhiêu kỉ niệm.

Anh ta là người như thế nào, lẽ nào cậu không biết, anh ta đối với cậu tốt như vậy, những gì anh ta làm cho cậu, cả ánh mắt anh ta tớ đều đã từng tận mắt chứng kiến.”
Tô Mộng Nhiên đã từng có một khoảng thời gian đeo đuổi Từ Kính Hải, bây giờ cô đối với tình yêu và cách nhìn nhận về ánh mắt của con người đang yêu vô cùng sáng suốt.

Từ ngày ở trung tâm thương mại nhìn thấy cách Lê Cảnh Nghi đối với Thẩm Thường Hi là cô liền biết, Lê Cảnh Nghi và Từ Kính Hải hoàn toàn không cùng một loại người.

Một người yêu Thẩm Thường Hi như vậy sao có thể nói phản bội là phản bội.
“Thẩm Thường Hi, cậu không cảm thấy rất tiếc sao? Không cảm thấy không cam tâm sao?” Tô Mộng Nhiên liên tục nắm vai Thẩm Thường Hi lắc lắc cô.
Tiếc nuối… không cam tâm… chẳng còn có ý nghĩa gì nữa.
Sau đó, Thường Hi thiếp đi trên bàn.

Sau đó, trong tiềm thức mơ hồ của cô, cô nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, một giọng nói quen thuộc, nói cài gì đó với cô, sau đó rất ôn nhu bế cô lên.
***
Thông báo của tác giả:
Chương sau có H nha, bà con hóng không nè..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.