Bạn đang đọc Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền – Chương 21
Gầm giường không cao, Hạ Sơ Thất nằm úp sấp ở bên dưới, toàn thân cứng đờ, hai cánh tay tê dại
không còn cảm giác, có vài sợi tóc rơi trên quai hàm khiến nàng ngứa ngáy mà không dám gãi, cảm giác khó chịu như muốn lấy mạng nàng vậy.
“Gia, nước nóng đến rồi.”
Trong trạm dịch chỉ có một phòng tắm lớn, thân phận Triệu Tôn cao quý, tất nhiên không tiện đến đó tắm. Nhưng hắn lại là một người thích sạch sẽ nên mỗi ngày Nguyệt Dục sẽ nấu nước đổ vào thùng gỗ, hầu hạ hắn tắm rửa. Bên kia, Nguyệt Dục cầm khăn mềm và xà bông thơm, chỉ huy hai thái giám đổ nước vào thùng tắm rồi lui ra ngoài. Bên này, hai người đừng nói chuyện. Nguyệt Dục đứng cách giường không xa, dịu dàng nói: “Gia, Nguyệt Dục hầu hạ ngài.”
Giọng điệu mềm mại biết bao nhiêu chứ!
Rất thần kỳ là mí mắt của Hạ Sơ Thất lại nhảy lên vài cái. Chẳng lẽ Nguyệt đại tỷ thật sự bị nàng “đầu độc” nên muốn bắt được thân thể Triệu Đê Tiện trước?
Nhưng mà, có thể đổi sang hôm khác được không? Bây giờ nàng còn đang nằm dưới gầm giường đây này, sẽ bị đau mắt hột đó.
Có người đẹp phục vụ tắm, lẽ ra Triệu Tôn không nên từ chối mới phải. Nhưng hình như hắn là một người thiếu tinh tế, từ chối thẳng ý tốt của người đẹp.
“Không cần, đi ra ngoài.”
Hừ! Hạ Sơ Thất nằm dưới gầm giường thầm châm chọc. Cứ tỏ vẻ đứng đắn đi, chẳng phải cũng đọc truyện H sao? Nguyệt Dục đáp “vâng”, đôi giày thêu hoa chần chừ một chút rồi biến mất ở cửa.
Còn ít người, Hạ Sơ Thất cảm thấy an toàn hơn một chút. Chỉ cần chờ Triệu Đê Tiện ngủ là nàng có thể lén tìm đồ rồi lén chạy ra ngoài.
“Trịnh Nhị Bảo!” Triệu Tôn lạnh giọng gọi.
“Gia, ngài nói đi.”
“Truyền lệnh xuống, đêm nay lính canh gác căn phòng này không được thiếu một ai.”
“Vâng!”
Nghe tiếng bước chân xa dần của Trịnh Nhị Bảo, còn có tiếng leng keng của áo giáp vệ binh canh giữ ở bên ngoài, Hạ Sơ Thất thấy đầu mình như to ra gấp đôi. Có cần phải ác như thế không? Canh gác nghiêm mật như vậy, sao nàng có thể trốn ra ngoài được? Cố gắng đè nén cảm giác khó chịu nằm dưới gầm giường, nàng nhíu chặt mày. Sau đó không lâu, nàng nghe tiếng nước chảy, không khí thoang thoảng hương thơm cỏ xanh.
Nàng đột nhiên tò mò hôm nay Triệu Tôn mặc quần lót màu gì.
Lòng háo sắc làm tăng can đảm, nàng vén khăn trải giường, từ từ thò đầu ra. Trong chớp mắt, nàng mở to mắt ra nhìn.
