Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 1053: Ghen và trị quốc (5)


Bạn đang đọc Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền – Chương 1053: Ghen và trị quốc (5)

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com – – Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com -“Nương tử ngoan, ngày mai ta bị đánh rồi, năm mươi quân trường đó, chắc nàng cũng hiểu năm mươi quân trường sẽ chết người chứ? Vi phu đáng thương như vậy, nàng cho phép đi được không?”

“Không được, Sở Thất nói rồi, bảo chàng.” Câu nói gốc của Sở Thất, nàng ta không thể nói ra nổi, chỉ ú ớ thở gấp nói, “Bảo chàng phải yêu quý bản thân.” “Chỉ đêm nay thôi, nương tử…”

Ngày trước khi còn ở Liêu Đông, hai người không thiếu lúc thân mật nồng nhiệt

Trở về hầu phủ ở kinh sư, tuy cũng thường xuyên thân mật nhưng vì Triệu Như Na mãi không có thai, Trần Đại Ngưu không hề gì nhưng nàng thì vẫn có tâm lý cản trở

Một mặt là vì tương lai của nàng và y, một mặt cũng là vì không thể sinh cho y một đứa con mà tự trách bản thân

Tuy nàng chưa từng từ chối đòi hỏi của y, nhưng sự vui sướng đã không còn được như hồi ở Liêu Đông nữa.

Cách nhìn của đàn ông với phụ nữ về việc này rất khác nhau, phụ nữ cực kì coi trọng cảm giác trong lòng, một khi có gánh nặng về tâm lý, họ sẽ rất khó thả lỏng, rất khó có được khoái lạc.

May mắn thay, tối nay lời khuyên giải của Hạ Sơ Thất đã cảm hóa Triệu Như Na, khiến nàng tin rằng Hạ Sơ Thất là một bà đồng..

à không, thân y

Vì vậy, nàng mới thả lỏng tinh thần, trước sự thân mật của y, khuôn mặt vốn đã đỏ ửng nay lại đỏ thêm vài phần, dường như cũng trở nên nóng vội, thậm chí còn chủ động hơn một chút, ôm chặt lấy cổ y, đặt lên môi, một nụ hôn hiếm hoi.


“Nương tử ngoan…” Yết hầu của Trần Đại Ngưu chợt nghẹn lại, y đỡ lấy đầu nàng, dùng sức mạnh lớn hơn gấp mười lần so với trước đây, đặt một nụ hôn thật sâu

Cơ thể của Triệu Như Na khẽ run rẩy, nàng nhẹ nhàng mở mắt, bắt gặp ánh mắt chờ đợi rừng rực của y, hai gò má bỗng nóng rực, tầm nhìn trở nên mơ hồ.

Cảm giác như hai người lại trở về Phụng Tập Bảo ở Liêu Đông, lại trở về nơi có thể vui vẻ thỏa thích, không một ai quấy rầy, bọn họ có thể tự do tự tại, không cần lo nghĩ quá nhiều.

Trần Đại Ngưu ôm nàng, hơi thở càng lúc càng gấp, y cắn nàng như đứa trẻ ăn được đồ ngon, không ngừng líu ríu khẩn cầu, “Nương tử, chỉ đêm nay thôi, từ ngày mai sẽ để nàng điều dưỡng…” Nàng không phản bác thành lời, bị y ôm chặt, tim đập thình thịch như đánh trống, đôi mắt khép hờ, nhìn thấy làn da đen nhánh rắn chắc như sắt đá sau khi y cởi quần áo xong..

“Hầu gia.”

Ngọn nến như được phủ lên một lớp sương mù.

Trong ánh sáng lờ mờ, hai má nàng ta càng lúc càng đỏ

Tình thấm vào lòng, tim nhuộm ý say

Hai người không còn suy xét đến việc liệu có thể sinh con đẻ cái nữa, lúc này ánh mắt chỉ có nhau, chỉ muốn nhanh chóng diễn tả tình cảm mà bản thân muốn dành cho đối phương, chỉ có tâm niệm muốn cùng nhau phóng túng

Trần Đại Ngưu thò tay, kéo tấm màn màu sắc êm dịu trên giường xuống

Trong nháy mắt khi y di chuyển, Triệu Như Na nhẹ nhàng kéo một cái gối sứ lại gần…

Trong màn chương dịu dàng như mùa xuân ấm áp, ảnh nên không thể chiếu xuyên hết sự quấn quýt

Vị tướng quân tuấn lãng năm đó giờ đã trở thành một người đàn ông kinh nghiệm sa trường

Con nàng, nữ nhi khuê các chỉ vừa trải sự đời năm đó giờ đã là thiếu phụ tuyệt sắc quyến rũ.

Ánh nến ấm áp hắt lên bóng người trong màn trưởng giống như chạm khắc, ánh lên tấm màn, hệt như một màn kịch rối bóng tuyệt đẹp, phong tình vô biên..

Cơn vũ bão đi qua, hai người bên trong tấm màn ôm chặt lấy nhau, mãi hồi lâu cũng không ai nói gì

Triệu Như Na nằm sấp trên cơ thể đẩy mồ hôi của y, hai má nóng hổi, nhưng vẫn ngượng ngùng ngẩng lên nhìn y.

