Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 1047: Một năm nữa: Biến (3)


Bạn đang đọc Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền – Chương 1047: Một năm nữa: Biến (3)

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com – – Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com -Lúc lên kiệu, ánh mắt của Hạ Sơ Thất như vô tình lướt qua đám người.

Triệu Thập Cửu cũng nhìn nàng, ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung trong giây lát rồi rời đi

Trong giây phút khi hắn liếc nhìn nàng, nàng thấy hắn đang nói: Yên tâm, không cần sợ hãi.

Nàng mím môi cười nhẹ, buông rèm xuống

Nàng không sợ, chỉ hơi khẩn trương thôi

Nếu không phải quá bất đắc dĩ thì nàng thật sự không muốn mang theo Tiểu Thập Cửu đi mạo hiểm thế này

Cũng may là bộ Hàn phục này của nàng thật sự rất tinh xảo nên đã che được chiếc bụng hơi nhô lên của nàng một cách hoàn hảo.

Bộ váy nàng đang mặc có tên chính xác là váy hanbok

Hôm qua, khi nhận được tin tức của Ngu cô cô, nàng đã nghĩ tới biện pháp này và để ba người Mai Tử, Tinh Lam và Cố A Kiều vội vã may vá suốt đêm để làm ra

Tuy nhiên, ở phía sau bộ Hàn phục này, nàng đã thay đổi một chút thiết kế khiến kiểu dáng không quá phô trương mà vẫn thể hiện được sự đẹp đẽ, ung dung cao quý, mặc dù phải thắt, buộc rất tốn công nhưng hiệu quả cũng không tệ lắm.

Tiếng chuông, tiếng trống kèn cùng vang lên

Con đường đi về Đông Uyển dát đầy nắng vàng ươm

Đoàn xe của đế vương cực kỳ long trọng, chỉ thấy đầu mà không thấy đuổi


Hai bên đường, Cấm Vệ Quân cảm kích trên tay, trên người mặc áo giáp, đứng cản trở dân chúng đang vây xem

Phía trước xa giá là Cẩm Y Vệ mặc đồ nghi lễ mang cờ phướn đón gió phần phật

Kiệu của hoàng đế đi phía trước, phượng giá theo sau, các phi tần sắp xếp theo chức vị theo sát tiếp theo đó

Sau cùng là chúng vương hầu, công khanh, văn võ bá quan, Ngự lâm quân trùng trùng điệp điệp, thanh thế to lớn, canh phòng cẩn mật, dường như bất cứ chỗ nào mà ánh mặt trời soi tới đều có thể thấy được mũi đao sáng lóa

Hạ Sơ Thất ngồi trên kiệu phượng, híp mắt ngủ gà ngủ gật suốt đường đi, mãi đến khi Thanh Đằng bế Nha Nha tới

“Thất tiểu thư! Tiểu công chúa tìm người.” Nếu nhìn kĩ có thể thấy mặt mũi tiểu nha đầu này có vài phần giống với Triệu Tử Nguyệt

Trước cửa xe, cô bé quơ quơ bàn tay nhỏ bé, miệng không ngừng phát ra âm thanh “ê a”

Hạ Sơ Thất không đàm đạo với Chu Công nữa, ngáp một cái, lúc này nàng mới phát hiện đoàn xe đã ngừng lại từ bao giờ.

“Đến Đông Uyển rồi sao?” “Vẫn chưa tới, giờ vẫn còn sớm, khoảng chừng một canh giờ nữa mới tới nơi” Thanh Đằng cười nói, “Nơi này là hành quán Yên Vân, nhóm chủ tử và các nương nương muốn dùng để nghỉ ngơi, đi vệ sinh một chút, sau một chén trà nhỏ sẽ khởi hành tiếp

Chẳng qua là công chúa nhà nô tỳ tâm tình không tốt lắm nên nô tỳ đưa tiểu công chúa tới đây tìm nương nương chơi một chút.”