Người ta hay nói mỹ nhân cởi một cái làm say lòng người, còn mỹ nam trước mắt này, cởi một cái là thấu tận xương người! Làn da của hắn không có màu trắng như những nam chính đẹp như tiên trong tiểu thuyết, mà có màu lúa mạch khỏe khoắn quyến rũ của thời hiện đại. Cánh tay cường tráng, thắt lưng thon gọn, cái mông đầy đặn, đường nét từ eo xuống dưới rõ ràng săn chắc. Lúc này, hắn đang cởi chiếc quần lót màu xanh nhạt xuống. Chỉ cần cởi xuống một chút nữa là nàng có thể nhìn thấy…
Hạ Sơ Thất mở to hai mắt ra nhìn, bên tai vang lên tiếng “ong ong” rung động.
Không ngờ, nàng còn chưa được nhìn được gì, thì chẳng biết Triệu Đê Tiện làm sao để cải nhanh được như vậy, tiện tay quẳng chiếc quần lót tới chỗ nàng. Cái quần lót vừa khéo rơi lên đầu nàng, che tầm mắt của nàng lại…
Bà mẹ nó!
Trong đầu Hạ Sơ Thất vang lên tiếng còi báo động, cảm giác hoảng loạn từ dưới đầu ngón chân xông thẳng lên trên đầu. Chiếc quần lót vẫn còn treo lủng lẳng trên đầu nàng, mùi không hội như trong tưởng tượng, còn có hơi thở nam tính thoang thoảng. Tại nàng nóng bừng lên, hít sâu vào nhưng không dám thở. Cũng
may, hình như Triệu Tôn vẫn chưa phát hiện ra nàng. Tiếng khăn nhúng vào nước, tiếng thở dài thoải mái, tắm rửa vô cùng vui vẻ. Nàng từ từ lui ra sau, rút đầu khỏi cái quần lót.
Nghĩ đến tai nạn vừa rồi làm nàng mất đi hứng thú ngắm mỹ nam.
Hình như có ai đó đã nói, quần lót phủ lên đầu là một điềm báo xui xẻo?
Nàng lẳng lặng nằm bò ra, không dám vén tóc rối, tiếng tim đập còn nhanh hơn cả tiếng nước chảy bên ngoài.
Có nên nhìn nữa không? Không được, quá nguy hiểm! Đầu củ cải của hắn đẹp không? Cái đầu củ cải nhỏ xinh… Không phải, là đầu củ cải lớn mới đúng.
Đầu óc nàng vô cùng rối bời, cứ như có một con mèo hoang đang điên cuồng cào loạn. Không biết qua bao lâu, đám người Nguyệt Dục dọn thùng tắm đi, thay quần áo cho Triệu Đê Tiện, dọn dẹp phòng, trải giường. Lúc này, nàng đang cắn ngón tay, thầm mặc niệm A di đà phật.
Trên giường truyền tới tiếng kẽo kẹt. Triệu Tôn ngủ rồi. Trong phòng ngủ rất yên tĩnh. Có điều, mỗi lần nàng nghĩ hắn ngủ say rồi, chuẩn bị bò ra ngoài thì trên đầu lại vang lên tiếng “kẽo kẹt”, hại nàng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Thời gian trôi chậm như ốc sên bò, ban đêm gió mát, mặt đất lạnh dần. Chẳng biết đã nằm bao lâu rồi, nàng cảm thấy thân thể cứng lại, mà Triệu Đê Tiện lại cứ trằn trọc, không chịu ngủ. Tiếng mõ báo canh gõ ba tiếng: “Keng! Keng! Keng!” Tiếng mõ báo canh gõ bốn tiếng: “Keng! Keng! Keng! Keng!” Tiếng mõ báo canh gõ năm tiếng: “Keng! Keng! Keng! Keng! Keng!” Nàng đoán người đàn ông trên giường đã ngủ, nên từ từ bò ra ngoài.
Tìm dưới gối, không có.
Tìm dưới đệm, cũng không có.
Tìm trong áo khoác Triệu Tôn đã cởi ra, càng không có.
