Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 85: Mang thai con của gia! (5)


Bạn đang đọc Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền – Chương 85: Mang thai con của gia! (5)

Hắn từ từ lấy thứ gì đó trong ngực ra, đặt lên bàn, đẩy tới trước mặt nàng.

“Bờ lan đã xong rồi.”

Trước mặt nàng chính là chiếc gương gỗ hoa đào.

Ánh mắt Hạ Sơ Thất sáng lên. Đã lâu nàng không được thấy vật nàng yêu thích này rồi, nên gần như2là nhảy lên giật lấy, lật qua lật lại tra xét. Thấy hắn gìn giữ cẩn thận, không hư hại chút nào, còn lau sáng bóng sạch sẽ, tâm trạng nàng tốt lên, còn đặc biệt cầm soi gương, thấy hình như ngoài vết sẹo xấu xí trên trán, da của nàng8cũng trắng hơn chút từ ngày bắt đầu dưỡng da.

Ừ, có thể tiếp tục cố gắng. Nàng vui vẻ nghĩ, cất gương gỗ đào vào vạt áo trước ngực, rồi ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng trong nhìn Triệu Tôn.

“Cảm ơn người đã trả lại cho ta.”

Triệu Tôn nhíu mày, “Ta chuẩn6bị áp giải ông ta hồi kinh.”

“Ơ, vì sao?” Hạ Sơ Thất lấy làm lạ hỏi, “Tên Phạm Tòng Lương này không giữ lại được. Ngươi nên tiêu diệt ông ta, những chuyện kia sẽ không có ai biết.”

Triệu Tôn càng nhíu chặt mày hơn, nhìn lên. Hắn nhìn nàng hồi lâu3rồi từ từ đứng dậy. Triệu Tôn không nói gì, chỉ quan sát nàng một lúc rồi mới khẽ vung ống tay áo lên, quay người đưa lưng về phía nàng, lạnh lùng lên tiếng:

“Trần Cảnh.”

“Có thuộc hạ.” Một người đàn ông áo đen lúc nào cũng đi cạnh hắn bước nhanh5vào từ ngoài phòng. Đi theo y còn có Nhị Quỷ và hai thị vệ khác. Ngoài ra, còn có Trịnh Nhị Bảo với vẻ mặt không hiểu gì và Nguyệt Dục dịu dàng cầm khăn.

Thấy tình hình như vậy, Hạ Sơ Thất hiểu ra, cong khóe miệng.


Nàng không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng đợi câu tiếp theo của Triệu Tôn. Như qua cả một thế kỷ, nàng mới nghe thấy hắn nói. “Bắt Sở Thất, áp giải về kinh cùng Phạm Tòng Lương.”

“Vâng, thuộc hạ đã rõ.”

Trần Cảnh trả lời với giọng như thường lệ, không hề có cảm xúc gì.

Vào lúc đó, Hạ Sơ Thất chợt cảm thấy lạnh như cắt da cắt thịt.

Nhìn tình huống này, thế mà nàng lại nở một nụ cười, cười vui vẻ đến nỗi ngay cả nàng cũng không hiểu sao mình có thể cười như vậy, “Ngươi dỗ người khác, người khác dễ ngươi, dỗ đến dỗ đi, lại dỗ chính mình. Thật ra giết người diệt khẩu còn dễ hơn là áp giải hồi kinh chứ? Tấn Vương điện hạ, người thật sự nên bị diệu khẩu hắn là ta chứ không phải Phạm Tòng Lương. Chỉ cần ta chết thì Phạm Tòng Lương có nói gì cũng vô dụng. Điện hạ ngươi đạt được mục đích rồi, người trong thiên hạ nhiều như thế, sao giết một hai người là chặn được? Dù bây giờ triều đình nói tấm bia ngàn năm này là giả thì muôn dân cũng sẽ không tin, chỉ cảm thấy Tấn Vương điện hạ ngươi đã phải chịu uất ức.”

Triệu Tôn vẫn đưa lưng về phía nàng, lẳng lặng nghe xong lời nàng, không nói lời nào mà đi nhanh ra ngoài.

“Đứng lại!” Hạ Sơ Thất đột nhiên quát lên.

Hắn dừng bước, vẫn không quay đầu lại, cũng không nói gì. “Vì sao?” Nàng hỏi.

Triệu Tôn chần chừ thật lâu không nói, như một pho tượng trong mắt nàng. Ngay lúc nàng cho rằng hắn sẽ không bao giờ trả lời, nàng lại đột nhiên nghe thấy mấy chữ lạnh như băng của hắn: “Thiên hạ thái bình, mưa thuận gió hòa. Cho tới giờ, những gì bổn vương muốn đều không như người nghĩ.”

