Bạn đang đọc Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền – Chương 47: Triệu tôn là người tốt? trời đất cũng khó dung! (8)
Nhưng từ lời của gã, nàng cũng hiểu được, trừ Đông Phương ẻo lả và cận vệ thân cận của hắn ra, thì có lẽ phần lớn người của Cẩm Y Vệ đều không biết “thân phận thật” của nàng, kể cả Mã Thiên Hộ là người trực tiếp chấp hành nhiệm vụ này. Hơn nữa, nghe giọng điệu của gã thì có vẻ gã không biết cả chuyện nàng là nữ.
Nghĩ đến điều này, nàng lại thấy thú vị.
Liếc qua Mã Thiên Hộ, nàng giơ ngang kiếm trước ngực, tủm tỉm cười. “Đồ con rùa, ngươi có biết ông nội2ngươi là ta đây là ai không?” Mã Thiên Hộ lại không phản bác lại câu “cháu trai mất nết”, chỉ hừ một tiếng:
“Ngươi còn có thể là ai? Là khâm phạm triều đình mà Cẩm Y Vệ ta phải bắt.”
“Ồ? Thật thú vị. Vậy thì ta hỏi ngươi, nếu như ta là khâm phạm triều đình, vì sao các người không dám quang minh chính đại bắt ta? Vì sao phải cải trang, lại trói lại, giấu trong quan tài để chuyển đi? Hừ, mấy các các ngươi đúng là đồ ngốc. Đại đô đốc của các người, đúng, chính8là tên Đông Phương Thanh Huyền, hắn ta là một phản tặc của triều đình, cả ngày chỉ vụng trộm làm việc, vu hãm người trung thực, giá họa người lương thiện. Mà các người thì sao? Ăn bổng lộc triều đình nhưng lại làm tay sai cho Đông Phương Thanh Huyền. Các người thử hỏi lương tâm xem có phụ lòng cha mẹ đã ngậm đắng nuốt cay nuôi các người khôn lớn, có phụ lòng đương kim Thánh thượng nước mắt lưng tròng giao phó trách nhiệm với các người không?”
Không thể không nói, nhiều lúc đối địch, nhiều6lời cũng có ưu điểm của nó. Nàng luôn có cách dùng những lời dài dòng khó hiểu khiến người ta ngay cả người.
Năm sáu tên Cẩm Y Vệ cầm cán đạo đứng tại chỗ nhìn nhau.
Bọn họ chỉ biết đây là một vụ án lớn cực kỳ bí mật, làm sao có thể hiểu được ẩn tình trong đó? Chỉ có điều, đương kim Thánh thượng đã bao giờ nước mắt lưng tròng giao phó trách nhiệm cho bọn họ đâu? Bối rối chốc lát, Mã Thiên Hộ hoàn hồn đầu tiên, rút đao chỉ vào Hạ Sơ Thất, “Tên3nhóc này đừng nói xàm! Vương Nhị, Chu Tam, các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau bắt người lại! Nếu không thì lúc quay về gặp Đại đô đốc, chúng ta sẽ xong đời hết đấy.”
“Vâng!” Mấy tên Cẩm Y Vệ rút đạo định bắt nàng.
“Khoan đã!” Hạ Sơ Thất không chỉ không tránh, còn tự nhiên bước từ bậc cầu thang của nền gạch xanh xuống, lại bước thêm một bước, giơ cao thanh kiếm chưa rút ra khỏi vỏ. “Các vị quan gia, phiền các người mở to mắt chó ra nhìn kĩ xem, các người5có biết kiếm này không?” Ngay lúc bọn họ nhìn chuôi kiếm đến ngây người, nàng mỉm cười, không đợi trả lời đã rút thanh bảo hiểm đen sắc bén, gây gãy đồ trang trí trên kiếm, híp mắt, đọc rõ ràng từng chữ trên vỏ đao. “Khâm thưởng Thần Võ đại tướng quân, Tấn Vương…” Hai chữ “Triệu Tôn”, thỉnh thoảng nàng vẫn gọi, nhưng trước mặt người ngoài, nàng không gánh nổi tội “đại bất kính”, nên chỉ ngừng một chút, hừ lạnh, quét mắt nhìn về phía Mã Thiên Hộ. “Nhìn rõ chưa? Thấy kiếm như thấy người. Có bảo kiếm tùy thân của Tấn Vương điện hạ ở đây, ai dám động đến ta?”
Đám người Mã Thiên Hộ đương nhiên biết bội kiếm kia là của Triệu Tôn, cũng biết tên nhóc này là người của Triệu Tôn. Nhưng bọn họ nào biết Triệu Tôn đang ngủ ngon ở bên trong? Hơn nữa quy định của Cẩm Y Vệ rất nghiêm, xưa nay bọn họ chỉ nghe lệnh của Đông Phương Thanh Huyền, khi làm việc cũng chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là được rồi, làm sao biết được các thượng cấp “choảng nhau” thế nào?
