Nhặt Được Ông Xã Sĩ Quan

Chương 34


Đọc truyện Nhặt Được Ông Xã Sĩ Quan – Chương 34

“Nói, Diệp đoàn trưởng đi đâu vậy, nếu không phải là chúng ta cố tình tới đây thì không biết còn xảy ra chuyện gì nữa!” Mấy người đứng cách hai người gác cổng không xa, vẻ mặt đều là kinh ngạc mỗi người mỗi vẻDiệp Dực mặt lạnh không nói lời nào, liếc mắt Vạn Uyển vẫn ngồi ở trên đất một cái, “Đứng dậy, Gì nữa!”

Vạn Uyển cũng muốn đứng lên, nhưng chân đã tê rần là sự thật, suy nghĩ muốn nhúc nhích cũng không được. Vạn Uyển đỏ mặt lên, lại xấu hổ không dám nói, chỉ có thể tiếp tục ngồi.

“Diệp Dực à, đây là doanh trại quân đội, tình cảm riêng tư phải học cách khống chế.” Một vị thượng tá lớn tuổi hơn một chút cảm thán một tiếng, xoay người dẫn mọi người rời đi.

Vạn Uyển cúi đầu không dám nói lời nào, cô biết từ trước đến giờ chuyện ở bộ đội Diệp Dực yêu cầu rất cao, hiện tại bị mình mà thay đổi như vậy, trước đừng nói ảnh hưởng, ngay cả danh tiếng tốt trước giờ cũng hỏng rồi.

Diệp Dực đứng ở chỗ cách cô một bước xa, không nhúc nhích, Vạn Uyển dĩ nhiên là cũng không dám động đậy không dám mở miệng. Không biết là trải qua bao lâu, Vạn Uyển cảm thấy Diệp Dực đột nhiên ngồi xổm xuống, nên sợ tới mức dịch về phía sau một bước, nhất thời bắp đùi rất tê dại.

“Yêu tinh phiền toái ” Giọng của Diệp Dực mang theo trêu chọc, bàn tay xoa ở trên tóc Vạn Uyển, “Không phải yêu cầu em không được đi ra sao?”

Vạn Uyển nghiêng đầu len lén liếc anh một cái, không có tức giận cũng không có châm chọc, cùng biểu tình ngày hôm qua hai người trêu chọc thì giống nhau, “Thật xin lỗi “

“Tê chân rồi hả?”

“Đúng vậy, là em muốn nhanh chóng đứng lên.” Vạn Uyển nghĩ tới bộ dạng vừa rồi bị mọi người nhìn, giọng mất tự nhiên toát ra nũng nịu.

Diệp Dực cười khẽ, “Đứng lên sau đó thì sao? Cúc cung nói, tôi và anh ta không biết nhau?” Nha đầu này đầu óc luôn toàn cơ bắp

“Vậy cũng tốt hơn so với người mới vừa dạy bảo anh?” Diệp Dực là một người kiêu ngạo thế nào chứ, đừng nói là bình thường anh khinh thường thuyết giáo người khác, bản thân Vạn Uyển lần đầu nhìn thấy anh bị người ta nói động tới.

“Dù sao cũng bị thấy rồi, kết quả cũng như nhau thôi, còn không bằng ngồi, chiếm tiện nghi.” Diệp Dực đứng ở sau lưng Vạn Uyển, đôi tay bế cô lên, chỉ gõ nhẹ hai chân Vạn Uyển, “Tự mình thử một lần, không còn tê nữa thì tự mình đi.”

Chân bị tê là một chuyện vô cùng khổ sở, vừa ngứa vừa đau, hoàn toàn không thể chạm đất, chỉ có thể giắt cả thân thể lên trên người Diệp Dực, chóp mũi vương đầy mùi thuốc lá của anh.

Quá chuyên chú nằm ở trên người người khác, một nhóm người mới vừa rồi lại lộn trở về cũng không biết, chỉ cảm thấy Diệp Dực buông lỏng tay ôm chặt mình ra mới ngẩng đầu.