“Đi vệ sinh..” Hạ Sơ Thất không có tâm trạng lo lắng chuyện tâm tình Triệu Tử Nguyệt không tốt hay thế nào, vì nàng ta vừa nói tới đây thì nàng tự nhiên cảm thấy muốn đi tiểu

Phụ nữ có thai vốn thường xuyên buồn đi vệ sinh, lúc trước nàng chỉ lo ngủ mà không nhớ tới chuyện đại sự của đời người này, hiện giờ nghe Thanh Đằng nhắc tới thì không nhịn nổi.

“Không được, ta cũng phải đi vệ sinh.”


Nàng nói xong thì muốn xuống xe, nhưng Nha Nha lại kéo tay áo nàng lại.

“Nương nương, nương nương..

Chơi…”

Tiểu nha đầu miệng còn hơi sữa gọi nàng bằng giọng nói non nớt của mình, gợi lên tình mẫu tử từ đáy lòng nàng

Nàng khom người, véo nhẹ hai má cô bé, dịu giọng cười nói: “Ngoan, con ở trên xe chờ ta một chút nhé, một lát nữa ta sẽ chơi cùng con, được không?”

“Không!” Nha Nha vươn cả hai tay ôm lấy nàng: “Ôm Nha Nha một cái nào.” “Được được, ôm một cái

Ôm một cái rồi ngoan nhé” Thứ khiến Hạ Sơ Thất không thể chịu đựng nhất chính là sự làm nũng của các bé gái, thân thể nhỏ bé như thế, giọng nói non nớt như thế có thể khiến trái tim nàng mềm nhũn

Tuy nhiên, vì đang mang thai nên nàng không thể nào ôm Nha Nha được, chỉ đành bể cô bé một cách tượng trưng rồi gọi Mai Tử tới.

“Cho tiểu công chúa ăn trái cây trước đi, chờ ta một lát.”

“Vâng, Thất tiểu thư.”

Mai Tử nhận nhiệm vụ nàng giao phó, vui vẻ, phấn chấn ôm Nha Nha đi chơi

Hạ Sơ Thất không nghĩ được nhiều, bảo Tinh Lam dìu đi ngay

Nơi này là điểm dừng xe dọc đường, đám người cũng không chỉnh tế như ở cổng Phụng Thiên nữa, trên đường bọn họ đi qua, thân ảnh năng hấp dẫn không chỉ một vài ánh mắt, nhưng nàng lại không rảnh bận tâm tới mấy người đó, chỉ trực tiếp vén vạt váy rộng thùng thình mà đi về phía hành quán.


Hành quán ở đây được trang hoàng rất khác biệt, núi giả, hoa cỏ, suối nhỏ, đình đài, cần cái gì có cái đó, nhưng nàng không có tâm trí nào để quan sát, ngắm cảnh cả, chỉ hỏi một tiểu thái giám trông giữ rồi đi về phía nhà vệ sinh của hành quán.

Nơi đây vốn là nơi dùng để đón tiếp khách quý nên nhà vệ sinh cũng rất hiện đại, chỗ vệ sinh được tách ra thành phòng riêng, bên trong cũng vô cùng sạch sẽ

Vạt váy của Hạ Sơ Thất rất dài, bụng lại tròn, tuy có Tinh Lam ở bên giúp nàng giữ váy nhưng cũng vẫn rất khó đi vệ sinh.

Thở dài một tiếng, nàng có cảm giác bản thân đi tiểu mà cứ như đi đánh giặc vậy.

Lúc này, ở bức tường bên cạnh đột nhiên truyền tới tiếng bước chân và tiếng sột soạt của quần áo, tiếp theo là giọng nói nhỏ đầy trào phúng

“Chỉ là một kỹ nữ dựa vào nhan sắc để mê hoặc người khác, có gì mà đắc ý chứ?” Hạ Sơ Thất hơi sửng sốt

Xem ra văn hóa WC luôn luôn phát triển, không hề phân biệt cổ kim! Hơn nữa, khi ở nhà vệ sinh hóng chuyện thường luôn nghe được một số chuyện mà xưa nay hiếm thấy

Nàng liếc mắt nhìn Tinh Lam, “suyt” một cái rồi dựng lỗ tai hóng hớt.