Mã Thiên Hộ hơi sửng sốt, siết chặt đao trong tay, lại quát lên, “Oắt con, con mẹ nó bớt nói nhiều đi! Tùy tiện cầm thanh kiếm vớ vẩn cũng dám tự xưng là Tấn Vương gia, lừa trẻ con ba tuổi chắc?”
Ở, không dám thừa nhận ư? Hạ Sơ Thất trừng gã, “Đồ con rùa, không biết chữ à?”
Mã Thiên Hộ trả lời rất tự nhiên, “Không biết.”
“Chậc chậc, đáng thương vậy.” Hạ Sơ Thất suýt thì cười phì, “Vậy gọi phụ thân đi, phụ thân sẽ dạy ngươi nhé?”
Mã Thiên Hộ bị nàng chơi xỏ, khuôn mặt như bánh nướng lập tức sa sầm, “Lá gan không nhỏ đâu. Hừ, theo cách nói của ngươi thì trong tay quan gia ta còn đang cầm đao Tú Xuân của Đại đô đốc Cẩm Y Vệ đây này.” Vừa nghe đến cái tên Đông Phương Thanh Huyền, Hạ Sơ Thất càng hận nghiến răng.
Nàng thu kiếm thành một đường đẹp đẽ, ngoài cười nhưng trong không cười, “Ha? Dựa theo ý của quan gia ngài, Đại đô đốc còn tôn quý hơn Tấn Vương điện hạ sao? Kiểm của Đại đô đốc trên tay ngươi có thể át được Tấn Vương điện hạ sao?”
Không thể không nói, nàng đúng là một cô nàng miệng lưỡi sắc bén. Dù ở trước mặt Triệu Tôn thường bị phủ đầu, nhưng người bình thường không dễ mà trên cơ khi đấu võ mồm với nàng. Với Cẩm Y Vệ như Mã Thiên Hộ thì Đại đô đốc chính là thần trong lòng bọn họ, mà Cẩm Y Vệ ở nơi nào cũng có thể ngang ngược như cua, bắt người, thẩm vấn, giam giữ, dùng hình, không cần phải thông qua Hình bộ và Tam pháp ti, cũng đều vì có Đông Phương Thanh Huyền. Nhưng không ai lại dám nói Đại đô đốc tôn quý hơn Tấn Vương điện hạ.
Tấn Vương gia là người Hoàng tộc, từ nhỏ đã khác biệt. Đây là đạo lý mà người người đều hiểu.
Vì vậy, chỉ hai ba câu đã thấy kết quả giữa Hạ Sơ Thất nhanh mồm nhanh miệng và Mã Thiên Hộ không có tài nói năng. Mã Thiên Hộ bị nàng nói nghẹn đỏ cả mặt, nhưng gã có ngốc cũng biết, oắt con này cố ý quấy nhiễu, nhất định trong lòng không có ý tốt. Gã vung tay lên, không lôi thôi nữa mà hô to:
“Còn cần ông đây nhắc lại nữa sao? Mau bắt người!”
“Vâng, Mã Thiên Hộ!”
Năm sáu tên Cẩm Y Vệ vung đao trên tay, bước từng bước lại gần Hạ Sơ Thất, nhưng tốc độ lại không nhanh. Bọn họ không sợ tên yếu ớt như Hạ Sơ Thất, nhưng lại kiêng kị bội kiếm của Tấn Vương trên tay nàng. Kiếm của Triệu Tôn trông như thế nào, hầu như chưa ai thấy, nhưng mấy chữ “Khâm thưởng Thần Võ đại tướng quân” khắc trên kiếm thì bọn họ đều biết.
“Oắt con, thu kiếm ta sẽ không giết!”.
Hạ Sơ Thất vẫn khoanh tay không nhúc nhích, trong lòng biết Đông Phương Thanh Huyền muốn nhân chứng sống, mấy tên này sẽ không dám giết nàng, nên chỉ càng bình tĩnh cười nhạo, “Có giỏi thì tới giết đi, tước kiếm của ông đây, ta sẽ tùy các ngươi.”
“Các huynh đệ, lên! Bắt tên kia cho ta!”.
Một tên Cẩm Y Vệ giơ đao lên chém tới. Hạ Sơ Thất nhanh chóng né ra ngoài ba thước, sau đó chạy cực nhanh đến dưới gốc đa lớn bên kia thiền viện, ngoắc mấy ngón tay với bọn họ như mèo vờn chuột.
“Đến đây, đánh bên này đi, bên này rộng lắm.”
Mấy tên Cẩm Y Vệ liếc nhau, nhào tới chỗ nàng.