“Ai! Tôi nói sao! Diệp Dực làm sao có thể làm chuyện này, cô gái này tôi nhận ra mà!” Lần này có khác hơn, số người đông hơn, đối tượng bị mọi người vây quanh cũng khác nhau rồi, Tiếu sư trưởng đã từng gặp mặt Vạn Uyển một lần, ba của Tiếu Tồn Chi.

“Tiếu sư trưởng” Diệp Dực nhỏ giọng nói, hoàn toàn không nhìn ra lúng túng cùng khó chịu, chỉ hơi thả lỏng Vạn Uyển ra.


“Được được, cô gái lần trước Tồn Chi dẫn về nhà, ta làm thế nào mà không biết!”

Một câu nói, nói xong mọi người đều mồ hôi lạnh toàn thân.

Diệp Dực lần này không chỉ là có hành vi cá nhân không kiềm chế được còn kết hợp với hành động đoạt em dâu nữa chứ.

Vạn Uyển nóng nảy nhìn Diệp Dực, muốn giúp anh nói gì đó, nhưng mà có thể nói gì được chứ, nhìn dáng vẻ của anh, hình như cũng chẳng có ý định giải thích.

“Học y?” Tiếu sư trưởng nhìn về phía Vạn Uyển, sự thân thiện trong ánh mắt hoàn toàn thể hiện vẻ mặt đối với con dâu mới.

“Dạ” Vạn Uyển gật đầu, nghiêng người nhìn Diệp Dực một cái, anh vẫn thờ ơ, bình tĩnh để mọi người nhìn, “Lần trước đi thủ đô nhờ bác gái chăm sóc.”

Tiếu sư trưởng cười ha ha, khoát khoát tay, “Cô bé ngốc, vị kia nhà tôi không làm gì con coi như là tốt, con nói thế thì bà ấy không biết cao hứng bao nhiêu đây!”

Vạn Uyển lúng túng cười, “Bác gái đối với con rất tốt.”

“Đúng vậy đúng vậy, bà ấy là người thế mà!” Nói xong, dường như nghĩ tới những điều gì, đến gần mấy bước hạ thấp giọng hỏi, “Cô bé à, có phải là gần đây Tồn Chi cãi nhau với con không?”

Vạn Uyển kinh hãi, liền vội vàng lắc đầu, “Làm sao có, đến bây giờ con cũng chưa từng thấy cậu ấy gây gổ với người khác, tính khí cực kỳ tốt, ngài không cần lo lắng đâu!”

“Ta nghe mẹ của nó nói, gần đây nó không thường nhắc tới con, không vui vẻ lắm! Còn nghĩ người trẻ tuổi chính là nhiều tinh lực, ồn ào là rất bình thường mà!” Tiếu sư trưởng nói xong tự mình cũng cảm thấy vui mừng, lại cười .

Chính ủy cầm cuốn vở ở bên cạnh thấy cha chồng cùng con dâu phối hợp trò chuyện cực kỳ cao hứng, muốn nói chuyện chính cũng không thể chen vào, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi.

Chỉ đành phải liếc mắt nhìn Diệp Dực đứng ở bên cạnh, “Diệp đoàn trưởng, anh xem, phía dưới tất cả liên đội đã tụ họp xong rồi, chỉ chờ Tiếu sư trưởng và ngài.”

Diệp Dực gật đầu một cái, duỗi dài tay âm thầm kéo Vạn Uyển đến bên cạnh mình, “Sư trưởng, ngài đi về phía huấn trường đi, đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.”

Tiếu sư trưởng vỗ trán, “Người đã già chính là như vậy, luôn là quên chuyện, được, đi thôi!” Vừa nói liền mang theo đại đội nhân mã rời đi, cuối cùng vẫn không quên chỉ Diệp Dực, “Nhóc con, ta lần này tới đúng là dẫn theo rất nhiều người đấy!”


Diệp Dực cúi đầu dặn dò mấy câu với Vương phó đoàn bên cạnh, cũng không đi ngay lập tức.

Vạn Uyển cắn môi, chột dạ nhìn anh một cái, “Em lập tức trở về phòng, bảo đảm sẽ không đi ra ngoài.”

Diệp Dực lơ đãng nhìn cô một cái, tầm mắt dừng ở tay cô nắm vạt áo mình, “Đến ký túc xá lên internet, lúc cơm tối anh sẽ trở về, cùng nhau ăn cơm.”

