Nhặt Được Ông Xã Sĩ Quan

Chương 21


Đọc truyện Nhặt Được Ông Xã Sĩ Quan – Chương 21

Vạn Uyển cũng nhìn thấy anh, một tay đẩy Tiếu Tồn Chi ra, nước mắt đã rớt xuống. Rõ ràng là không muốn để cho anh thấy, cuống quít mà cúi đầu lau.

Tiếu Tồn Chi đến gần Vạn Uyển một bước, cúi đầu nói, “Nước đổ khó hốt.” Nói xong, dắt tay Vạn Uyển.

Vạn Uyển không biết mình mang theo tâm thái như thế nào mà ngẩng đầu lần nữa, chỉ cách một con phố, khuất bóng cùng cận thị khiến cô không làm thế nào nhìn thấy được nét mặt của Diệp Dực.

Ánh mặt trời chiếu vào sao vàng năm cánh trên vai Diệp Dực, Vạn Uyển bị tia sáng chói mắt của nó làm cho không mở được mắt, híp mắt cúi đầu chỉ có thể nhìn giày của anh, không nhiễm một hạt bụi.

Chỉ dừng lại trong nháy mắt như vậy, Diệp Dực xoay người sải bước từ phía sau đi về phía đồng chí trẻ đang ôm một chồng tài liệu rất cao, không tránh né ánh mắt của Vạn Uyển, trực tiếp lên xe.

Vạn Uyển đứng ở ven đường, đột nhiên nảy sinh cảm giác kích động muốn đuổi theo, nhưng hai chân lại không nhúc nhích được, tay trái nắm càng lúc càng chặt, Vạn Uyển nghiêng đầu, có thể nhìn thấy chân mày của Tiếu Tồn Chi nhíu lại cùng lúm đồng tiền xuất hiện khi anh ta tức giận.

“Anh ấy vẫn luôn là người tự chủ nghiêm cẩn như vậy.” Vạn Uyển liếc mắt nhìn Tiếu Tồn Chi dắt tay mình, nhàn nhạt nói.

Vạn Uyển và Tiếu Tồn Chi trở về nhà, trên đường Tiếu Tồn Chi mua vé máy bay sáng mai bay đi Bắc Kinh. Vạn Uyển đang xác nhận trước một giây, thừa dịp Tiếu Tồn Chi không chú ý đã lấy tài khoản ngân hàng của mình điền lên.

“Cậu làm gì đấy?” Tiếu Tồn Chi sau khi phát hiện, hừ hừ khó chịu

Vạn Uyển lúc này đang gọt trái táo, vốn là không chuyên tâm, hiện tại bị anh ta làm giật mình, lưỡi dao sắc bén trực tiếp cắt một vết sâu, “Vì vậy, cậu lại nợ mình rồi !”

Tiếu Tồn Chi không hiểu, nhìn bộ dạng ngu ngốc này của cô mà trong bụng nổi giận nhưng cũng chỉ có thể nuốt xuống, “Cậu cố ý gây chuyện phải không?”

Vạn Uyển giận dữ, “Cậu đừng làm mình sợ có được hay không? Cậu đang điều tra à? Đi bộ cũng không có tiếng! Cũng không phải là Diệp Dực!”

Tiếng nói vừa dứt, hai người cùng rơi vào im lặng.

“Sao cố tình muốn trả tiền vé máy bay?” Tiếu Tồn Chi xé ra miếng dán vết thương dán lên giúp Vạn Uyển, “Hử? Đại Phú Ông!”

Vạn Uyển vẫn không quen Tiếu Tồn Chi chạm vào mình, đối với cô mà nói, bạn bè chính là bạn bè, bạn trai chính là bạn trai, không thể để hai người này nhập làm một, “A, Tiếu Tồn Chi!”

Tiếu Tồn Chi bị cô lần đầu gọi nghiêm chỉnh như vậy thì bị dọa sợ, nghiêm chỉnh ngồi ở bên cạnh, “Thế nào?”

Vạn Uyển ngồi xếp bằng ở trên ghế sofa, lời nói đến khóe miệng rồi nhưng làm thế nào cũng không nói ra được, giống như ăn vào viên ô mai, không phun ra được, “Coi như trả cậu phí bảo mẫu!” Thật sự nói ra, thì thành như vậy.


Tiếu Tồn Chi sửng sốt một chút, nụ cười nhàn nhạt từ từ trở nên thay đổi, “Mình chỉ trị giá một chút như vậy?”