Đúng như nàng đoán, Đại đô đốc cần người sống, không thể tùy tiện chém giết nàng. Bởi vậy, bọn họ người động thế mạnh nhưng lại sợ ném chuột vỡ bình, bị nàng lợi dụng điều này, cứ như trêu mèo chọc chó, khiến bọn họ chạy loạn cả lên.
“Ha ha, thú vị.” Hạ Sơ Thất nhìn động tác của bọn họ, một tay cầm kiếm, một tay nắm chặt thành quyền, vẫn bày ra tư thế đánh lộn, nhưng chân lại như vận động viên quyền anh, nhảy tới nhảy lui có tiết tấu trên nền đá xanh, liên tục thay đổi hướng trêu đùa, “Đến đây, bắt ta đi này!”
Nàng nhảy một hồi khiến mấy tên Cẩm Y Vệ chóng cả mặt.
“Oắt con! Ngươi mẹ nó nhảy cái gì? Đúng là đồ quái dị!”
“Ông đây gọi nó là…” Chưa nói hết, Hạ Sơ Thất bỗng mỉm cười, nhào tới chỗ bọn họ, ngay khi bọn họ cầm đao đâm ngang, nàng lại nghiêng người đi, như con diều hâu nhanh nhẹn lẻn qua một bên, chỉ trong nháy mặt thanh kiếm đen sắc bén đã gác trên cổ Mã Thiên Hổ.
“Tất cả không được nhúc nhích, bỏ đao xuống.” Nàng nghiêm mặt, quát lớn một tiếng.
Mấy tên Cẩm Y Vệ nhìn nhau, nghe lời làm theo. Nàng híp mắt cười nói, “Nguyên tắc bắt giặc phải bắt vua trước, Đại đô đốc của các ngươi có dạy không? Hôm nay ông nội đây không thu học phí, học tập chút đi.”
Sự việc phát sinh quá nhiều, bọn họ tới muốn bắt nàng, nhưng lại bị nàng bắt Mã Thiên Hộ vẫn đứng ngoài xem.
Mấy tên Cẩm Y Vệ ngơ ngác, “Ngươi buông kiếm, gian xảo lừa gạt gọi gì là anh hùng hảo hán.”
Hạ Sơ Thất cười phì, “Đánh thắng mới gọi là anh hùng hảo hán. Ai đánh không lại đều là gà mờ.”
Nếu bàn về võ công, đương nhiên Hạ Sơ Thất không bằng bọn họ. Nhưng nàng biết cách giết người, đó là “một chiêu trí mạng” của bộ đội đặc công, đúc kết lại qua bao máu tươi và tính mạng người khác. Phàm là người từng đi lính đều biết lúc đánh nhau động tác đẹp cũng vô dụng, động tác càng phức tạp đa dạng thì chỉ hợp khi biểu diễn trên võ đài, trừ việc nhìn đẹp mắt ra thì căn bản không có ích khi giết người.
Nhưng dùng thân kiếm lướt vài đường trên cổ Mã Thiên Hộ, nàng vẫn cảm thấy bản thân quá tốt bụng.
“Được rồi, coi như tên khốn nhà người gặp may, hôm nay ông nội đây không muốn giết người…” Mã Thiên Hộ đổ mồ hôi lạnh, nhưng miệng vẫn độc: “Mắt con, nói nhảm ít thôi! Có gan thì ngươi giết ta đi!” Còn có tên không sợ chết? Học dáng vẻ thoải mái của Đông Phương yêu nghiệt, Hạ Sơ Thất nhếch môi cười gian, lưỡi kiếm sắc bén đưa qua đưa lại trên cổ Mã Thiên Hộ, nhẹ nhàng nói, “Ngu chưa kìa? Ông đây không thích giết người nhưng lại rất thích đùa người. Ta không quên Đại đô đốc nhà ngươi đã chiêu đãi ta thế nào đâu. Yên tâm đi, ông đây sẽ chẳng nhận không những cực khổ trong quan tài đâu.”
Mã Thiên Hộ lại bị dọa tái xanh cả mặt, “Ngươi muốn thế nào?” “Muốn như thế nào à?” Hạ Sơ Thất nhíu mày, như khó khăn dí mạnh kiếm vào cổ gã thêm chút, mới nở một nụ cười tươi rói, “Giao bạc đây.”
Không chỉ Mã Thiên Hộ mà ngay cả mấy tên Cẩm Y Vệ cũng đều sửng sốt.
Bọn họ làm sao biết được một người trong mắt chỉ có tiền thì có đức tính như thế nào chứ? Lại càng không tưởng tượng được, vào lúc hai bên căng thẳng thể này, Hạ Sơ Thất lại như thổ phỉ cướp đường, đòi tiền trước tiên.
Mã Thiên Hộ nuốt nước bọt, từ từ móc túi tiền trong ngực, len lén ra hiệu bằng mắt cho thuộc hạ. “Đây, cho ngươi hết.”