Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 43: Triệu tôn là người tốt? trời đất cũng khó dung! (4)


Bạn đang đọc Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền – Chương 43: Triệu tôn là người tốt? trời đất cũng khó dung! (4)

Triệu Tôn không quay đầu lại, cũng không trả lời, sải bước càng dài hơn.

Thấy hắn đi xa, Hạ Sơ Thất đến cửa động xem thử, rồi mới trở lại bên cạnh đống lửa. Bản thân Hạ Sơ Thất cũng là một người có năng lực sinh2tồn ở nơi hoang dã rất cao, có thể thấy điều này khi nàng thoát được ra khỏi lồng heo. Nếu như chuyện nhỏ này làm khó được nàng thì sẽ mất mặt đội đặc công Hồng Thứ lắm. Nhưng nàng là phụ nữ, lúc có đàn8ông ở đây thì sao lại phải tự làm? Hơn nữa, có thể bắt Vương gia cổ đại phong kiến phục vụ bản thân, sảng khoái cỡ nào chứ!

Hạ Sơ Thất vội cởi áo khoác ra, đặt một cây củi làm giá rồi hong khô trên đống6lửa, gần khô rồi mới cởi hết áo trong ra, lại mặc áo khoác vào, bắt đầu hở áo trong, tiện thể tìm một chiếc quần lót trong túi để hong luôn, đợi lát nữa có thể thoải mái mặc chúng nó, ở đây ăn đặc sản3nướng, lại ngủ một giấc với mỹ nam. Nàng lập tức cảm thấy đây không phải chuyện gì tệ hại quá. “Em là quả táo nhỏ của anh, yêu em thế nào cũng không đủ…” Người lạc quan, chính là có thể thoải mái ngay cả trong5hoàn cảnh tồi tệ.

Hạ Sơ Thất ngâm nga hát, mặc quần áo chỉnh tề, lại cởi giày ra để hong. Giày phả khói xanh, tỏa ra mùi là lạ. Nàng vuốt mũi, ghét bỏ chính mình, bất chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc bên ngoài.

“Xong chưa?” “Xong rồi, xong rồi, vào đi.”

Hạ Sơ Thất thuận miệng cười đáp, không để ý đến bắp chân lúc ẩn lúc hiện, cầm giầy hong khô như nướng gà. Kết quả là vừa vào cửa động, Triệu Tôn đã thấy bàn chân trắng nõn của nàng. Hắn dời mắt, giọng lạnh đi, “Đi giày vào.”

“Giày còn ấm mà, sao phải đi?” Hạ Sơ Thất buồng giày ra, xắn ống quần cao lên, rồi hớn hở chạy tới.

“Nào nào nào, ta xem gia nhà ta lấy được gì ngon về ăn không nào.”

Triệu Tôn đưa hai con cá bắt được trong vũng nước bên cạnh khe núi cho nàng, môi giật giật, muốn nhịn nhưng không thể nhịn được nữa, “Một cô gái không đi giày trước mặt đàn ông, còn ra thể thống gì nữa?”

“Không phải chứ?” Hạ Sơ Thất câm nín, bất chợt phì cười. Nhưng nghĩ thì nàng lại thấy dễ hiểu. Nơi này là vương triều Đại Yến, là nơi mà một khi phụ nữ chưa kết hôn để lộ chân trước mặt người đàn ông khác sẽ bị coi là thất trinh, phải tự sát tạ tội. Người trước mặt nàng không phải đàn ông hiện đại mà là một Vương gia phong kiến tư tưởng cổ hủ. Xí, hắn mà đến thời đại kia của nàng sẽ biết, không chỉ lộ chân mà là lộ tay, lộ ngực cũng không ai nói gì.


“Đồ cổ hủ.”

Nàng mắng nhỏ. Để tránh cho hắn không biết nhìn vào đâu, cũng để nướng cá không vương mùi chân, nàng bèn không tình nguyện đi đôi giày còn chưa khô, sau đó mới cầm hai con cá được xâu bằng cỏ lên. “Cái này… Phải làm thế nào?”

Triệu Tôn nhìn nàng, ánh mắt đầy kỳ lạ, “Không phải người biết làm một trăm hai mươi tám món ăn ngon lành dinh dưỡng mà bổn vương chưa từng được ăn sao?”

Hạ Sơ Thất sững sờ, cười, “Gia, trí nhớ ngài tốt quá.” Nói đoạn, nàng lại ngoáy tai, tủm tỉm nói tiếp: “Nhưng mà ta không thích mố cá. Hơn nữa, không bột sao gột nên hồ? Nơi núi hoang xa thắm này, không có gia vị, sao có thể có mỹ thực? Hay là người làm cá sạch sẽ đi, rồi ta sẽ nướng.”