Vạn Uyển đem vé máy bay photo vỗ lên trên đầu anh ta, “Hơn hai ngàn còn coi là ít! Mình bán nó cho cậu!” , Phạn Phạn bị thúc dục mà meo meo một tiếng, sau đó hướng về phía Tiếu Tồn Chi phù phù uy hiếp.

Tiếu Tồn Chi bật cười, một tay ôm con mèo nhỏ ở trên đất đã sớm cọ tới lên, “Chủ nào tớ nấy, sao mỗi ngày mình có thể tắm cùng loại này chứ.”

Vạn Uyển nghiêm túc cân nhắc Phạn Phạn, “Cám ơn cậu khiến bọ chét cách xa chúng mình!”

Tiếu Tồn Chi lần này hoàn toàn im lặng, để mèo xuống, “Mình đi về, có chuyện gọi hồn!”

“A Bạch!” Vạn Uyển gọi anh ta lại.

Tiếu Tồn Chi quay đầu lại, má lúm đồng tiền nhạt dưới ánh đèn lờ mờ ở đầu bậc thang cũng có thể thấy rõ ràng như thế, “Diệp Dực cũng phải đi Bắc Kinh, quên nói cho cậu biết, hiện tại anh ấy là Thượng tá đoàn trưởng.”

Vạn Uyển vặn đầu ngón tay, Phạn Phạn không ngừng cọ ở trên người cô, “Như vậy à, chúc anh ấy tiền đồ vô lượng.”

Phía bắc thành phố S, lạnh lên là tuyệt đối không mềm lòng.

Vạn Uyển trong trong ngoài ngoài mặc bảy tám lớp, cảm thấy đi bộ như đang đung đưa mới dám ra khỏi cửa.

Tiếu Tồn Chi đã đứng ở dưới lầu đợi rất lâu rồi, lạnh đến mức thở cả ra khói trắng. Thấy Vạn Uyển thì cười lên, vừa hà hơi vừa chà xát tay chạy về phía bên cô, “Sao không đội mũ? Lỗ tai bị đóng băng là bệnh mùa đông năm nào cũng mắc phải đấy.”

Vạn Uyển xoa xoa lỗ tai của mình, có điều tai của Vạn Uyển khá dài, bình thường không để ý sẽ không thấy nhưng khi cô buộc tóc đuôi ngựa sẽ thấy rõ, vì thế em gái Vạn rất nhạy cảm với lỗ tai của mình.

“Lỗ tai mình kiên cường lắm!”

Tiếu Tồn Chi tiến tới nhìn một chút, đã bắt đầu đỏ, lấy tay đâm đâm, Vạn Uyển liền kêu, “Nhột!”

“Nhất định là lạnh cóng rồi !” Tiếu Tồn Chi cười nhìn có chút hả hê, đưa tay lật túi xách, lấy ra một tuýp kem dưỡng da tay, “Trong nháy mắt có kích động cảm thấy mình là một người đàn ông tốt hay không?”

Vạn Uyển cầm kem dưỡng da tay vẫn còn ấm, bôi một chút xíu lên trên lỗ tai, gật đầu một cái, lơ đãng nghĩ đến bộ dạng Diệp Dực chân tay vụng về giúp mình xoa thuốc mỡ lên trên đùi.


“Cậu mà lề mề nữa thì không kịp lên máy bay đấy!” Tiếu Tồn Chi đã đứng ở bên cạnh xe taxi, xách hành lý của Vạn Uyển lên rồi chui vào.

Cô Vạn là một nhân vật say xe, chỉ cần vừa lên xe liền choáng váng, đặc biệt là xe taxi.

Cho nên, bốn mươi phút sau, cho dù là hành lý hay là lên máy bay, toàn bộ hành trình đều là mông lung. Đợi sau khi hai người ngồi xong, Tiếu Tồn Chi nhạo báng, “Vạn Uyển, cậu như vậy người nào dắt đi cũng OK!”

Vạn Uyển rơi vào hỗn độn, mơ mơ màng màng gật đầu rồi ngủ mất.

Lúc máy bay cất cánh màng nhĩ cực kỳ khó chịu, nửa đầu có cảm giác đau đớn xuyên thấu, lần đầu tiên Vạn Uyển cảm giác mình không chịu được đau đớn như vậy, giống như mình không chịu được ánh mắt Diệp Dực lạnh như băng ở trong tích tắc, so với lạnh lùng thêm một tầng xa lánh, giống như gặp được người qua đường, anh ấy cùng với mình không còn liên hệ.

Tiếng cơ trưởng vang lên đánh thức Vạn Uyển, lúc tỉnh lại thì đối diện với ánh mắt của Tiếu Tồn Chi, nghi ngờ cùng bất đắc dĩ, chờ anh rút tờ giấy đưa qua, thì Vạn Uyển mới phát hiện ra mình mới vừa đã khóc trong mơ.

