Bạn đang đọc Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền – Chương 75: Lồng ngực nóng như lửa (8)
Nhưng ngài có thể dạy ta mà.” Hạ Sơ Thất cười cợt, khuôn mặt nhỏ hơn bàn tay nam giới, đường nét khuôn mặt cũng được coi là đẹp, chỉ là vết sẹo to trên trán khiến người ta ngại nhìn.
“Đợi về kinh thành, gia sẽ vào cung lấy cho ngươi mấy hộp cao Duyệt Trạch, nghe2nói che vết sẹo rất tốt.” Triệu Tôn hí hoáy với quân cờ của hắn, rồi đột nhiên nói.
Hạ Sơ Thất hơi ngẩn ra.
Ăn no rửng mỡ, muốn làm người tốt?
“Không phải chứ? Ngài tốt với ta như vậy, ta thật sự không quen. Có điều lọ cao kia, ta thấy không cần đâu. Đường đường là8một tiểu thần y tuyệt thế, xinh đẹp phong lưu, y thuật có một không hai như ta mà còn ham hổ lọ thuốc nát trong cung của ngài sao? Còn nữa, tuyệt đối đừng hòng moi bạc ta!”
Mặt Triệu Tôn căng ra, hắn nhìn nàng một cách ghét bỏ, giọng điệu cực kì lạnh lùng:
“Không phải6vì ngươi, mà là bổn vương thật sự ghét tướng mạo xấu xí của ngươi cứ lắc lư trước mặt ta.”
Hạ Sơ Thất hận không thể bóp chết hắn. Nàng muốn lắc lư trước mặt hắn chắc? Nàng xấu xí thì liên quan gì tới hắn hả? Hạ Sơ Thất hung dữ nghiến răng, phóng ánh mắt3tự cho là rất có lực sát thương, miệt thị nhìn chằm chằm vào hắn một lúc lâu, sau đó mới chú ý đến hai bình rượu bằng ngọc bạch điện ở bên cạnh.
Lần trước ở nơi này, nàng cũng lấy loại rượu này cho hắn.
“Đầu đã đau đến sắp chết rồi mà người còn dám uống5rượu sao?”
“Ừ. Chỉ có lúc đau đầu mới uống một chút.” Dưới ánh lửa lúc sáng lúc tối, khuôn mặt lạnh lùng của Triệu Tôn có vẻ u ám quái dị hơn. Hạ Sơ Thất khinh bỉ logic ngược đời của hắn, liếc nhìn bình rượu bia, bê chiếc ghế nhỏ của nàng lại gần hắn hơn một chút, quả nhiên ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng hấp dẫn quen thuộc trên người hắn. “Thơm quá! Lần trước ngài vẫn chưa nói cho ta tên rượu này đó? Ta chưa từng ngửi mùi rượu nào thơm như vậy… Thật muốn thử một chút mà.” Nàng xáp đến gần, hít hà như chú chó con, sau đó tóm lấy bình rượu bia với tốc độ cực nhanh, rót vào miệng. Triệu Tôn không ngờ nàng lại làm như vậy, sắc mặt lập tức sa sầm, giật rượu về.
“Nôn ra!”
Rượu vờn quanh trên đầu lưỡi, Hạ Sơ Thất nhấm nháp thưởng thức, lẳng lặng nhìn hắn, trong mắt từ từ hiện vẻ kinh ngạc, nhưng nàng vẫn uống hết chỗ rượu trong miệng. “Lần nào đau đầu, ngươi cũng uống loại rượu này?”
Triệu Tôn trùng nàng, “Rượu này tên là Phục Bách, ủ từ Phục Linh và Bách Hào Tử, tinh khiết và thơm ngọt, là do phụ hoàng đặc biệt sai người ủ cho bổn vương.”
“Má, con mẹ nó ngươi có muốn phá hủy bản thân thì cũng không cần đến mức này chứ!” Giọng điệu Hạ Sơ Thất bực bội, cũng không nói nhiều mà nắm lấy cánh tay hắn, nghiêm trang nói cho hắn biết, “Triệu Tôn, ta lấy thân phận là bác sĩ chuyên nghiệp nói cho ngươi biết, thành phần trong rượu này có chứa anh túc, mặc dù có tác dụng giảm đau, nhưng nếu dùng liều lượng cao trong thời gian dài thì sẽ ỷ lại nó, từ đó sẽ nghiện, ngươi có hiểu không?”
Bách Hào Tử chính là anh túc, bản thân vốn không có độc.
Nhưng thành phần trong rượu này rõ ràng không chỉ có mỗi anh túc.
