Bạn đang đọc Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền – Chương 65: Nữ tử trong khắp thiên hạ cũng không đẹp bằng một nửa ngươi (11)
Một người tàn nhẫn với kẻ địch thì không gọi là tàn nhẫn. Tàn nhẫn với chính mình, đó mới thực sự là người tàn nhẫn!
Lần này Nguyệt Dục đã có cái nhìn mới về Hạ Sơ Thất.
Trên trán Hạ Sơ Thất nhanh chóng be bét máu. Không chỉ Nguyệt Dục mà đến cả Triệu Tôn cũng phải nheo mắt nhìn nàng, không biết2đang nghĩ gì mà một lúc lâu vẫn không nói, càng không ngăn cản. Cho đến khi máu tươi chảy ròng ròng xuống khắp mặt Hạ Sơ Thất, hắn mới trầm mặt bước nhanh đến, lướt qua Nguyệt Dục đang ngây người cầm khăn, kéo người nàng lại rồi quăng mạnh nàng lên giường.
“Con mẹ nó người điên rồi hả?”
Hạ Sơ Thất quay mặt8lại, mặt toàn máu tươi, nở nụ cười quái đản với hắn.
“Ngươi… mới điên ấy.”
Mấy cú đập đầu này cũng khiến đầu óc nàng tỉnh táo hơn.
“Ngươi cho rằng tại sao ta phải đập đầu?” Nàng nhếch khóe môi cũng dính máu, dữ tợn, đáng sợ, còn có vẻ bi tráng không thể tả được. Nàng cười hờ hững, liếm vết máu trên khóe6miệng, khoan thai nói chuyện, tìm được cái cớ tuyệt vời cho hành vi của mình.
“Ông đây… không… không cần đàn ông, không… không chết được.”
Triệu Tôn lạnh lùng nhìn nàng, nắm chặt tay, “Có khí phách! Đập tiếp đi.”
Hạ Sơ Thất cười cười, khóe miệng giật giật, “Không cần nữa.” Dứt lời, nàng chậm chạp nháy mắt với hắn, trầm giọng: “Một trăm3lượng, ta muốn rửa ruột.”
Đôi mắt đen láy của Triệu Tôn rồi sầm xuống, “Rửa ruột? Rửa thế nào?”
Nàng lấy ống tay áo lau mặt, trái tim sắp bị thuốc đốt đến thủng rồi, sao có thể giải thích quá nhiều với hắn được nữa? Nhân lúc đầu óc còn đau đến tỉnh táo, nàng nuốt nước bọt, nhìn sang Nguyệt Dục, đọc tên5vài phương thuốc Đông y giải độc, ánh mắt lại thâm sâu hơn.
“Nguyệt… Nguyệt đại tỷ, làm phiền tỷ nấu mấy thuốc này cùng với cháo, cho thêm chút lòng trắng trứng vào rồi khuấy… khuấy đều lên, ta cần… cần… cần một nồi…”
Nguyệt Dục bình tĩnh trở lại, ánh mắt đầy kinh ngạc.
“Hóa ra Sở Thất cô biết giải được hả? Vậy thì tốt rồi, tốt quá rồi. Gia, nô tỳ lập tức đi nấu ngay.”
Nàng ta nói là làm, mừng rỡ tươi cười đi ra. Chỉ là nhìn bóng lưng mơ hồ của nàng ta, Hạ Sơ Thất hơi nhếch khóe mắt lên, còn đặc biệt dặn dò thêm một câu, “Nguyệt đại tỷ, tuyệt đối đừng nhớ nhầm. Cái miệng của ta… vị giác rất tốt… À đúng rồi, còn phải nhớ để nguội một chút… Đừng làm ta bị bỏng…”
Nguyệt Dục quay đầu lại, vui vẻ gật đầu với nàng. “Yên tâm đi, ta biết rồi.”
Phải cần thời gian để chuẩn bị những thứ kia.
Vừa nghe nói có thể giải được, lão Tôn còn chưa rời đi chỉ đi qua đi lại bên ngoài phòng, từ đầu đến cuối chỉ nghĩ đến hai chữ “rửa ruột”, cảm thấy vô cùng thần kỳ. Nhưng dù ông ta có muốn đi vào tìm hiểu tượng tận thì gia cũng đã dặn rằng không ai được phép vào trong. Mặc dù ông ta là một lão già nhưng cũng không thể thoát khỏi sự thật rằng ông ta vẫn là đàn ông, chỉ có thể lo lắng suông đứng bên ngoài.
“Gia, Sở Thất lại ngất nữa rồi.”
Mai Tử đang hầu hạ sợ hãi kêu lên. Triệu Tôn lẳng lặng ngồi trên ghế, nhìn cô gái nằm trên giường, khuôn mặt tuấn tú khó mà nhìn được kĩ trong ánh nến lập loè, cũng không ai biết rốt cuộc tâm trạng hơn thế nào.
“Biết rồi.”
