Bạn đang đọc Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền – Chương 51: Triệu tôn là người tốt? trời đất cũng khó dung! (12)
Hôm qua nước lũ đã rút, nhưng khắp nơi vẫn hoang tàn đầy bùn đất, ở đó có một cỗ xe ngựa dát vàng sơn đen rõ ràng không hợp hoàn cảnh xung quanh dừng lại. Hai bên đường dưới chân núi là những ánh nhìn vui vẻ của muôn dân bách tính đến tiễn đưa, là tiểu nô mà Tấn Vương điện hạ “vô cùng sủng ái” trong truyền thuyết,2Hạ Sơ Thất và Tấn Vương điện hạ cùng trèo lên xe ngựa.
“Ngươi không sợ bị người ta nói người thích đàn ông, ham mê đồng tính sao?” Hạ Sơ Thất cười hỏi. “Không sao.” Vẻ mặt hắn không hề thay đổi. Hạ Sơ Thất cong môi, nở nụ cười, “Nói hay thật! Ngài không sao thì đúng rồi, nhưng còn ta thì sao? Gia, nghĩ tới Sở Thất ta đây8đường đường là một người đàn ông… À không, đường đường một cô gái, lại bị ngài ấn định thành luyến đồng của điện hạ ngài. Ngài thấy chuyện này có công bằng với ta không?”
Triệu Tôn bình tĩnh nhìn nàng, đáp hết sức thản nhiên tự đắc, “Không công bằng.”
Hạ Sơ Thất nghe xong thì vui mừng, “Ha, coi như ngươi cũng có chút lương tâm. Vậy ngươi nói xem6nên đền bù tổn thất cho ta thế nào?” “Sở Thất.” Hắn đảo mắt nhìn sang, rồi thở dài, “Trước nay, trên thế gian không có công bằng.”
“Này này, rõ ràng là bắt nạt ta đúng không?” Hạ Sơ Thất nhướng mày. “Đúng thế. Gia là chủ của ngươi, ngươi là nô tài của gia, bắt nạt ngươi là chuyện đương nhiên.” Triệu Tôn bình tĩnh nói, cũng không nhìn nàng3nữa mà nhắm mắt lại, lười biếng dựa vào nệm mềm, khí chất vương giả khiến người ta rét lạnh từ đầu tới chân.
Lời lẽ tuy xấu xa nhưng ý lại đúng.
Đừng nói đây là vương triều Hoàng quyền tối cao, mà thế giới của nàng trước kia không phải cũng thế sao? Quyền cùng thể luôn là vũ khí sắc bén để một người có thể kiêu ngạo nhìn người5đời bằng nửa con mắt. Thực tế là với chiếc ngai vàng đính kim cương đầy quyền lực kia, phàm là một người đàn ông bình thường, thậm chí là một vài người phụ nữ, đều muốn ngồi lên, cảm nhận uy phong trên vạn người, ghi tên sử sách, truyền lưu thiên cố. Huống chi, Triệu Tôn là một tên Vương gia không quan tâm tới ai trừ lão hoàng đế: Nàng nghĩ, nếu như hắn bằng lòng, với năng lực của hắn thì một ngày kia trở thành người đứng đầu thiên hạ thì cũng không phải là điều không thể nhỉ?
Nghĩ đi nghĩ lại, Hạ Sơ Thất bỗng có một cảm giác kỳ lạ.
Nếu như có một ngày Triệu Tôn trở thành hoàng đế thật, hắn… sẽ làm gì nàng?
Nàng nghiêng mặt, nhìn góc cằm cứng rắn lạnh lẽo của hắn, nghĩ đến tình cảnh hưng thịnh đó, khẽ gọi.
“Gia.”
Triệu Tôn nhìn sang, “Trong lòng không phục?”
Nàng sững sờ, trả lời cực nhanh, “Đương nhiên.”
Triệu Tôn mấp máy môi, hờ hững nói, “Vậy ngươi muốn đền bù tổn thất thế nào?” Dễ nói chuyện như vậy sao? Vừa nhìn đã biết là không chân thành. Hạ Sơ Thất nhìn sang, hừ một tiếng, trong đầu nghĩ đến núi vàng núi bạc, đôi mắt to chớp chớp, lấp lánh ánh hào quang. “Tổn thất mà ta muốn được đền bù hơi nhiều. Đại gia, ngài có thể thỏa mãn mấy cái?” Triệu Tôn ở một tiếng, nhìn thẳng vào đôi mắt tham lam của nàng, như thể đã hiểu ra.
“Cảm thấy thiệt thòi như thế, có phải muốn làm thị thiếp của gia không?”