Tiếu Tồn Chi không hỏi nhiều, nhìn cô lau nước mắt, thuận tay xé kem ly vừa rồi tiếp viên hàng không đưa, sau đó quay đầu tiếp tục xem tạp chí.

“Còn bao lâu nữa mới đến?” Vạn Uyển có chút xấu hổ, nhỏ giọng hỏi.

“Mười lăm phút nữa.” Tiếu Tồn Chi ấn điện thoại di động sáng lên, lật một tờ tạp chí, từ trong túi áo khoác lấy ra viên kẹo sữa bò, “Mềm, chờ khi hạ cánh thì nhai, có thể dễ chịu hơn.”

Máy bay đã bắt đầu hạ cánh, Vạn Uyển cảm giác nửa cái đầu của mình lại bắt đầu đau đớn nổ tung, thậm chí so với lúc bay còn đau hơn.

Sân bay quốc tế Bắc Kinh tất cả đều là cửa hàng miễn thuế, Tiếu Tồn Chi cầm lấy hành lý chỗ bảo vệ, dắt theo Vạn Uyển đi dạo trong các cửa hàng bán hàng độc quyền.

Vạn Uyển đàng hoàng theo ở phía sau, cũng bởi vì chuyện mới vừa rồi mà rối rắm.

“Lần đầu tiên thấy đôi tình nhân xứng như vậy!” Trong lòng hai người đều có chuyện, làm thế nào mà lại đến chỗ quầy chuyên bán nhẫn kim cương, cô nhân viên quầy chuyên doanh thấy hai người, mỉm cười tán thưởng.

Vạn Uyển vội vàng giải thích, “Chúng tôi. . . . . .” , Tiếu Tồn Chi nhìn cô một cái, thấy sắc mặt tâm tình không tốt chút nào, im lặng nghĩ tới cô nhỏ này thật hẹp hòi!

Tiếu Tồn Chi cúi đầu nhìn đôi nhẫn trong quầy, vẻ mặt rất là nghiêm túc, “Lấy đôi kia cho tôi nhìn một chút.”

Vạn Uyển tiến lên len lén nhéo anh ta một cái, “Thế nào? Coi trọng cô nào rồi hả ?”


Tiếu Tồn Chi không để ý tới cô, cầm nhẫn nam giới trong tay cô nhân viên quầy đeo lên ngón tay, “Đẹp không?”

Vạn Uyển gật đầu, cười ha hả đem nhẫn nữ đeo vào ngón giữa của mình bày ra cho Tiếu Tồn Chi nhìn, “Vậy của mình đẹp không?”

Tiếu Tồn Chi cười cười, lấy điện thoại di động ra kéo Vạn Uyển đến cạnh mình, hai người tay nâng tay chụp một tấm vô cùng ngốc.

“Vạn Uyển, cử cậu đi đến chỗ hành lý xem có nhiều người không? Mình đi mua chút quà tặng cho anh họ.” Tiếu Tồn Chi chỉ chỉ thang máy, Vạn Uyển cởi chiếc nhẫn ra nhận lệnh.

Cô nhân viên quầy chuyên doanh có chút khó xử mà nhìn Tiếu Tồn Chi một cái, “Tiên sinh, chỗ chúng ta không cho phép chụp hình .”

Tiếu Tồn Chi nhìn Vạn Uyển đi xa, “Lấy đôi nhẫn cho tôi.”

Vạn Uyển đứng ở cửa đại sảnh sân bay, xem qua là biết Tiếu Tồn Chi tại sao không vội. Nơi này là thủ đô, là địa bàn của người ta mà!

“Lên xe đi ~” Tiếu Tồn Chi nháy nháy mắt, cười có dụng ý khác!

Vạn Uyển nhìn quanh một chút, xác định không có ai, dựa vào anh ta gần một chút, nhỏ giọng nói nhỏ, “Ba cậu sẽ không tham ô chứ?” Sau đó, yếu ớt mà chỉ chỉ chiếc xe tuyệt đối không tiện nghi kia.

Tiếu Tồn Chi khoa trương che miệng, căng thẳng nhìn chung quanh, “Cậu biết nhiều lắm rồi !” Nói xong, ngay cả tài xế cạnh cửa xe cũng hì hì bật cười.

Vạn Uyển không chịu được mà liếc mắt xem thường, “Cậu lại trêu chọc mình!”

Tiếu Tồn Chi cười ha hả, “Mẹ của tôi, người có cổ phần khống chế tập đoàn Tồn Nhất.”