Vạn Uyển nhất thời mặt đỏ bừng, sẩy chân một bước là hận ngàn năm a, câu mới vừa rồi ‘không có thủ trưởng ăn không ngon’, anh còn tưởng là thật.

“Tự em có thể ăn cơm, công việc quan trọng hơn, còn rất nhiều người chờ thủ trưởng ngài!”

Diệp Dực nhìn cô một cái, cũng không chọc ghẹo, “Đi lấy máy tính trước, sau đó đàng hoàng, đợi ở phòng làm việc một tấc cũng không rời, để cho người ta gặp lại em, tự gánh lấy hậu quả.”

“Được. . . . . .được” Vạn Uyển co rụt cổ lại, một cảm giác lạnh lẽo tràn ra, vội vàng đi theo phía sau Diệp Dực đi về hướng ký túc xá.

Phòng làm việc của Diệp Dực ở lầu ba, cuối hành lang, rất lớn, rất phù hợp cá tính của anh, đơn giản đến trống trải.

Diệp Dực đi hai ba bước tới mở máy tính ra, nhìn Vạn Uyển quen thuộc mở hòm thư ra, suy nghĩ một chút vẫn là chỉ khung vuông nhỏ ở góc phải phía dưới máy tính, “Mạng bên ngoài có giám sát, không được tùy ý lên trang web nước ngoài.”

Vạn Uyển nhìn khung vuông nhỏ đó màu đỏ bập bùng, có loại cảm giác đang ở trong doanh đặc vụ, cảm giác khẩn trương mới vừa tiến vào cứ như vậy tan thành mây khói.

“Lúc này sẽ không có ai vào, có người gõ cửa cũng không được lên tiếng” Diệp Dực đi tới cửa, dừng lại động tác nắm tay nắm cửa tiếp tục dặn dò, Vạn Uyển làm động tác cắt cổ, cố ý nhỏ giọng nói, “Dạ, em tuyệt đối ôm máy vi tính bí ẩn.”

“Còn có” Diệp Dực nuốt nước miếng một cái, cũng không thể tin được chính mình có thể có một ngày càu nhàu như vậy, lời còn chưa nói hết liền thở dài.

Vạn Uyển ở đối diện cũng cảm thấy anh bất đắc dĩ, chống đầu, bộ dáng có vẻ hoàn toàn nhận giáo dục, “Thủ trưởng, ngài nói, em đây nghe !”

Huyệt Thái Dương của Diệp Dực nhảy thình thịch, tốc độ lời nói cũng nhanh hơn nhiều, “Thuốc của em không mang ở bên người, nếu mà không thoải mái, ấn ba số một, đồng chí phòng y tế sẽ đi lên.”


Vạn Uyển le lưỡi một cái, “Còn tưởng rằng đoàn trưởng ngã bệnh rồi đó, khẳng định chạy thật nhanh.”

Cửa phịch một tiếng bị đóng lại, Vạn Uyển nằm ở trên bàn cũng có thể nghe được lúc Diệp Dực xuống lầu vội vàng, giống như đang chạy trốn.

Vạn Uyển kiểm tra và nhận mail, đem nguyên nhân từ hôm qua bắt đầu đột nhiên rời khỏi bệnh viện viết đơn xin phép gởi cho tổ trưởng thí nghiệm, muốn lên web xem một chút luận văn cùng kết quả nghiên cứu mới nhất, vừa mới chuẩn bị mở websites ra, mới nhớ tới cái câu kia của Diệp Dực, không nên tùy tiện lên mạng nước ngoài.

Vạn Uyển tự động mơ mộng rất nhiều, lúc Diệp Dực gục ở trước máy tính xem phim Siêu nhân, biểu tình của Diệp Dực lén lén lút lút lên MSN, “sao lại không thể hiện chút vẻ bỉ ổi chứ” Vạn Uyển vô lực tắt máy vi tính, ngồi ở trên cái ghế da mềm của Diệp Dực, vèo một cái trượt đến bên cửa sổ, dưới lầu có người cảm giác có động tĩnh ở trên lầu, nhìn lên trên, Vạn Uyển vội vàng cúi đầu, đúng là đặc công có khác, Vạn Uyển che miệng cười ha ha.

