Bạn đang đọc Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền – Chương 67: Nữ tử trong khắp thiên hạ cũng không đẹp bằng một nửa ngươi (13)
Không đợi Nguyệt Dục nói hết, Hạ Sơ Thất liển cười yếu ớt ngắt lời nàng ta, “Nguyệt đại tỷ, hôm nay Sở Thất làm phiền tỷ rồi. Cho nên trong hai2trăm lượng bạc mà ta đồng ý cho gia lúc nãy có ít nhất năm mươi lượng là của tỷ đỏ. Lát nữa tỷ nhớ bảo gia chia cho tỷ nhé, đừng8quên rằng tiền mới là quan trọng nhất!”
Tiền hứa suông thì ai mà chả hứa được? Nàng đi chân đất sợ gì kẻ đi giày. Nói như tên nhà giàu tiêu tiền6như nước xong, nụ cười trên mặt nàng ngọt ngào hơn, cứ như bôi hai cân đường vậy. Nhưng nàng lại lẳng lặng “trả lễ” cho Nguyệt đại tỷ chuyện “tăm giâm”3lúc nãy.
Triệu Tôn lạnh mặt nhìn nàng, không biết đang nghĩ gì.
Còn mặt Nguyệt Dục thì lại đen như đít nổi.
Nhìn vẻ mặt hai người, Hạ Sơ Thất thấy thoải mái hơn5nhiều, nhếch môi cười khẩy. Trong lúc hai bên giằng co thì Mai Tử híp mắt bưng bát thuốc đi vào.
“Sở Thất, uống thuốc…”
Triệu Tôn nhíu mày lạnh lùng nhìn nàng, tuy không đuổi nàng đi nhưng cũng không muốn tới gần giường, chỉ ngồi từ xa, vẻ mặt lạnh lùng làm người ta không đoán được suy nghĩ của hắn.
Hạ Sơ Thất cau mày để Mai Tử băng bó cái trán đã bị vỡ chảy đầy máu, đợi uống thuốc xong lại liếc nhìn Triệu Tôn một cái rồi thoải mái nằm xuống, kéo chăn đắp lên người, che miệng ngáp một cái, hệt như chim cưu muốn chiếm tổ chim thước, nhắm mắt định đi ngủ.
“Sở Thất!” Triệu Tôn xanh mặt như sắp nổi đóa.
Nàng lén nhìn một cái, nén cười, “lương tâm” đột nhiên trỗi dậy. “Vừa đánh vừa xoa” mới là sách lược cao siêu nhất. Nàng còn phải lợi dụng Triệu Tôn để đối phó người của Đông Phương ẻo lả, phải biết cách lợi dùng, lấy ác trị ác.
“Được rồi được rồi, lão gia ngài đừng xụ mặt nữa.” Nàng lười biếng bò dậy, mệt mỏi thật chứ không phải giả vờ.
“Ta đi, ta đi là được chứ gì? Ôi, khó chịu muốn chết!” Nàng lại ôm trán, che cổ, còn vuốt ngực, dáng vẻ trông như sẽ ngất bất cứ lúc nào. Triệu Tôn thấy thế thì nhướng mày, lạnh lùng nhìn nàng, “Đừng đi nữa, đêm nay ngủ ở đây đi. Giường cũng rộng.” Muốn chơi lại sao? Hạ Sơ Thất trước này chỉ quen thói trêu đùa người khác nên thấy không quen lắm.
“Không sao, không sao, làm phiền Nguyệt đại tỷ đỡ ta một đoạn là được, không dám làm phiền gia nghỉ ngơi nữa.” Nguyệt Dục có gì mà khó chịu đâu? Nàng ta cong môi cười, dịu dàng cẩm áo khoác rối chân thành đến cạnh giường, đang định cúi người đỡ nàng dậy thì bị Triệu Tôn ngăn lại.
“Không được đỡ, cứ để nàng ấy ngủ ở đây.” “Nhưng mà..” Nguyệt Dục cắn môi, quay đầu hỏi, “Gia, vậy gia ngủ ở đâu?”
“Gia dĩ nhiên là cũng ngủ ở đây.” Triệu Tôn bình tĩnh đáp. Hạ Sơ Thất biết tên này muốn đấu với nàng rồi, nhưng dù có được phép thì nàng cũng không dám ngủ lại đây. Có điều, Nguyệt Dục không nghĩ như thế. Trong lòng nàng ta, lòng bao dung, hoặc nói là sự dung túng của gia dành cho Sở Thất đã lần lượt lấn qua những giới hạn mà nàng ta biết về hắn, nên nghe thể cũng tưởng thật. Nguyệt Dục nhìn hai người không chịu nhận thua này, gương mặt xinh đẹp như hoa sen trắng bệch, vẻ mặt cũng trở nên lo sợ. May mà bầu không khí ngột ngạt không kéo dài lâu, Nhị Quỷ bỗng nhiên vội chạy vào bẩm báo.
“Gia, tên đần ở Tây Xứng viên đến rồi, bảo là muốn tìm vợ của hắn.” Vừa nói, gã vừa liếc nhìn Hạ Sơ Thất.
Mấy chữ “vợ của hắn” đủ nặng nề.
Gương mặt tái nhợt của Nguyệt Dục trở nên dễ coi hơn, “Gia, không còn sớm nữa, nô tỳ đưa Sở Thất ra ngoài trước. Mai Tử sẽ thay giường chiếu cho ngài. Ngài nghỉ ngơi sớm chút đi ạ.”
