Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 1096: Gặp lại rồi chia ly (3)


Bạn đang đọc Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền – Chương 1096: Gặp lại rồi chia ly (3)

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com – – Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com -“Trần đại ca, lâu quá không gặp. Lần từ biệt trước đến giờ cũng gần hai năm rồi phải không nhỉ? Nghe nói huynh đánh bại Una, chiến thắng về triều, lại được tứ hôn cùng Vĩnh Hòa công chúa, tiền đồ xán lạn lắm, sao đột nhiên lại đến nơi đến chim cũng không ị nổi như Bắc Bình này vậy?”

Gió nhẹ nhưng vẫn thật lạnh, lời nói của nàng lại có chút châm chọc. Hai mắt Trần Cảnh tối sầm lại, nụ cười trên mặt y lộ ra tia bất đắc dĩ. Y vẫn kính cẩn đáp, “Khiến vương phi chê cười rồi. Lần này ta tới Bắc Bình là mang theo ý chỉ của bệ hạ tới.”

Ý chỉ của bệ hạ ư? Hạ Sơ Thất cân nhắc lời nói của y, thuận miệng cười nói, “Tìm gia ư? Nhưng gia không ở trong phủ, cũng không biết bao lâu nữa mới có thể quay về, thế này thì không dễ xử lý rồi.”

Nàng ngừng lại một chút, nhướng mày, mỉm cười thăm dò: “Không biết rốt cuộc là có chuyện gì? Nếu gấp gáp quá thì để ta phái người tới quân doanh báo cho gia biết. Còn nếu không vội, thì huynh cứ ở lại trong phủ, đợi chàng về là được.”

Trần Cảnh mang thánh chỉ từ kinh sư tới, không gặp được Triệu Tôn trước thì đương nhiên là không thể nói nội dung cho Hạ Sơ Thất. Thực tế, trước khi y tới đây gặp Hạ Sơ Thất đã nói chuyện qua với Giáp Nhất trước. Giáp Nhất nói cho y biết rằng Triệu Tôn đã tới quân doanh hộ vệ ở Bắc Bình, nhất thời không thể quay về được, bảo y nán lại đây chờ.

Trần Cảnh biết thân phận hiện giờ của mình khiến Giáp Nhất có chút kiêng kị nên cũng không nói nhiều. Nhưng khi gặp Hạ Sơ Thất, thấy những lời nói của nàng cũng hàm chứa ý tứ thăm dò như vậy thì vẫn khiến y nhíu mày, bất đắc dĩ thở dài.

“Đáng lẽ gia đang bận chuyện quan trọng thì ta cũng không nên quấy rầy. Nhưng giờ thánh thượng truyền đạt ý chỉ, ta có công vụ, không thể không… Vương phi, vậy cũng được, ta sẽ trực tiếp tới quân doanh tìm ngài ấy.”

“Đừng vội!”


Hạ Sơ Thất nhìn y rồi bước tới gần.

Nàng dừng lại trước mặt y, nhìn y hồi lâu rồi mới đột nhiên cười nói, “Thời gian đã trôi qua gần hai năm, thế sự biến hóa quá nhanh, cũng đã lâu rồi ta và Trần đại ca không nói chuyện gì với nhau. Hôm nay ta muốn hỏi huynh một câu trước đã, lần này huynh tới Bắc Bình, thì huynh họ Hoàng hay vẫn mang họ Tấn?”

Nàng hỏi trắng ra như vậy khiến Trần Cảnh vô cùng bất ngờ.

Hai người nhìn nhau, y chỉ sửng sốt một chút rồi cười khổ nói, “Từ lúc Trần mỗ vào phủ Tấn vương thì vẫn mang họ Tấn, chưa bao giờ thay đổi.”

“Ta cũng nghĩ như vậy.” Hạ Sơ Thất thở phào nhẹ nhõm.

Lẽ ra nàng không nên hoài nghi Trần Cảnh. Y không chỉ nguyện trung thành với Triệu Tôn, mà còn từng giúp nàng vô số lần. Lần Bắc phạt tấn công Kiến Bình trong đêm ấy, y cũng từng một mình dẫn nàng trốn thoát trước thiên quân vạn mã. Lần nàng bị nhốt ở Đông cung, y cũng từng bày tỏ là có thể đưa nàng rời khỏi hoàng cung… Nhưng có lẽ sự kiện “còi cá chép” kia đã khiến lòng nàng có ám ảnh, không tránh được phải suy nghĩ nhiều.

Hoài nghi, là vấn đề của nàng.

Không thể để cho y nghĩ nhiều, cũng là chuyện nàng nên làm.

Nàng suy nghĩ một chút rồi cười nói: “Trần đại ca đừng nghĩ nhiều, những lời này là tự ta hỏi, không phải lời gia hỏi. Là là phụ nữ nên tầm nhìn thiển cận, huynh đừng so đo với ta, được chứ?”


Thấy Trần Cảnh chỉ nhìn mình không hề lên tiếng, đuôi mắt Hạ Sơ Thất cong lên, híp mắt nhìn y mỉm cười, tựa như hoan nghênh đồng chí trong đội ngũ cách mạng quay về.

“Nhưng mà, huynh tới cũng khéo quá, hôm nay ta cũng đang muốn đi tìm gia nhà chúng ta, lát nữa chúng ta cùng nhau tới quân doanh là sẽ tóm được chàng rồi.”

Trần Cảnh thấy nàng dùng từ “tóm” như thế thì hơi xấu hổ, đuôi lông mày giật giật, nghĩ đến chuyện Tinh Lam từng nói về tai của nàng, trong lòng trầm xuống, không tự chủ được mà quan tâm hơn một chút.

“Vương phi… người có khỏe không?”