Nghĩ như vậy, lá gan cũng lớn không ít, hơn nữa cô nhóc vốn không phải là một nhân vật tĩnh tâm, mới vừa rồi trong lúc vô tình ở trong máy vi tính của Diệp Dực thấy một chiếc xe thiết giáp cùng hình xe tăng, các loại uy phong! Không cần nghĩ, bộ dạng Diệp Dực đứng ở trên đài chỉ huy chỉ giang sơn thì càng uy phong, Vạn Uyển cảm thấy so sánh gian phòng này cùng cảnh tượng kia, hoàn toàn không có một chút dục vọng muốn đợi thêm.

Chắp tay sau lưng đi vòng vòng ở trong phòng, hai hàng giá sách, một bàn máy tính, còn có một bộ đồ rằn ri dự bị. Vạn Uyển đảo mắt, gian xảo nhìn bộ rằn ri kia, kế hoạch cứ như vậy quyết định.

Mười phút sau, mấy binh nhì tuần tra hành lang nhìn một nhân vật mặc bộ đồ lớn hơn người hai số lại có vẻ khả nghi từ phòng làm việc của đoàn trưởng chạy ra ngoài, rõ ràng hành lang không có ai, còn cúi đầu ôm eo, bộ dáng nhát như chuột, đang chuẩn bị chặn lại, liền bị một người ở khúc quanh ngăn cản đường đi.

“Đồng chí thượng úy!” Binh nhì chào.

Diệp Ngôn tháo kính râm xuống, mới vừa rồi từ lầu dưới liền thấy bên cửa sổ có một con chuột nhỏ nào đấy, cuộc sống này a, chính là muốn có chút phần thưởng, nếu không cũng không có gì kích tình.

“Để cho cô ấy đi đi, yên tâm đi, đây là khách quý của đoàn trưởng các người.”

“Vậy. . . . . .” Hai binh nhì anh nhìn tôi tôi nhìn anh, một người trong đó bất đắc dĩ nhìn Diệp Ngôn và nói, “Chúng tôi phụng mệnh tuần tra, có nhân vật khả nghi cũng là muốn ngăn lại , huống chi, cô ấy như vậy, đã không phải là khả nghi rồi.”

Diệp Ngôn đau đầu mà nhìn Vạn Uyển trước mặt, ăn trộm mà cũng sứt sẹo như vậy, thật là phục. Bước đi lên trước, từ phía sau xốc cổ áo Vạn Uyển lên, có điều bộ rằn ri thật sự là quá rộng, chỉ mới xốc lên đã gần tụt.

“A! ! Diệp Ngôn, sụyt ~ anh em mà phát hiện thì chết chắc.”

Diệp Ngôn giơ tay lên đánh cô một cái, “Chị coi nơi này là chợ bán thức ăn sao? Muốn chạy thì chạy, muốn chuồn thì chuồn, đừng nói trước đó Diệp Dực không phát hiện ra, chị cho rằng bọn họ là giả à?” Nói xong liền chỉ bốn lính tuần tra phía sau nghe tin chạy tới.

Vạn Uyển quýnh lên, “Vậy chị trở về là tốt rồi”

Diệp Ngôn xoay người, vò vò đầu, lại đeo mắt kính trở về, “Bây giờ em dẫn đi, dùng thân phận là bên bộ hậu cần hoặc giả cảnh vệ đi tuần tra.”

Mặc dù binh nhì muốn ngăn trở, nhưng mà thân thế của Diệp Ngôn cũng không phải là người thường có thể so sánh được, hai ba lần liền xách Vạn Uyển đi.

Hai người đã khôi phục hàng ngũ mới vừa rồi, hai người thành hàng, Diệp Ngôn cúi đầu nhìn Vạn Uyển thấp hơn mình một cái đầu, đợi đến khi không còn ai, mới cười thật to lên.


“Em cười cái gì!” Hai anh em nhà này, đi bộ nhanh như vậy làm gì, không phát hiện tôi mặc quần rộng à, vừa đi vừa kéo quần, thật là mất mặt.