Câu danh ngôn đó nói thế nào nhỉ? Một tài xế không biết may vá thì không phải là một đầu bếp tốt”. Trước đây Hạ Sơ Thất không hiểu, nhưng giờ thì nàng đã hiểu rồi. Người sống trên đời có thể thông thạo được mấy món nghề chứ? Một người theo đạo muốn trở thành người xấu thì đúng là não úng nước. Xem đi, không nghe lời các cụ nên chịu thiệt rồi đó? Hôm nay đầu óc Hạ Sơ Thất nàng đúng là bị ngâm nước, còn trương phình lên, lúc bị chọc vào còn có mùi chua.

(*) Một tài xế không biết may vả thì không phải là một đầu bếp tốt: câu nói mỉa mai, câu gốc là “một người lính mà không muốn làm tướng thì không phải là một tính tốt”, ý chỉ ngồi núi này trông núi nọ. Nhưng may là dù bị ngâm hỏng thì cũng chỉ để lại một vết sẹo to. Vẫn là phòng chứa củi nhỏ kia. Thăm lại chốn xưa, bỗng thấy rất quen thuộc. Chỉ là tâm trạng của nàng lúc này khác với lúc xưa.


Hạ Sơ Thất ngồi trong phòng chứa củi, chẳng hiểu sao lại bỗng nhớ tới lần đầu tiên nàng bị giam, người nọ lạnh lùng cao quý bước vào thẩm vấn nàng, muốn tìm được con hổ vàng, cuối cùng hai người lại đánh nhau, không ngờ vấp ngã, nàng cắn vào miệng hắn, còn hắn thì chật vật đến nỗi chửi thề… Ngẫm lại sau đó miệng hắn sưng phồng lên như mõm heo, mặt thì tái nhợt, nàng quả thật muốn bật cười.

Lần giam giữ này hình như được đối xử tốt hơn lúc trước.

Trong phòng chứa củi nho nhỏ có một chậu than dành riêng cho nàng. Lỗ thủng lần trước nàng dùng gương gỗ đào chọc ra đã được sửa lại, không có gió lạnh thổi vào, rất ấm áp. Chỉ là cửa vẫn là cánh cửa bằng gỗ đó. Hẳn không sợ nàng lại chạy mất sao? À, đúng rồi.

Thật ra cả trạm dịch này đầy rẫy thủ vệ, nàng chẳng thể chạy thoát được.

Cái lỗ chó nàng chui qua hai lần lúc trước cũng chỉ là một trò cười mà thôi.

Thầm chửi thề một tiếng, nàng bắt tréo chân, lười biếng cầm một thanh củi cho vào chậu than hồng. Đến khi cải bị lửa than đốt cháy, nàng lại dụi xuống đất. Cứ đốt rồi lại dụi, ba phen bốn bạn chơi vui, nàng đã lẩm bẩm hát từ lúc nào. Mỗi nàng khẽ vểnh lên, nàng vẻ giễu cợt và khinh thường.

Nàng nghĩ ngợi, rồi lại cười híp mắt lôi cái gương cất trước ngực ra.

Ánh sáng rất ảm đạm nên nàng không thấy rõ mặt mình

Nàng dụi dụi mắt, vỗ mạnh vào mặt, bảo đảm trên mặt có nụ cười thì mới lại nhếch miệng lên.

Kiếp trước nàng cũng là một cô gái điệu đà, không có việc gì làm thì sẽ đứng trước gương xoay eo, nghĩ nhất định sẽ có một ngày, một người đàn ông sẽ nhẹ nhàng ôm nàng từ sau lưng khi nàng thay quân phục, dịu dàng nói: “Bà xã, chào buổi sáng”, rồi tặng nàng nụ hôn chào buổi sáng. Nhưng cuối ngày càng cao, vậy mà nàng vẫn không tìm được người có thể ngủ cùng nàng.

Thật ra số lần số lần xem mắt của nàng có phải là 99+1 hay không, nàng cũng không biết.


Mấy con số này chỉ là nàng nói bừa để tự giễu cợt mình. Những người đàn ông mà nàng từng xem mắt, chắc chắn có những người ưu tú.

Không phải là nàng kén cá chọn canh, nhưng nàng thật sự không hợp mắt. Con mẹ nó! Nếu lúc đó lấy chồng rồi sẽ không gặp phải chuyện xui xẻo thế này đâu nhỉ?

Nghĩ lại, thật ra Hạ Sơ Thất không hận Triệu Tôn. Chữ “hận” này còn chứa một chữ “tâm”. Người có tâm thì sẽ hận, người vô tâm không biết hận. Hơn nữa, hận hắn thì làm được gì chứ? Tự nàng nổi điên ôm mộng xuân thì trách được ai? Nếu sau này có cơ hội, nàng nghĩ nàng chắc chắn sẽ vỗ vai, khen ngợi hắn một câu: “Người anh em, nước cờ hay đấy.”