Mặc dù căn cứ trên thực tế, anh túc chưa được tinh chế không thể gây hại nghiêm trọng như ma túy sau này, nhưng tuy loại thực vật này có thể dùng để chữa bệnh thì cũng không thể sử dụng lâu dài… Làm thể quả thật chẳng khác nào uống rượu độc để giải khát. Đôi mắt màu đen của Triệu Tôn nhíu lại, nhìn nàng chăm chú: “Nghiện không tốt sao? Chẳng phải ngươi chỉ ước ta chết thôi sao?” “Mẹ kiếp!” Bị hắn nhìn, Hạ Sơ Thất thấy hơi nổi da gà, cúi đầu cầm lấy bình rượu trong tay hắn, cẩn thận ngửi lại, nhưng không dám nhìn vào mắt hắn, “Bản chất của ta là người tốt. Vả lại, ta nói rồi, ta là bác sĩ.”
Đôi môi mỏng hơi mấp máy, Triệu Tốn nheo mắt lại.
“Người sống trên đời, sao phải tự dối lòng?”. Lòng Hạ Sơ Thất lạnh đi, không nói nổi là cảm xúc gì.
Thì ra hắn cũng biết, đã biết vậy mà còn uống, nghĩa là thế nào? Là Hoàng đế cha hắn “quá yêu chiều” hắn, khiến hắn không đành lòng từ chối? Mặc dù rượu này là do Hoàng đế ra lệnh ủ riêng cho hắn, nhưng cao thủ trong thái y viện ở kinh | thành nhiều như mây, chẳng nhẽ lại không ai biết anh túc có tác dụng chữa bệnh, nhưng dùng quá liều sẽ gây nghiện sao?
Hạ Sơ Thất vô thức đau lòng thay hắn.
Nghiệp đế vương, cốt nhục đấu đá, quả thật khiến người ta thống hận.
“Được, người anh em. Hai ta đổi loại rượu khác, ta uống với ngài một lần thật sảng khoái nhé?”
Dường như không ngờ Hạ Sơ Thất lại đột nhiên nói như vậy, đôi mắt lạnh lùng Triệu Tôn trở nên thâm sâu hơn một chút.
Vẫn là khuôn mặt vô cảm ấy, vẫn là vẻ mặt cao quý kiêu ngạo kia. Nhưng im lặng một lát, hắn lại gật đầu, “Đổi sang nơi khác uống.” Hả? Bị ánh mắt không gợn sóng của hắn liếc nhìn, Hạ Sơ Thất liền nghĩ đến số bạc mà Trịnh Nhị Bảo hứa cho nàng lại hối hận bản thân bất chợt nảy lòng đồng tình. Cái tên này cũng không phải người tốt gì. Trong lịch sử, chuyện huynh đệ tương tàn, phụ tử phản bội nhau vì ngôi vị Hoàng đế nơi nào cũng có, vốn không phải vấn đề ai tốt ai xấu, mà chỉ là thắng làm vua, thua làm giặc. “A… Gia, hay là thôi? Ta ở đây xoa bóp cho ngài được không?”
Giọng điệu chần chừ của nàng khiến Triệu Tồn nhíu mày. “Sở Thất, người càng ngày càng thích cò kè mặc cả.”
Hắn dài giọng, nhiệt độ trong phòng liền bắt đầu thấp xuống. Hắn lạnh lùng liếc nàng, rồi chợt đứng dậy phẩy tay áo, đưa tay nắm lấy cổ tay nàng rồi kéo lên. “Ấy ấy ấy, ta nói này, uống ở đâu thế? Ở đây không được sao? Ta còn phải xoa bóp cho ngươi nữa mà.”
Hạ Sơ Thất tuyệt đối không chịu thừa nhận, ngoại trừ cân nhắc chuyện không giữ được bạc, trong lòng nàng vẫn có chút sợ hãi với con người này. Mặc dù nàng chưa từng tận mắt chứng kiến sự tích huy hoàng một đêm lừa giết mười mấy vạn binh sĩ của hắn, thậm chí còn chưa từng thấy hắn giết người kinh khủng như Đông Phương Thanh Huyền, nhưng trong lòng nàng vẫn có cảm giác sợ hãi không nói nên lời.
Tên này trời sinh đã có khí chất giống Diêm Vương.
Sự lạnh lùng đòi mạng người kia toát ra từ tận xương tủy của hắn…
“Tiểu nô…”
Hắn lại gọi một tiếng.
“Hả?” Hạ Sơ Thất đang thất thần. Hắn buông lỏng tay nàng, dừng bước rồi nhìn xuống nàng từ trên cao, ánh mắt lạnh lẽo khôn tả, nhưng lại nói ra một câu khiến nàng không thể tin nổi vào tai mình.
“Sau này sẽ xí xóa khoản nợ mà ngươi nợ gia.”
Bánh cứ từ trên trời rơi xuống như thế sao?
“Thật sao?”
Hạ Sơ Thất kinh ngạc nhìn hắn, thật sự không thể tưởng tượng cái tên quỷ đòi nợ này lại đột nhiên khai ân, nhẹ nhàng giải quyết nỗi lo lắng trong lòng nàng. Chẳng lẽ lương tâm hắn trỗi dậy thật sao? “Ừ. Uống rượu xong trở về hầu hạ bổn vương tắm rửa.”