“A!” Hạ Sơ Thất kinh ngạc ngây người, sặc nước bọt, ho khụ khụ. Mãi sau mới ngừng được, thở hổn hển vỗ ngực, nàng chắp tay vái lạy hắn. “Tấn Vương điện hạ, ngài đừng làm ta sợ. Sở Thất ta tự biết dung mạo kém cỏi, sao có thể leo lên giường ngài, làm thị thiếp của ngài chứ? Chuyện này về sau đừng nhắc lại, sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của chúng ta, đúng không?” Nàng từ chối nhanh chóng dứt khoát như vậy rõ ràng khiến Triệu Tôn sửng sốt.
“Ngươi không thích à?”
“Nói thừa. Đương nhiên là không thích.” Trái tim Hạ Sơ Thất treo lên lơ lửng. Không phải hắn định để nàng làm thị thiếp của hắn thật chứ? Dù hắn đẹp trai thật, nhưng ai biết trong Vương phủ ở kinh thành có bao nhiêu cô gái, trong lòng hắn lại nghĩ đến ai? Kiểu đàn ông không thể nhìn thấu như thế, nàng không dám tùy tiện phó thác chung thân.
Nhìn kĩ một lát, thấy nàng không giống nói dối, Triệu Tôn gật đầu, ra vẻ thở phào nhẹ nhõm. “Vậy thì rất tốt.”
Vẻ mặt như trút được gánh nặng của hắn lại làm tổn thương trái tim yếu đuối mỏng manh của Hạ Sơ Thất.
Con người nàng rất nhỏ nhen. Dù nàng không thích hắn nhưng lại không muốn người ta không thích nàng. Trên thực tế, rõ ràng là vị tổ tông này có “lương tâm”, phát hiện ra bản thân làm một vài chuyện “tổn thương” đến nàng, sợ nàng bắt hắn chịu trách nhiệm, hơn nữa còn có nhiều người nhìn thấy như vậy, chắc chắn sợ nàng bám chặt lấy hắn nên mới cố ý nói ra để thử nàng.
Khốn kiếp! Nàng hừ mạnh, trong lòng đột nhiên nghĩ ra.
“Này, gia.”
“Gia là gia, không được này.” Hắn lạnh lùng sửa lại.
Hạ Sơ Thất nhún vai, từ từ ghé sát vào hắn, “Đừng giả bộ, ở đây không có người ngoài, chỉ có hai ta. Ta có một đề nghị, ngươi xem hai chúng ta giờ đây ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Hay là chúng ta uống máu ăn thề, kết thành huynh đệ, được không?”
Trong thiên hạ, người có thể tự nói xấu mình, ngoài nàng ra thì chắc cũng chỉ còn Trần Đại Ngưu.
“Gia, người thấy sao?” Nàng lại ghé sát tới. Triệu Tôn lạnh lùng đảo mắt, lười để ý đến nàng, hơi phất áo, duỗi dài hai chân.
“Qua đây, bóp vai bóp đầu cho gia.” “Dựa vào đầu?” Hạ Sơ Thất lạnh nhạt lườm hắn, cố tình muốn tạo phản.
“Cái gương của ngươi, là một vật tốt…”
Triệu Tôn nói rất chậm, nhưng lại khiến Hạ Sơ Thất nghẹn họng.
“Được được được, ngươi là đại gia.”
Hiện giờ trên thế gian này, ràng buộc với nàng chỉ có hai thứ. Một cái gương, và một Lan Đần. Nhưng Triệu Tôn lại luôn có thể bắt bí nàng, đúng lúc đưa những điểm yếu này ra để uy hiếp, ép nàng làm việc.
Chậm rãi đi qua chỗ hắn, ở góc độ hắn không nhìn thấy, Hạ Sơ Thất trừng mắt nhìn hắn, rồi mới đặt tay lên vai hắn, xoa bóp vừa phải. Nàng tâm tính tốt, làm việc chuyên nghiệp. Xoa một lúc, nàng lại từ từ chuyển qua đầu hắn, xoa bóp huyệt vị trên đầu. Cái miệng lại không chịu yên, giọng nói tức giận, mang theo hơi thở nóng rực phả lên gò má Triệu Tôn.
“Này, hai ta tâm sự đi.”
Triệu Tôn thoải mái “ừ” một tiếng, không từ chối. Nhưng không chờ nàng nói, hắn đã nghiêng đầu xuống, tựa vào đùi nàng, như để giúp nàng tiện xoa bóp cho mình, dáng vẻ biểu cảm hài lòng gọi đòn khiến cho Hạ Sơ Thất muốn bóp chết hắn.