Chọc than một lát, nàng thật sự rảnh rỗi phát chán, lại bước tới cửa, đập mạnh lên cửa, “Này, bên ngoài có ai không?”

“Kêu gì mà kêu?” Thủ vệ bên ngoài đáp lời.

Hạ Sơ Thất nhếch miệng, nói to hơn, chân đạp lên cửa.

“Ông đây chán nên hỏi về tổ tông nhà ngươi một chút, sao hả?”

“Ngươi…”

Người bên ngoài tức giận, nhưng sau đó lại chỉ có tiếng gió lùa. Đây đã là lần thứ nàng ân cần hỏi thăm tổ tông nhà người ta trong vòng ba ngày rồi. Nhưng những người kia hoặc nhịn, hoặc cũng quen đi, tóm lại là chỉ giận rồi cũng mặc kệ nàng, tốt tính đến nỗi nàng cũng phải tán thưởng.

“Vào đây đánh với ông đây một trận cũng được mà? Đám người không có tính chiến đấu!” Hạ Sơ Thất gào lên, không được đáp lời thì lại ngồi xuống cạnh đống lửa.

Thật ra trong lòng nàng cũng biết vì sao những người kia không dám làm gì nàng. Bởi vì người kia không hạ lệnh để nàng chết, bọn họ vẫn phải cung phụng nàng như tổ tông, không chỉ không dám đánh chửi, mà còn phải cho ăn cho uống mỗi ngày.

Nghĩ tới đây, nàng lại thấy may mắn.

May mà ngày đó bên sông Thanh Lăng, nàng không bị sắc mê hoặc mà nói cho hắn biết nàng đã làm mất con hổ vàng đó. Nàng đoán giờ hắn còn chưa giết nàng có lẽ là vì chưa tìm thấy con hổ vàng đó. Bây giờ nàng còn có thể yên ổn ngồi ở đây sưởi ấm măng người, cũng thật là vì có con hổ vàng ấy rồi.

Hạ Sơ Thất chợt phát hiện ra, cả đời này, nàng chưa từng sáng suốt đến vậy. Dù gặp mỹ nam kể thì vẫn còn tỉnh táo.


“Cuộc đời đẹp nhất là quân lữ, quân lữ…” Hạ Sơ Thất lại ngâm nga hát, cười híp mắt chọc củi vào lửa. Đột nhiên nàng nghĩ nếu phòng chứa củi này bị cháy, nàng chết cháy ở nơi đây, người kia cũng không tìm thấy con hổ vàng nữa thì liệu có thể tức ói máu không?

“Thủ vệ đại ca, chúng ta phụng mệnh gia đến, xin nhường đường.”

Bên ngoài đột nhiên vang lên giọng nói dịu dàng quen thuộc.

“Nguyệt Dục tỷ sao? Được được, mời vào mời vào.”

“Kẽo kẹt!” Cửa phòng củi mở ra. Mấy tên kia mỗi ngày đều bị Hạ Sơ Thất ân cần thăm hỏi tổ tông chắc cũng thấy nàng phiền lắm rồi, hôm nay thấy người khác đến cho nàng mắng, chắc vui lắm nhỉ? Hạ Sơ Thất cười hừ hừ, đôi chân bắt tréo không bỏ xuống, nghiêng người tựa vào thành giường, khóe miệng vẫn nở nụ cười khinh khỉnh, lẳng lặng đợi khuôn mặt xinh đẹp như hoa sen kia xuất hiện trước mặt, coi như là cảnh đẹp ý vui.

“Sở Thất…”

Không ngờ, người xông vào đầu tiên lại là Mai Tử. Có lẽ là thật sự lo lắng cho nàng, nên còn chưa đứng vững thì Mai Tử đã ngồi xổm xuống, ôm chầm lấy nàng khóc òa lên, nước mắt nước mũi lau hết vào người Hạ Sơ Thất, khiến nàng cũng phải dở khóc dở cười.

“Muội đến khóc tang cho tỷ đẩy hả?”

“Hu hu, Sở Thất, tỷ sao rồi? Có phải chịu khổ rồi không? Muội thấy tỷ gầy hơn rồi đấy. Vốn đã chẳng có mấy lạng thịt, giờ tỷ sắp gầy không ra hình người nữa rồi. Huhu, lát nữa muội đi cầu xin gia thả tỷ ra. Hu hu, Sở Thất, Mai Tử nhớ tỷ lắm…”.

Mai Tử khóc đến xé lòng.

Vì sự thật lòng này của nàng ấy, Hạ Sơ Thất cuối cùng cũng không cười nữa.

“Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa, ông đây còn chưa chết mà. Muội xem muội kia, đã xấu rồi, khóc còn xấu hơn, sao mà tìm được chồng? Muội cho rằng ai cũng có phúc như Nguyệt đại tỷ, được hứa hôn từ lâu hả?”

Hạ Sơ Thất vẫn độc miệng như vậy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.