“Nước… ta khát… ta khát…”
Hạ Sơ Thất mấp máy môi, khuôn mặt đầy tình dục, hồng như cánh hoa. Dù nàng không có nhan sắc tuyệt đẹp, nhưng trúng phải “Sướng Hoan Kiều” thì nàng cứ như được thoa một lớp son phấn thật mỏng lên mặt vậy, trông đẹp hơn trước nhiều. Nhất là đôi mắt to khép hờ kia, long lanh như ngậm sương mù lờ mờ, kết hợp với giọng nói yếu ớt dễ nghe của nàng, bờ môi mấp máy, lẩm bẩm mẩy từ khó hiểu, dáng vẻ quyến rũ làm Mai Tử nhìn mà đỏ mặt.
“Sở Thất, tỷ chịu đựng thêm chút nữa đi, sắp có thuốc giải rồi.”
Nhưng Hạ Sơ Thất vẫn kêu la. Lúc Triệu Tôn sắp hết kiên nhẫn thì Trịnh Nhị Bảo đến nhà bếp hỏi cũng đã trở lại. Thấy cậu ta vẫn chưa bê thuốc lên, Triệu Tôn nhíu chặt mày, dường như không chịu nổi tiếng rên rỉ như sắp chết của Hạ Sơ Thất nữa, bèn tức giận sải bước đi tới, phất tay bảo Mai Tử tránh ra, rồi vỗ mạnh vào mặt nàng.
“Im lặng.”
Tiếng ồn ào thật đáng ghét! Trong đầu Hạ Sơ Thất cứ như có một đàn ong mật bay vo ve, hình như còn nghe thấy tiếng gọi của một con ong mật trong số đó, rất giống với giọng của Triệu Đề Tiện. Sao hắn biến thành ong mật rồi mà vẫn lạnh lùng vậy nhỉ? Còn nữa, hình như hắn đang nổi cáu với ai thì phải?
Hạ Sơ Thất muốn mở mắt ra, nhưng mí mắt hoàn toàn không kéo lên nổi. Nàng muốn im lặng, nhưng miệng cứ kêu lên không chống chế được. Ai mà muốn khi không lại giống như một cô gái dâm đãng đáng ghét chứ? Nàng cũng đâu muốn. Nhưng thuốc của Đông Phương Thanh Huyền quả thực không phải hàng giả bán bên lề đường, mà thật sự lợi hại, tác dụng thuốc rất mạnh. Nếu không phải ý chí nàng kiên cường, sức đề kháng cao thì chắc chắn đã vổ đến bắt Triệu Tôn rồi, đâu còn đến phiên hắn gào thét?
“Ưm..ư… ư…”
Từng tiếng kêu vang lên, đầu óc nàng mơ mơ màng màng, cơ thể lúc nóng lúc lạnh, cứ như bị ngâm nước sôi một hồi rồi lại bị người ta nhúng vào nước lạnh vậy. Nàng không kìm được mà phát run, lăn lộn trên giường, dáng vẻ thật sự rất xấu xí.
Nhưng đây vẫn chưa phải là điều quan trọng nhất, vấn đề lớn nhất là… nàng muốn đàn ông. Ôm lấy cái đầu bị thương, nàng hận bà cô Nguyệt kia. Bảo nàng ta đi nấu thuốc rửa ruột, sao còn chưa tới? Nàng khó chịu tột độ, nắm chặt lấy cánh tay Triệu Tôn, môi run rẩy.
“Này… nhanh…”
Chuẩn bị cho bao nhiêu đây?” Triệu Tổn thản nhiên hỏi.
Dù bị thuốc hành hạ nhưng Hạ Sơ Thất vẫn hiểu được câu chế nhạo của hắn, khóe miệng co quắp run rẩy. Nàng không muốn mất mặt trước mặt hắn, bèn lén nhéo vào đùi mình để giữ lý trí, cố tình cười ngây ngô si mê. “Gia, ngươi có bán không? Bao nhiêu bạc một đêm?”
Triệu Tôn cúi đầu xuống, hơi thở cách nàng rất gần.
“Vô giá.”
“Vô giá ư… Vậy sao ta trả nổi?”
Hạ Sơ Thất hỏi vô cùng nghiêm túc, đôi mắt có lửa nhìn thẳng vào hắn, muốn xem vẻ mặt hắn thế nào. Nhưng càng làm vậy thì mặt mũi hắn lại càng trở nên mơ hồ. “Một người đàn ông thật thơm!” Nàng kết luận, chỉ cảm thấy mùi cỏ thơm thanh mát nam tính kia rất quen thuộc, cứ như thủy triều cuồn cuộn phá hủy ý thức con người, lại tập kích đầu óc nàng lần nữa, khiến cơ thể nhỏ bé của nàng càng run rẩy dữ dội hơn.
Nàng đột nhiên phát hiện, loại thuốc này còn gây ra từng cơn quặn đau giống như phụ nữ mang thai vậy.