Hắn bước đi trước, bổ sung thêm.
Hạ Sơ Thất bó tay rồi, giương mắt nhìn theo gáy hắn, “Này, người thế này khiến ta rất khó xử đấy.”
“Hửm?”
“Ta vừa muốn xí xóa nợ, lại vừa sợ không kìm được lòng mà đẩy ngươi đấy.” Triệu Tôn câm nín mất một lúc rồi mới lạnh lùng hừ khẽ.
“Chờ ngươi có bản lĩnh đó rồi hẵng nói.”
Trong bếp, Nguyệt Dục tự tay sắc thuốc, không để đám nha hoàn nhúng tay vào, đôi giày đế vải bạc màu đã bị lấm bẩn từ nồi và chất bẩn bên cạnh bếp. Ngoài cửa, Oanh Ca mặt thoa đầy son phấn tươi cười, lắc mông đi vào.
Nguyệt Dục tỷ tỷ, tỷ ở đây sao?” Giọng nói nàng ta nũng nịu vô cùng. Nguyệt Dục ngẩng đầu liếc qua cây trâm hoa bằng thủy tinh trên đầu nàng ta, nhíu mày, nhưng vẫn cười.
“Sao cô lại tới đây?” “Muội nghe nói tỷ đang sắc thuốc cho gia, nên muốn tới giúp tỉnhóm bếp.” “Không cẩn, sắp xong rồi.” Nguyệt Dục cười cười.
“Nguyệt Dục tỷ tỷ…” Oanh Ca ngồi xổm bên bếp lửa, vuốt ve đầu ngón tay màu xanh nhạt, thản nhiên nói, “Hôm qua muội mang đồ ăn trưa cho Hạ Sơ Thất kia, nàng ta nói thịt hươu ăn với bí đỏ sẽ chết người. Hừ, cái người này thật bắt bẻ người khác. Kết quả là nàng ta vẫn ăn hết, chẳng phải vẫn còn sống sao?”
Nguyệt Dục bưng một bình thuốc nóng hôi hổi, cầm một chiếc đũa gạt cặn thuốc, từ tốn nói, “Thật sao? Sở Thất ăn nói bỗ bã, nhưng không có ý xấu, chỉ là thích đùa thôi, cô đừng bực tức với nàng ấy.” “Oanh Ca nào dám chứ? Sở Thất là người trong lòng gia đó.” Oanh Ca nói đầy ghen tị, không phục cho đôi môi đỏ, khiến Nguyệt Dục cũng phải tán thưởng dung mạo tuyệt đẹp đó, rồi mới nói, “Đúng rồi, hôm qua muội còn nghe Sở Thất nói một chuyện thú vị đấy.” Nguyệt Dục cưới hỏi, “Chuyện gì thú vị thế?” Oanh Ca đáp: “Sở Thất đến Hồi Xuân đường mua ít thuốc về, nói là muốn chế thuốc nói dối gì đó.”
Oanh Ca kể hết đầu đuôi câu chuyện nghe được từ Hạ Sơ Thất về thuốc nói dối cho Nguyệt Dục nghe, nói xong còn hừ lạnh, “Lừa ai chứ? Trên đời này làm gì có loại thuốc như vậy? Nếu có thì đáng sợ biết nhường nào chứ?”
Sở Thất là người có bản lĩnh, nói chưa biết chừng là thật.” Nguyệt Dục không nhìn sắc mặt của Oanh Ca, bê thuốc lên đặt trên khay rồi mới cười nói, “Oanh Ca, ta đi đưa thuốc cho gia. Cũng muộn rồi, cô về nghỉ ngơi đi.” “Nguyệt Dục tỷ tỷ..” Oanh Ca đứng lên, thẹn thùng lắc vòng eo nhỏ, “Muội muốn đi với tỷ. Oanh Ca đã lâu lắm không gặp gia rồi, trong lòng muội rất nhớ mong.”
Nguyệt Dục mỉm cười, “Để hôm sau đi, hôm nay gia mệt.” “À… vậy được.”
Nguyệt Dục bưng bát thuốc mà mình tỉ mỉ chuẩn bị, đi thẳng đến Ngọc Hoàng các, nhưng trong đó đâu còn ai nữa? Cả căn phòng yên tĩnh, ngoại trừ mấy tiểu nha hoàn im lặng canh giữ thì cũng chỉ có Trịnh Nhị Bảo đứng bên ngoài chờ. Thấy nàng ta, Trịnh Nhị Bảo cũng không giải thích, chỉ nhìn Nguyệt Dục bằng ánh mắt an ủi.
“Gia đưa Sở Thất ra ngoài rồi, ngươi để thuốc ở đó đi đã.” Giọng Trịnh Nhị Bảo xưa nay vẫn the thé khó nghe.
Nhưng Nguyệt Dục lại cảm thấy giọng nói đó chưa từng khó nghe như lúc này.