Tâm trạng Triệu Tôn thay không rõ, hắn nhìn nàng chằm chằm, rồi lại xách cá ra khỏi sơn động.

Chậc chậc, hôm nay vị này dễ sai vậy! Lúc về mà cho nàng làm gia, hắn làm nô bộc thì sảng khoái biết chừng nào chứ! Hạ Sơ Thất đang mơ mộng chưa được bao lâu thì Triệu Tôn đã xách hai con cá được bọc bằng lá cây đã rửa sạch sẽ ném cho nàng. Nàng cười vui vẻ, khen hắn liên tục, nhưng hắn lại thản nhiên nói:

“Hai con cá, mười lượng. Mổ cá, mười lượng. Rửa cá, mười lượng. Tính ra thì người thiếu gia hai mươi lượng. Ăn đi, no rồi thì tới đấm lưng cho gia.”

“Hả?”

Loại người gì thế này? Ở nơi hoang dã, mọi người đều là anh em, còn phải trả tiền nữa sao? Hạ Sơ Thất tức giận nhận cá, không còn trông cậy vào một tên Vương gia sẽ nướng cá cho nàng nữa. Mà nàng cũng không trả nổi giá tiền đó. Nghĩ đến trước mặt là một quán đồ nướng, nàng đang ăn cá sông nướng, thả mấy lát hành tây và gừng, rắc ít hạt tiêu, chút bột ớt…


“Ừng ực…” Hạ Sơ Thất nuốt nước miếng.

“Đông Phương Thanh Huyền muốn biết gì từ miệng ngươi?” Không ngờ Triệu Tôn lại đột nhiên hỏi. Hạ Sơ Thất cũng muốn biết điều này.

Nhưng nàng biết, Đông Phương Thanh Huyền và biết được thân phận thật của Hạ Thảo, hơn nữa có khả năng đó là một thân phận không quá vinh quang, nên mới muốn bắt nàng. Sao nàng có thể để lộ cho Triệu Tôn biết được?

“Ai biết được hắn chứ? Mà người nhìn hắn ta đó, trông thì đẹp, nhưng vừa nhìn đã biết là tên thần kinh bỉ ổi, lại vô sỉ, nham hiểm. Có lẽ hắn thấy ta không nghe theo, ngứa mắt nên muốn chỉnh chết ta thôi.”

Triệu Tôn liếc nàng, ánh mắt sâu xa, nhưng không phản bác. Hạ Sơ Thất biết hắn không tin lời nói đó.

Nhưng hắn đã không hỏi lại thì nàng sẽ không chủ động nhắc tới.

Hạ Sơ Thất thong thả nướng cá, nghĩ đến đêm dài dằng dặc, lại nhìn sườn mặt góc cạnh trông thâm trầm, đẹp trai hơn dưới ánh lửa của Triệu Tôn, nàng càng nghĩ càng thấy đêm nay… có vẻ không tệ. Nghĩ hay ho như thế, nàng đưa một con cá nướng xong cho hắn.

“Này, ăn không?”


“Không cần.” “Nhỏ nhen, ta không lấy tiền đâu.”

Triệu Tôn nghiêng người tựa vào tường đá, liếc nàng, “Không đói.” “Thôi được rồi, ngươi không đói càng tốt.” Hạ Sơ Thất nhe răng cười, cắn mạnh vào con cá nhạt thếch, nhưng nàng lại thấy nó rất ngon, thịt tươi mềm hơn bất kỳ món cá nào nàng từng ăn. “Khuyết điểm duy nhất chỉ là thiếu muối thôi.”

Hạ Sơ Thất bẩm bẩm một mình. Triệu Tôn vẫn không để ý như thường lệ.

Sau khi ăn hết hai con cá liền, Hạ Sơ Thất mới thấy lưng lửng bụng, bèn thở dài một hơi, thu dọn “hiện trường nướng cá”, rồi ngoan ngoãn bỏ qua nhẹ nhàng bóp vai cho Triệu Tôn, tốt bụng đề nghị:

“Hay là, ngươi cởi quần áo trên người ra hong khô đi? Ngươi để như thể sẽ bị ốm đấy.”

Triệu Tôn vẫn không động đậy, vẻ mặt vô cảm, “Gia không yên tâm về ngươi.” Không phải chứ? Dù nàng hơi háo sắc nhưng cũng là người quân tử trong những kẻ háo sắc đấy nhé!

Hạ Sơ Thất thẩm trợn mắt, nhìn sang mỏm đá nhỏ nước trước mắt, ủ rũ:

“Tối nay, hai chúng ta phải qua đêm ở đây rồi nhỉ?”

Triệu Tôn nhàn nhã “ừ” một tiếng.