Từng cơn đau quặn nối tiếp nhau.
Sau khi qua một đợt sẽ thoáng dịu lại một chút, nhưng lần kế tiếp sẽ càng thêm mãnh liệt.
Nàng hít thở sâu một hơi, cắn chặt môi. Đau quá, đau đến tỉnh táo.
Triệu Tôn thấy thế thì bóp lấy cằm nàng, “Còn cắn nữa thì không có miệng nữa đâu.”
“Vậy chẳng phải rất tốt sao? Không phải người ghét ta nói nhiều à? A ha ha ha Triệu Thập Cửu, A Tôn, Tôn Tôn, tới đây đi…”
Để dời sự chú ý, nàng cổ 4 kêu to, mặc kệ Triệu Tôn có biểu cảm gì, chỉ nhào đến ôm lấy hắn, hai cánh tay gầy gò bám lên cái cổ vô cùng ấm áp của hắn, hai chân cũng thuận thể kẹp lấy người hắn, chọn một tư thế có độ khó cực cao rồi bỗng há miệng cắn lên vai hắn một cái.
Nàng không hề khách sáo mà cắn rất mạnh, mang theo phẫn nộ, phát tiết và nỗi thù hận.
Cứ cắn suốt như thế khiến Tần Vương điện hạ “biết kiềm chế” cũng không chịu nổi mà hít vào một hơi. “Sở Thất, ngươi muốn chết hả?” “Đau đớn… có thể làm đầu óc tỉnh táo… làm giảm bớt tác dụng của thuốc…”
Khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng của Triệu tôn càng đen hơn, trong mắt ngập tràn lửa giận.
“À, không đúng, ta cắn nhầm rồi sao? Phải là ta đau đớn có mới thể tỉnh táo chứ nhỉ?” Hạ Sơ Thất khẽ gật đầu, cứ như chợt hiểu ra, liền thối không cần hắn nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ như hoa anh đào tháng ba, bĩu môi nhìn hắn, trên môi vẫn dính nước bọt trào ra vì cắn hắn.
“Người anh em, cắn ta đi… nhanh lên, ngươi cắn ta đi.”
Mặt Triệu Tôn đông lại thành bằng.
“Nếu ngươi không cắn ta… ta sẽ… đè người đó.” Hạ Sơ Thất cắn răng, hung dữ uy hiếp hắn, lắc mạnh cái đầu đặc sệt như hổ, cân bằng hơi thở của mình, hơi há miệng ra, cúi đầu thở hổn hển, ngây ngô nhìn lên khuôn mặt lờ mờ trước mặt.
“Cho người quảng ta này! Cho ngươi bắt nạt ta này… Ta cắn… cắn chết người… Nàng định há mồm, nhưng lần này lại bị Triệu Tôn giữ lại, đè mạnh xuống giường, rồi cầm lấy khăn mặt Mai Tử đưa tới lau trán cho nàng.
“Ngươi thật là tài cán!”
Khăn mặt lạnh như băng làm Hạ Sơ Thất thoải mái rên rỉ, mập mờ gọi hắn bằng giọng điệu mờ ám.
“Cắn ta đi! Không phục thì ngươi cắn ta đi…”
“Không cắn ta đúng không, vậy ta… ta phải ăn sạch ngươi.”
“Lại nữa rồi! Dược tính lại phát tác rồi. Triệu Đê Tiện, ngươi cắn ta mau!”
“Bảo ngươi im miệng!”
“Dựa… dựa vào cái gì chứ? Mau cắn ta đi mà…”
Triệu Tôn cúi đầu nhìn nàng, nhấn mạnh vào “huyệt nhân trung” của nàng, nhíu chặt mày rồi hơi thả lỏng ra.
“Năm mươi lượng một lần cắn.”
“Ngươi tưởng ta đẳn sao?”
Hạ Sơ Thất chậm rãi nhổm lên ôm lấy eo hắn, thở vào mặt hắn.
“Không, một trăm lượng một lần cắn. Nào, cắn ta một cái.” Khuôn mặt cao quý lạnh lùng của Triệu Tôn lập tức cứng lại. Rất rõ ràng, Hạ Sơ Thất đã sắp phát điên rồi, mặt đỏ như cái mông khỉ. Nàng cảm thấy mình chưa biến thành ác ma háo sắc là đã chẳng dễ dàng, bèn ôm chặt lấy eo Triệu Tôn, bám dính vào người hắn. “Giải dược… giải dược của ta… cắn ta đi…” “Sở Thất! Tỉnh lại!” Triệu Tôn tát mạnh vào mặt nàng. Hạ Sơ Thất khẽ nheo một mắt, cong miệng thở dài yếu ớt.
“Có một khát khao tự nhiên đang được gọi dậy, tên của nó là… dục vọng.”
Nàng nói ra từng chữ một cách nghiêm trang, làm mặt Triệu Tôn… càng đen hơn.