Chẳng lẽ ở trên người tên này? Ngẩng đầu nhìn vào bên trong màn che, nàng cảm thấy hiện thực vô cùng tàn khốc.
Được rồi! Cùng lắm thì Triệu Đê Tiện lại nhốt nàng vào kho củi thôi.
Nữ binh của đội đặc công Hồng Thứ đều có tác phong quyết đoán từ tận xương, nàng không do dự nữa mà kéo màn che ra, người đàn ông đó lấy tay kế đầu, quay mặt vào bên trong, cái mông đầy đặn vểnh lên quay về phía nàng.
Trong đầu rung động, nàng đưa tay ra… Mò! Tìm! Mò nữa! Tìm nữa! Mò vào trong ngực hắn. Ngoại trừ cơ ngực quyến rũ ra thì không có bất cứ thứ gì khác nữa. Rốt cuộc là ở đâu đây? Thấy dáng vẻ ngủ say của Triệu Đê Tiện, ngẫm lại mình thì phải nằm dưới gầm giường chịu khổ mấy canh giờ, Hạ Sơ Thất nổi lên ý đồ trêu chọc. Nàng lặng lẽ đi lại bàn, tìm cây bút lông rồi chấm mực, sau đó quay lại giường. Không ngờ còn chưa kịp đặt bút lông xuống mà cổ tay đã bị người ta nắm lại. Người đàn ông xoay người kéo nàng một cái, thân thể hai người dính chặt vào nhau, giọng nói của hắn phảng phất bên tại.
“Ngoại trừ vẽ bậy ra thì không còn trò nào mới để chơi sao?”
Một dòng máu nóng xông thẳng lên đầu nàng. Triệu Tôn có ý gì? Hắn đã sớm biết nàng ở trong phòng ngủ?
Bỉ Ổi!
Không tìm thấy cái gương, còn phải lo lắng cho Lan Đần đang ở thôn Lưu Niên. Khi định về rùa lên mặt hắn, nàng đã không còn ý muốn chạy trốn nữa nên bây giờ bị hắn bắt tại trận dĩ nhiên là không thấy hoảng loạn. “À, ta biết ngay mà, cởi đồ rồi tắm trước mặt ta muốn quyến rũ ta sao? Bây giờ ta trúng chiêu rồi, ngài hài lòng chưa?”
Hắn không đáp, nhưng hơi thở nặng nề hơn một chút, không hề liên quan gì tới tình dục mà là vì bị nàng chọc tức.
Hạ Sơ Thất không rút tay lại được, dứt khoát ngã xuống nằm cạnh hắn, cười hì hì nói: “Ta là một cô gái dễ bị quyến rũ. Ngài thành công rồi đó. Đến đây nào, tráng sĩ!”
Nhưng Triệu Tôn lại ghét bỏ buông tay nàng ra, lạnh giọng nói: “Không biết xấu hổ.” Giọng điệu của Triệu Tôn là lạ, rõ là mắng, nhưng lại giống như là người lớn dạy dỗ một đứa trẻ bướng bỉnh, khiển Hạ Sơ Thất ngẩn ngơ, mặt nóng lên, không nói rõ được cảm giác lúc này của mình là gì. Nàng chỉ đơn giản là nói đùa mà thôi, không coi hắn là đàn ông nên mới dễ dàng nói ra lời như vậy. Nhưng câu nói này của hắn lại đánh thức sự ngại ngùng vốn không có nhiều của nàng. Hạ Sơ Thất ngồi phắt dậy, muốn nhảy xuống giường. Nhưng người đen đủi thì uống nước lạnh cũng dứt răng. “Rầm” một tiếng, nàng đánh đổ thứ gì đó rồi.
“Gia!” Bên ngoài vang lên mấy tiếng gọi hoảng hốt.
Nguyệt Dục là người đầu tiên xông vào, nàng ta cầm một cây nến. Khi thấy hai người trên giường, nàng ta há miệng muốn nói nhưng lại không nói nên lời. Ngây người giống Nguyệt Dục còn có Trịnh Nhị Bảo theo sau và vài tên lính canh.