“Ngươi nói hai ta quen biết lâu như vậy rồi, đúng không? Trong lòng người, chắc ta chỉ là một tên nô bộc. Nhưng trong lòng ta, ngươi đã cứu ta một mạng, là huynh đệ của ta. Huynh đệ là gì, ngươi có hiếu không? Chính là bạn tốt đấy.”
Ấy thế mà Triệu Tôn lại đáp, chẳng biết là do thoải mái hay đồng ý với cách nàng nói.
Hạ Sơ Thất liếc mắt, tiếp tục nói, “Nhưng mà tục ngữ có nói, giúp nhau lúc hoạn nạn không bằng quên nhau chốn giang hồ. Hiện giờ bờ lan của chúng ta sắp kết thúc rồi, ta cũng nên công thành lui khỏi giang hồ. Cho nên, đợi về tới Thanh Cương rồi, người trả cái gương cho ta, bỏ nộ tịch cho ta, tốt hơn nữa là cho ta một hộ tịch, cho ta đưa Lan Đần đi, được không?”. Nàng lẩm nhẩm nói một tràng. Triệu Tôn lại bắt được chỗ sai của nàng. “Câu giúp nhau khi hoạn nạn này, phần lớn để nói về vợ chồng.”
Hạ Sơ Thất lại bị hắn làm cho sặc nước bọt, oán giận. “Ta hiểu thành ngữ, nhưng chỉ là so sánh thôi mà. Sao ngươi nhiều chuyện thế hả? So sánh là gì có hiểu không?”
Triệu Tôn nhắm mắt, không nói nữa.
Hạ Sơ Thất trừng mắt, nhỏ nhẹ khuyên hắn, “Gia, ngài còn tinh hơn khỉ, cũng chỉ kém thông minh hơn ta một chút. Ta thấy không cần ta giúp, ngài vẫn có thể thành được nghiệp lớn, đúng không? Mà ta ấy à, vừa lười, vừa ham ăn, vừa thích trai đẹp, thích cuộc sống núi non sông hồ, tự do tự tại, không hợp để làm đầy tới bên cạnh ngài…”
Nàng vừa xoa bóp cho hắn, vừa phân tích lợi và hại.
Từng chữ nàng đều nói chân thành tha thiết, thật lòng.
Tiếc là nàng nói khô cả miệng mà vị tổ tông nằm trên đùi nàng lại không hề có chút động tĩnh nào. Nàng cúi đầu, chỉ thấy hắn thở đều, coi lời nàng như bài hát ru mà ngủ mất.
“Má! Này…” Nàng lay đầu hắn.
“Tiếp tục.” Hắn không vui nhíu mày, cổ họng khàn khàn, “Mạnh chút.” “Thôi đi, nói chuyện với người mà ngươi không đáp, mình ta nói với quỷ à?” Hạ Sơ Thất vốn tưởng hắn sẽ không trả lời, ai ngờ hắn không chỉ trả lời, mà còn trả lời lệch để hoàn toàn.
“Tiểu nô, người từng thấy thuần thủ chưa?” “Liên quan gì đến chuyện của ta?” Nàng nghĩ mà bực mình.
Triệu Tôn mím môi, thản nhiên nói, “Dưới cái nhìn của gia, ngươi là con thú hoang nhỏ nhanh mồm nhanh miệng, trên người toàn lông nhọn. Gia ấy mà, không có sở thích gì, chỉ thích thuần thú. Càng là thú hoang ồn ào mạnh mẽ thì càng hào hứng, tóm lại phải thuần phục được chúng nó.”
Cả nhà người đều là thú hoang thì có.
Hạ Sơ Thất trừng mắt, động tác hơi dừng lại, ngả người về phía sau, dựa vào vách xe ngựa, lười biếng nói móc hắn, “Được thôi, dù ta là thú hoang cũng là một con thú hoang ăn thịt người, sớm muộn gì cũng nuốt ngươi vào bụng. A, thú hoang nguy hiểm như vậy, ngươi có chắc chắn sẽ thuần được không?”
“Thời gian còn dài mà.”
“Vậy nếu không thuần được thì sao?” “Không có con thú nào mà gia không thuần được.”
“Ta nói lỡ như cơ mà?”
“Vậy thì nhốt nó cả đời.” “Cả đời không thuần phục nó được thì sao?”
Triệu Tôn cũng không mở mắt, chỉ vào đầu ý bảo nàng tiếp tục bóp, lúc này mới từ từ nói: “Gia sẽ nhốt nó trong lồng, đầu tiên là chặt móng vuốt, nhổ răng nhọn. Nếu như vẫn không được thì lột da, rút gân, để xem gia có thuần được hay không.”
Vừa tưởng tượng đến cảnh chặt móng, nhổ răng, rút gân, Hạ Sơ Thất đã lạnh run cả người.