Một giọng nói nhỏ nhưng dịu dàng khác lại truyền tới.

“Ba Nhã Nhĩ, ngươi câm miệng lại!”

Mặc dù giọng nói này đã được ép tới mức rất nhỏ, nhưng cũng vô cùng quen thuộc, Hạ Sơ Thất nhanh chóng nhớ tới gương mặt thanh lý, xinh đẹp của đối phương

Tuy mới chỉ gặp mặt một hai lần nhưng ký ức của nàng vẫn còn mới mẻ

Nàng ta không phải ai khác mà chính là sủng phi ô Lan Minh Châu của Triệu Miên Trạch.

Hạ Sơ Thất nhíu mày, còn chưa hiểu bọn họ rốt cuộc đang nói ai thì nha đầu Ba Nhã Nhĩ kia lại hừ một tiếng, “Chẳng qua là bệ hạ dung túng cho nàng ta, để nàng ta đi khắp nơi làm mất mặt

Nương nương, người xem nàng ta mặc một bộ xiêm y lòe loẹt thế kia có khác gì đám kỹ nữ trong câu lan* Tần Hoài chứ?”


(*) Câu lan: nơi hát, múa và diễn kịch thời xưa ở Trung Quốc

“Ba Nhã Nhĩ!” ô Lan Minh Châu lại thấp giọng quát một tiếng, tức giận nói: “Học xong tiếng Hán thì quên luôn tiếng Bắc Địch rồi hả?”

Lời này có phần đáng để nghiền ngẫm

Rất nhanh, người đi tiểu ở cách vách chuyển sang nói tiếng Bắc Địch khiến Hạ Sơ Thất nghe không hiểu chữ nào

Tuy nhiên, mặc dù không hiểu họ nói gì những nàng cũng hiểu rằng, thì ra cái người “kỹ nữ dùng nhan sắc để mê hoặc người khác” khiến bọn họ hận không thể chặt thành tám khúc kia lại chính là mình.

Nhận ra điều này, nàng dở khóc dở cười.

Giờ nàng cũng được người ta nói là có “nhan sắc” cơ đấy, rốt cuộc là nên vui hay nên buồn đây? Chẳng phải là do mang thai mà ngực hơi lớn một chút thôi sao? Bọn họ có cần so đo như vậy không? Nàng đây là “hoàng hậu” còn không so đo “sủng phi” là nàng ta, thì sao phải ngại ánh mắt của “sủng phi” chứ?

Thầm than một tiếng, nàng phát hiện vận mệnh của bản thân thật thần kỳ.

Còn chưa ăn thịt mà cả người đã bị vẩy đầy mùi tanh

Hoa đào của Triệu Thập Cửu nàng còn chưa ngắt hết được, vậy mà hoa đào của Triệu Miên Trạch đã lại đổ lên người nàng.

Nhưng sự thần kỳ của vận mệnh là thứ không ai có thể kháng cự

Bánh răng vận mệnh của một người không thể không xoay cùng với bánh răng vận mệnh của những người khác

Càng chuyển động, càng đi tiếp thì chuyện gì nên xảy ra chắc chắn sẽ xảy ra, hết thảy mọi ân oán tình thù hay yêu hận dây dưa không dứt đều sẽ hòa chung với nhau để chảy vào con sông dài của lịch sử.

Thoải mái xả xong rồi đi ra, duỗi thắt lưng dưới ánh nắng mặt trời, chậm rãi bước theo đường cũ đi về, chưa được vài bước, nàng nhìn thấy một thân ảnh diễm lệ đang đứng trong bóng mát của cây sồi khiến người khác không dám nhìn thẳng

Người nọ lẳng lặng đứng đó, ánh mắt nhìn sang giống như đang đợi nàng

Hạ Sơ Thất “a” một tiếng, trên mặt tràn đầy ý cười.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.