“Haiz, đêm dài như vậy, chán quá đi!” Lần này hắn ngay cả “Ừ” cũng lười. Hạ Sơ Thất bóp vai cho hắn, bất chợt nghiêng người qua, hai mắt sáng lên nhìn thẳng hắn. “Hay là, hai chúng ta chơi trò chơi đi, hoặc ta kể cho người nghe một câu chuyện nhé?” Triệu Tôn liếc nhìn nàng, nhắm hai mắt lại. Rất rõ ràng, hắn không muốn nghe nàng om sòm nữa. Hạ Sơ Thất nhếch miệng, tay ấn mạnh hơn, càng lúc càng thấy ở một sơn động hoang dã, không có internet, không có TV, không có gì cả, nguyên cả tối chỉ ở với trai đẹp, nhưng lại nhìn được mà không ăn được, còn phải đấm lưng bóp vai cho hắn, quả thật là một chuyện vô cùng tàn nhẫn.

“Hay là ta kể cho người nghe tình sử của ta nhé?”


“Tình sử?”

Ánh lửa chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn khiến mặt nàng trông giảo hoạt hơn. Hạ Sơ Thất nghĩ ngợi rồi nói, “Nói đúng ra cũng không gọi là tình sử được, bởi vì ta và người ta cũng không có tình cảm gì. Là đi xem mắt thôi, ngươi có biết xem mắt là gì không?”

Mắt Triệu Tôn cũng không thèm nhìn lên, dáng vẻ như “ngươi muốn nói gì thì nói”. Hạ Sơ Thất không biết nên giải thích thế nào, mãi mới nghĩ đến một cách hay để diễn giải, “Ví dụ như, cha mẹ hai nhà tìm người mai mối, sau đó hai bên nam nữ gặp nhau một lần, xem có hợp nhau không…” “Gặp nhau chính là động phòng rồi.” Triệu Tôn không mở mắt, nhưng vẫn ung dung nhắc nhở nàng một sự thật.

“Ngươi thật là! Ta chỉ ví dụ thôi mà.” Triệu Tôn không lên tiếng nữa, vẫn không mở mắt ra. Hạ Sơ Thất hung tợn làm động tác chém đầu trên đầu hắn, rồi mới tiếp tục bóp vai cho hắn, nói, “Tóm lại, ta đi xem mắt 99+1 lần… đều không thành công.”

Có lẽ mấy chữ này quả thật khác thường nên đã thu hút được sự chú ý của Triệu Tôn. Hắn mở mắt ra liếc nàng, ánh mắt thoáng lạnh đi.

“Không cần bóp vai nữa sao?” Hạ Sơ Thất cười hì hì, mặc cho hắn đồng ý hay không mà ngồi xuống như đàn ông, thoắt cái đã ngồi bên cạnh hắn. Nhìn ra ngoài cửa động tối om, nhớ lại thành phố rực rỡ đèn đêm trong ký ức của mình, giọng nàng bất giác trở nên buồn bã hơn.

“Haiz! Đáng tiếc cho cuộc đời ta.” Nàng cứ nghĩ rằng hắn sẽ không hỏi, không ngờ hắn lại thình lình nói, “Vì sao không thành công?”

Gió lạnh từ ngoài cửa động lùa vào, thổi lạnh cả mặt nàng.

Thật ra, 99+1 là một cách nói phóng đại thôi. Nàng đã không nhớ được những đối tượng hẹn hò kia có dáng vẻ ra sao, tính tình thế nào, chỉ nhớ rõ nhất là chuyện mình từng hát vang cùng chiến hữu trong quán karaoke, cười vang, rơi mồ hôi trên sân huấn luyện, cẩn thận tham gia lần diễn tập quân sự thứ nhất… Từ từ nhớ lại, nàng cảm thấy những ký ức kia như đã cách cả ngàn năm rồi. “Lúc gặp người đầu tiên, anh ta thấy ta đẹp quá, không dám nhìn, chán nản chạy mất.” Mãi sau, nàng mới nói một câu.

“Người thứ hai, vừa thấy ta đã xấu hổ tự móc hai mắt, sau đó mù, không gặp bất kỳ ai nữa.” “Người thứ ba là đồng tính luyến ái… À, chính là người như Đông Phương Thanh Huyền đấy.” Nói đến đây, nàng gật đầu chắc nịch. “Người thứ tư, bởi vì lúc xem mắt, ta không thích hắn, làm hắn mất hết can đảm, nên đã dứt khoát xuất gia làm hòa thượng ở Thiếu Lâm tự, nói là nguyện từ nay về sau làm bạn với thanh đăng cổ Phật, niệm A di đà Phật, chặt đứt si tình cả đời, vứt bỏ hồng trần tam giới…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.