“Hầu gia, giờ thiếp sẽ đi chuẩn bị cho chàng tắm.”

“Không vội.” Y ôm chặt nàng không lỡ rời xa.


Nàng chần chừ một lúc, nhíu mày lại, “Lát nữa thiếp chuẩn bị vào cung một chuyến.” “Làm gì?” Trần Đại Ngưu cúi mạnh đầu xuống, nâng khuôn mặt nàng lên, ánh mắt lộ rõ vẻ không hiểu, “Đang đêm hôm, sao tự dưng lại muốn vào cung?” Hai cánh tay Triệu Như Na ôm chặt bờ eo rắn chắc của y, khóe miệng hơi co lại, nheo mắt ngửi mùi đàn ông đặc biệt trên người y, chỉ cảm thấy trong trái tim có một dòng nước ấm chảy qua, khiến nàng cấp thiết muốn làm gì đó cho

“Như chàng nói đó, bị đánh năm mươi quân trường có thể chết người, sao thiệp có thể giương mắt nhìn chàng chịu khổ chứ? Thiếp đi tìm ca ca, cầu xin huynh ấy

Lúc trước thiếp nghe Sở Thất nói, sứ thần Bắc Địch bị giết trong Trọng Dịch Lâu, trước mắt có việc lớn cần giải quyết, huynh ấy chắc sẽ không có tâm trí để so đo chuyện này…”

“Nương tử!” Trần Đại Ngưu cắt ngang lời của nàng, nâng nàng cao lên một chút, để nàng ta gối vào nách mình, vẻ mặt nghiêm túc, “Ta chủ động thỉnh cầu năm mươi quân trượng

Đó là vì ta nợ nàng..

Khi đó nàng vào phủ, ta để nàng bị xấu hổ trước mặt bao nhiêu người như thế, nếu ta không bị đánh trận này thì trong lòng sẽ rất khó chịu, ngứa ngáy không yên.”

“Việc đó không giống nhau! Hầu gia, cách làm của chàng khi đó, tuy thiếp cũng hơi oán hận nhưng chưa từng trách móc chàng

Ngược lại, thiếp biết chàng là một người đàn ông trọng tình trọng nghĩa…” Nói đến đây, vành mắt của Triệu Như Na hoe đỏ, “Tuy Lương tỷ tỷ không phải do thiếp giết, nhưng lại vì thiếp mà chết, thiếp mặc tang phục, ba quỳ chín lạy vì tỷ ấy cũng là điều nên làm.” “Na Na!” Tim Trần Đại Ngưu hơi thắt lại.

Triệu Như Na nhìn y, khẩn khoản, “Tỷ ấy không có phúc phận này, ra đi quá sớm, thiếp chiếm mất phu quân của tỷ ấy, hưởng hết phúc phận mà lẽ ra tỷ ấy được hưởng

Khẩu đầu vài cái có đáng là gì? Lẽ ra phải giảm thọ của thiếp…”

“Ăn nói lung tung!” Trần Đại Ngưu che miệng nàng lại, trách mắng, “Ta không cho phép nàng nói những lời hổ đổ này, người có lỗi với nàng ấy là ta..

không liên quan gì đến nàng.” “Hầu gia…”

Trần Đại Ngưu nghiêm túc nói: “Nếu nàng coi ta là người đàn ông của nàng thì đừng vào cung cầu xin hắn

Một trận đòn mà ông đây không chịu được thì sau này có thể bảo vệ chu toàn cho nàng được sao?”


Triệu Như Na thấy y lại giở tính ngang bướng, không khỏi dở khóc dở cười

Nhưng nàng hiểu rất rõ tính cách con người của y, y đã nói đến mức này thì sẽ không chịu cúi đầu

Nàng cắn môi, đưa ngón tay chạm vào khuôn mặt kiến định của y, lại xoa lên cơ bắp cứng rắn trên cơ thể y, vành mắt chợt đỏ hoe rồi bất ngờ trèo lên người y, cưỡi lên đó bằng một tư thế lỗ mãng mà trước giờ nàng chưa bao giờ nghĩ tới

“Nương tử…”

Trần Đại Ngưu hít sâu một hơi

“Hầu gia…”

Mái tóc đen nhánh của nàng rơi trên cổ y, giống như những con kiến nhỏ đang leo kín cơ thể của y, còn y lại như một cái cây lớn, mưa bão cũng không thể đánh đổ, càng khiến gương mặt xinh đẹp hơn hoa của nàng thêm quyến rũ yêu kiều.

“Nương tử, sao nàng lại…” Y muốn hỏi, nhưng nàng lại không cho y cơ hội, hàng lông mi hơi chớp động, cúi đầu xuống phủ kín mối y

Nếu đã không thể vào cung xin tha mạng cho y, vậy thì chỉ có thể dùng cách của riêng mình bù đắp cho tình cảm của y.

Ánh nến vẫn đong đưa, một đêm còn rất dài

Gió đêm cuốn vào, tấm màn trong phòng khẽ đung đưa, bóng hình của họ hắt lên màn trường, vang lên những tiếng ngọt ngào…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.