Vừa nghe thì đã thấy không phải là một người biết nói chuyện.

Hạ Sơ Thất ho khẽ một tiếng, cười gượng nói, “Tất nhiên là khỏe, ta là nữ thanh niên năm tốt hưởng đủ hoàng ân, dù có đi tới đâu thì đều có thể cắm rễ trong bùn đất, khỏe mạnh lớn lên, sinh cành sinh lá…”

Tự so sánh mình với cây cối kiểu này, ngoài nàng ra thì có lẽ không còn ai khác nữa cả.

Khóe môi Trần Cảnh giần giật, y không tiếp tục tán gẫu nữa mà nghiêm túc hỏi nàng:


“Vương phi, khi nào chúng ta khởi hành?”

“Không vội không vội…” Hạ Sơ Thất khoát tay, quay đầu lại nhìn thoáng qua, không thấy Tinh Lam đâu, con ngươi nàng liền đảo một vòng, quay sang nhìn chằm chằm Trần Cảnh và nói, “Trần đại ca năm nay hơn hai mươi tuổi rồi phải không nhỉ? Lại nói, gia nhà chúng ta đúng là không hề để ý tới suy nghĩ của thuộc hạ gì cả. Lúc trước, khi thấy huynh cô đơn một mình lâu như vậy mà chàng cũng không tìm cho huynh một người vợ… Đây đúng là hoàn toàn coi nhẹ sự cô đơn tịch mịch của huynh, thật đáng giận! Sau này nhất định ta phải nói với chàng.”

Trần Cảnh không biết nàng muốn nói gì, chỉ đành lúng túng nhìn nàng, không nói lời nào.

Hạ Sơ Thất liếc mắt nhìn y, vừa cười vừa nói, “Tuy hiện giờ huynh đã có hôn ước, nhưng công chúa Vĩnh Hòa thực sự còn quá nhỏ. Cô bé mười bốn tuổi làm sao hiểu được việc quan tâm ân cần chứ? Không biết Trần đại ca…” Nhìn Trần Cảnh càng lúc càng nhăn mặt nhíu mày, nàng khoác vai y, nhỏ giọng nói, “Trong lòng có nhìn trúng cô nương nào chưa?”

Trần Cảnh nhíu mày thật chặt, lui về phía sau một bước.

“Bẩm vương phi… thuộc hạ không có.”

Đúng là tên ngốc mà! Sống uổng bao nhiêu năm nay… vậy mà còn chưa từng thích một cô gái nào là sao? Sự tiếc nuối bùng nổ trong lòng, nụ cười trên môi Hạ Sơ Thất càng đậm, càng rực rỡ hơn. Nàng nháy mắt nói với y, “Nếu như có một cô nương vẫn luôn thích huynh suốt bao nhiêu năm qua rồi, vậy huynh có thể cân nhắc để tiếp nhận cô nương ấy không?”

Ánh mặt trời sáng chói, gió nhẹ nhàng mát mẻ, nhưng Hạ Sơ Thất lại nhìn thấy đồng tử Trần Cảnh co rụt lại, hồi hộp đến mức ánh mắt cũng sâu sắc hơn một chút. Y rũ mắt suy nghĩ, sau đó lại ngơ ngác nhìn nàng, giống như muốn qua mắt của nàng để nhìn thấy hình bóng cô nương thích y. Nhưng chỉ một lát, y lại lắc đầu.

“Ta… chưa từng nghĩ tới chuyện này.”

Hạ Sơ Thất nở nụ cười xấu xa, lại tiến lên nữa một bước nữa: “Vậy bây giờ huynh nghĩ thử xem?”


Trần Cảnh cả kinh, lui về phía sau lần nữa, “Không rõ vương phi có ý gì?”

Hạ Sơ Thất nhìn động tác thận trọng của y thì cảm thấy hơi buồn cười, sao lại cứ như nàng là một tú bà đang bắt nạt người ta, ép buộc người lương thiện đi làm kỹ nữ vậy nhỉ? Nàng cười gượng, lại tiến tới một lần nữa, như cười như không mà nói, “Trần đại ca không cần lo lắng, ta chỉ muốn nói, nếu như có một tiểu nương tử xinh đẹp nũng nịu, cả nhân phẩm lẫn tướng mạo đều tốt, hơn nữa nàng ta còn lưu luyến si mê huynh biết bao nhiêu năm… Nếu đưa nàng ta tới làm ấm giường cho huynh, huynh có chịu không?”

Trần Cảnh ngây ra.

Hạ Sơ Thất bình tĩnh nhìn y, ho khan một tiếng, rồi lại thực hiện việc giáo dục tiên tiến cho y lần nữa: “Ta biết Trần đại ca là một nam nhân thành thực, biết lo cho gia đình, lại giữ lễ, cũng không làm xằng làm bậy… Nhưng huynh cũng biết đấy, ta là một thầy thuốc, ta phải đứng từ góc độ thầy thuốc mà phân tích cho huynh. Huynh đã ngần này tuổi mà vẫn độc thân, như vậy không chỉ bất lợi cho sự khỏe mạnh của thân thể mà còn bất lợi cho sức khỏe tâm lý, một người tâm lý không khỏe mạnh rất có thể sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của xã hội, cho nên… Khụ, huynh hiểu chứ?”

Những lời nói sâu xa của nàng khiến Trần Cảnh cứng đờ ra như tượng đất.

Y im lặng một lát rồi lại lắc đầu lần nữa.

“… Ta không hiểu.”

Nói thế mà cũng không hiểu sao? Y là đầu gỗ à?

Hạ Sơ Thất ngửa mặt lên nhìn trời rồi nhíu mày nhìn y.

“Huynh thực sự không hiểu ư?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.