Thấy nàng ta ân cần đỡ mình, trong lòng Hạ Sơ Thất lại hơi hoài nghi. Lúc này là giờ Tý, Lan Đẩn đã ngủ từ lâu, sao lại chạy tới đây tìm nàng chứ? Có ẩn tình gì trong chuyện này sao? Nàng nhìn Nguyệt Dục, không nói gì nhiều. Thực tế, những lời của nàng làm sắc mặt Nguyệt Dục thay đổi kia, một là đùa giỡn nàng ta, hai là muốn xem phản ứng của Nguyệt Dục, chứ nàng đâu định nằm lì trên giường Triệu Tôn không đi chứ? Ngay cả Triệu Tôn mà nàng còn lười chiếm đoạt, chứ nói gì là cái giường.
“Thế các ngươi nghỉ sớm đi, ta đi đây, cảm ơn chuyên tối nay!”
Hạ Sơ Thất chống xuống giường, híp mắt đứng dậy, lại chợt nghe thấy tiếng hít sâu của Nguyệt Dục.
“Sao thế, Nguyệt đại tỷ?” Nàng quay đầu, thoải mái cười hỏi.
“Cô…”
Giọng Nguyệt Dục run run, chỉ nói giữa chừng. Nàng quay đầu nhìn theo ánh mắt của Nguyệt Dục về phía chiếc giường mình vừa nằm thì thấy trên chăn đệm sạch sẽ đã xuất hiện mấy vết hồng. Dù không muốn thừa nhận chút nào, nhưng thứ kia quả thật không phải là máu trên trán nàng, mà là máu nguyệt sự của nàng chảy ra.
Thế này thì mặn quá rồi!
Nhưng đâu trách được nàng đâu? Thời đại này chẳng hề có băng vệ sinh… Nàng nhắm mắt, hít sâu, hằng giọng giải thích, “Ngại quá, máu trên trán ta dính lên đệm rồi. Ha ha, ta đi trước, đi trước nhé, hẹn gặp lại!” Nói rồi, nàng giả vờ không nhìn thấy gương mặt xám xịt của Triệu Tôn, vội vàng rời khỏi Ngọc Hoàng các.
Lan Đần đợi ở ngoài cửa, bị đám lính trực đêm nhìn chằm chằm thì cúi đầu rụt rè đứng một bên, không dám nhìn bọn họ. Hạ Sơ Thất gặp nạn không chết, vừa thấy người thân thì rất vui, nhưng muốn vẫy tay với hắn thì lại mệt mỏi kiệt sức.
“Lan Đần!”
Lan Đần công nàng trở về Tây Phối viện.
Nhớ đến nghi ngờ lúc trước, Hạ Sơ Thất hỏi hắn, “Sao huynh biết ta ở đây?”
Lan Đần là người không biết nói dối, nhất là trước mặt Hạ Sơ Thất. Hắn lập tức nói hết mà không nghĩ gì nhiều. Lúc hắn ngủ say thì ngoài cửa sổ có tiếng động đánh thức hắn. Hắn bò dậy đi tiểu thì lại nghe người ta bảo Sở Thất trúng thuốc gì đó, đang ở trong Ngọc Hoàng các, mọi người bảo nàng sắp chết rồi.
Lời như thế chẳng lẽ lại không dọa Lan Đần chết khiếp được chắc? Hắn không kịp nghĩ gì mà vắt chân lên cổ, chạy thẳng đến Ngọc Hoàng các.
Hạ Sơ Thất nghe xong thì tim đập mạnh, hỏi, “Huynh có nghe rõ người kia nói gì không?” “Ta… ta lo cho muội nên quên không nghe…” “Quên không nghe? Thế sao huynh biết?”
Lan Đẩn lắc đầu, nhìn nàng với vẻ tủi thân.
Hạ Sơ Thất biết có hỏi cũng không được gì, đành vỗ vai an ủi hắn, trong lòng đã hiểu sơ sơ. Đơn giản thôi, mục đích mà người kia gọi Lan Đần đến, nói trắng ra là vì không muốn thấy nàng ngủ chung với Triệu Tôn. Đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng là do muốn tiếp tục chỉnh nàng.
Trở về phòng, nàng và Lan Đần đều đi ngủ. Nhưng nghĩ đến chuyện gì đó, nàng để cây gậy trúc ở sát cửa sổ và cửa phòng. Nếu tôi có tiếng động gì thì nàng sẽ tỉnh lại ngay. Toàn bộ “vũ khí” của nàng cũng được đặt ở dưới gối. Trải qua chuyện này, nàng đã cẩn thận hơn nhiều. Nàng không sợ người khác, chỉ sợ tên Đông Phương ẻo lả đến đây gây chuyện với nàng. Với sức lực của nàng hiện giờ, nếu không ra tay trước áp chế người thì có lẽ chẳng cần phản kháng làm gì nữa, lập tức trở thành cá trên thớt chờ bị làm thịt.
Nghĩ vẩn vơ một lát, có lẽ do việc bị rửa ruột cùng với cái trán bị thương làm nàng mệt mỏi vô cùng. Vì thể nàng ngủ thẳng cẳng tới sáng hôm sau trong cái đêm vốn đáng lý ra là không thể ngủ ngon này. Sáng sớm hôm sau, nàng bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa “rầm rầm”.