Diệp Ngôn vỗ vỗ xuống mũ rằn ri của Vạn Uyển, nâng lên mắt kính vừa lau nước mắt vừa cười, “Em nói này, chị có thể ngốc hơn nữa không.”

“Nói ai ngốc chứ! Tối thiểu chị cũng là một người học y nha, vinh quang cỡ nào chứ!” Vạn Uyển , muốn sững sờ một chút nhưng vẫn muốn vãn hồi một chút mặt mũi cuối cùng.

“Chỉ số thông minh này không nói chính xác được, lúc trước em cho rằng chỉ số tình cảm của chị đã đủ thấp, không nghĩ tới thông minh cũng thấp không kém.” Diệp Ngôn cười đỡ eo đau.

“Chị chỉ là nhàn rỗi sinh nhàm chán, muốn đi xem Diệp Dực bọn họ đang làm gì thôi.” Vạn Uyển đỏ mặt

Diệp Ngôn suy nghĩ một chút, vừa lúc thấy sĩ quan có một vóc dáng thấp đi qua cách đó không xa, “Này này này, Cậu! Chính cậu! Tới đây một chút!”

Sĩ quan vội vàng chạy chậm tới, “Đồng chí Thượng úy!”

“Đồng chí trẻ này muốn mượn một bộ y phục, theo như số của cậu, mười phút phải quay lại, đi đều bước!”

Sĩ quan trẻ đáng thương dùng mười phút để vừa đi vừa về với động tác đi đều bước, Vạn Uyển nhìn thấy cậu ta đi qua chỗ rẽ là bắt đầu chạy như điên.

Mười phút sau, đồng chí sĩ quan trở lại, “Đồng chí Thượng úy, đồ dự bị rằn ri”

“Rất tốt, đứng nghiêm, nghỉ, giải tán!” Diệp Ngôn nhận quân trang xong đưa cho Vạn Uyển, “Thay đi, đi thẳng, quẹo trái từ cửa hông vào là có thể đến sân huấn luyện rồi, tốt nhất giả vờ như có vẻ vội vã đưa văn kiện cho thủ trưởng! Chớ để bị chộp được.” Nói xong nâng cổ tay nhìn đồng hồ, “em không theo qua được rồi, cho nên cũng không thể nào cứu được chị, tất cả dựa vào chính mình thôi chị dâu nhỏ!”

Chờ lúc Vạn Uyển đổi xong y phục đi ra, quả nhiên đã không thấy Diệp Ngôn.

Vạn Uyển theo cô ấy chỉ đường, thuận lợi đến cửa hông sân huấn luyện, thấy binh sĩ đứng ở đàng kia có chút sợ, trong đầu dần hiện ra biểu tình gian xảo kia của Diệp Ngôn, vì thế Vạn Uyển cứ như vậy cau mày, trong miệng lẩm bẩm “Xong rồi xong rồi xong rồi”, bước nhanh chạy vào sân huấn luyện.

Sân huấn luyện rất lớn, rất nhiều người, đây là lần đầu tiên Vạn Uyển nhìn thấy chiến xa bọc thép chân chính, đúng lúc một trận gió thổi qua, bụi đất tung bay, cái gì cũng không nhìn thấy được.

Vạn Uyển nhón chân lên, muốn phân biệt rõ một nhóm người chỉ huy trên đài, tiếc rằng cát bụi quá dày đặc, trong hạt cát mang theo bùn đất, chỉ có thể loáng thoáng thấy bóng người.

Vạn Uyển dù sao cũng nhát gan, một chiếc xe tăng bọc thép quay lại hướng tới mục tiêu lái về hướng bên này, Vạn Uyển hướng bên cạnh nhảy ra một bước, vẫn bị sợ tới mức không nhẹ, cứ như vậy không lớn không nhỏ mà kêu một tiếng, “Diệp Dực!”

Một người trên đài chỉ huy đột nhiên đứng lên, đi lại phía bên tay trái nhìn lại chỗ cô, hất ra bản số liệu trong tay, cắn răng nghiến lợi nhìn về người sợ hãi rụt rè phía bên kia, “Vạn Uyển, em khá lắm!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.