“Thật ngại quá, con người của ta có khuyết điểm là mộng du, tỉnh dậy thì thấy mình ở đây. Ha ha ha, ta trở về kho chứa củi đây.” Hạ Sơ Thất vỗ ngực nói, ra vẻ vô cùng thành thật, cứ như nàng thật sự là từ trên trời rơi xuống vậy. Triệu Tồn không lên tiếng, không ai dám hé răng. Chỉ có một mình Hạ Sơ Thất tiếp tục nói, “Này, mấy người nhìn ta làm gì? Chưa thấy người mộng du sao? Đúng là nông cạn.”
Vẻ mặt của mọi người đã từ giật mình biến thành quái đản. Không đúng, là hoàn toàn coi nàng như yêu quái.
Một người da mặt dày đến mức như thế, thật đúng là thế gian hiếm có. Ý lạnh trên mặt Triệu Tôn bớt đi vài phần, hắn xua tay, “Lui ra.” “Vâng vâng vâng, lui ra ngay đây.” Hạ Sơ Thất cười vô cùng lấy lòng. “Ngươi ở lại!” Triệu Tôn gằn từng chữ.
Hạ Sơ Thất đen mặt.
Lời gia nói là chân lý, không có ai dám cãi lại nửa chữ, cả đám người nối đuôi nhau ra ngoài, trong phòng ngủ chỉ còn lại hai người. Hạ Sơ Thất đối mặt với một bức tượng điêu khắc lạnh bằng, bỗng cảm thấy đau đầu, hình như không thể nói những lời lươn lẹo hàng qua cửa được nữa. “Muốn tìm cái gương?” Im lặng một lúc, Triệu Tôn mở lời trước.
“Hỏi thừa!” Hạ Sơ Thất thốt lên.
Triệu Tôn mặt không biểu cảm, tựa lưng vào thành giường, “Vậy thì dùng hành động để đổi đi.” “Hả?” Nàng không hiểu ý của hắn. “Dùng hành động của ngươi để đổi, đến khi nào làm gia hài lòng là được.”
“Ngươi muốn ta… hiến thân?”
Vẻ mặt Triệu Tôn trở nên quái đản, hắn nhìn nơi bằng phẳng trước ngực nàng, “Đợi nó lớn hơn rồi nói!” Hạ Sơ Thất nghiến răng nhìn khuôn mặt đẹp trai lạnh nhạt kia. “Nếu cả đời ngài cũng không hài lòng thì sao?” “Thì người làm người hầu cho gia cả đời.” Sáng sớm hôm sau, Hạ Sơ Thất tỉnh lại trong phòng cho tôi tớ ở viện chung phía Tây.
Ôm hai quầng mắt thâm đen, mặc kệ những ánh mắt nghi ngờ của người ngoài, nàng lững thững đi ra khỏi trạm dịch, đến Hồi Xuân đường ở Thành Đông. Lúc rạng sáng, nàng và Triệu Tôn đã tiến hành đàm phán, nàng tạm thời được tự do, không bị nhốt trong kho chứa củi nữa. Có điều, nàng đã vì Lan Đần và một chiếc gương, chấp nhận làm người hầu của hắn.
Nàng không ngu.
Thật ra nàng biết Triệu Tôn xem trong tay nghề mới lạ đó của nàng.
Có điều, người đàn ông cao ngạo lạnh lùng độc ác đó sợ không làm nàng phục được nên dùng thủ đoạn để nói với nàng: con khỉ có tinh ranh đến mức nào cũng không thoát khỏi được lòng bàn tay của Phật Như Lai, ngoan ngoãn cam chịu số phận đi. Nếu là làm công thì làm ở đâu cũng giống nhau. Nàng đã nghĩ thông suốt rồi.
rn