Vạn Uyển ngẩng đầu nhìn nơi xa một chiếc máy bay đang hạ xuống, tập đoàn Tồn Nhất vàng óng chiếu lấp lánh dưới ánh mặt trời, “Tại sao vé máy bay cậu cũng không giành lấy?”

Tiếu Tồn Chi cười ha hả, đẩy Vạn Uyển đi.

Tiếu Tồn Chi đã lâu rồi không trở về thủ đô ở với mẹ.

Khu biệt thự thủ đô cũng tập trung ở thành tây, ngăn cách bên ngoài bằng một con kênh đào, tựa như đến một cái thế giới khác. Vạn Uyển ghé vào cửa sổ nhìn từng dãy kiểu biệt thự Châu Âu, Địa Trung Hải, Trung Quốc ở bên ngoài, có chút lo lắng mà đem khăn quàng cổ che kín, “Mẹ cậu nhìn thấy bộ dáng minh như vậy có thể báo cảnh sát hay không?”

Giọng mang theo trêu chọc thật ra thì trong lòng cực kỳ căng thẳng là nguyên tắc xử sự thường có của Vạn Uyển, Tiếu Tồn Chi từ trong túi tiếp tục móc ra một cái mũ hip-hop rách, “Mình đội cái này vào, muốn báo cảnh sát cũng nhanh chút.”

Vạn Uyển cười đến mức ngã vào chỗ tựa lưng.

Xe dừng ở trước một biệt thự kiểu cổ điển Trung Quốc, đình đài lầu các, cầu nhỏ nước chảy. Vạn Uyển mặc dù cận thị, nhưng nhìn thấy bên trong đình nhỏ có một phụ nữ ngồi, đồ công sở trắng đen phối hợp, tao nhã tựa vào trụ đình bên cạnh, trong tay đang cầm một ly trà.


Vạn Uyển xuống xe, hành lý đã được người đón lấy xách vào biệt thự, muốn cướp cũng không kịp, chỉ có thể sững sờ đứng ở sau Tiếu Tồn Chi với vẻ mặt lúng túng mà nhỏ giọng chào hỏi, “Chào dì, cháu là Vạn Uyển.”

Mẹ của Tiếu Tồn Chi cười cười, chậm rãi đi tới, Vạn Uyển thấy được khuôn mặt quen thuộc cùng má lúm đồng tiền, nhất thời cảm thấy buông lỏng không ít.

“Mẹ, Vạn Uyển. Vạn Uyển, phu nhân Liêu Mộc Nhiên.” Tiếu Tồn Chi cười ha hả, tiến lên lấy trà uống cạn, “Quả nhiên vẫn là mẹ pha uống ngon nhất.”

Mẹ Tiếu Tồn Chi đánh anh ta một cái, “Mẹ còn tưởng rằng lần này con tới tham gia hôn lễ một mình” nói xong, mắt hài hước nhìn Vạn Uyển, “Giống như cha con nói, thật đáng yêu.”

Vạn Uyển 囧, tình huống này thế nào.

“Sao con cảm giác tai yếu rồi hả ?” Tiếu Tồn Chi liếc mắt nhìn mẹ mình.

Liêu Mộc Nhiên có chút không vui, “Còn không phải mẹ nghe cha con nói con muốn dẫn con gái trở về, đành phải làm bộ dạng trưởng bối thôi!”

Vạn Uyển cũng nhịn không được nữa mà bật cười, “Dì, dì như vậy làm cháu lo lắng đấy!”

Liêu Mộc Nhiên sửng sốt một chút, đặt ly trà xuống rồi đi vào trong nhà, vừa đi vừa quay đầu lại, “Chờ mẹ một chút”

Tiếu Tồn Chi nhún vai, “Mẹ tôi đi thay quần áo.”

Vạn Uyển che miệng cười, ngồi lên lan can đình nhỏ, “Mẹ cậu thật sung sướng.”

Tiếu Tồn Chi không tỏ rõ ý kiến mà gật đầu một cái, “Cô bạn, kể chuyện xưa với cậu!”

“Ừ ~ A Bạch!”

Tiếu Tồn Chi chỉ chỉ cái hồ bên cạnh, “Đã từng có hai tên nhóc ranh, lớn mang theo nhỏ, trong một đêm đem cá chép Nhật Bản trong hồ nổ tung.”

Thấy ánh mắt Vạn Uyển khiếp sợ, Tiếu Tồn Chi nhếch môi, cười càng vui vẻ hơn, “Đã từng có hai tên nhóc nghịch ngợm, nhỏ bị bắt nạt, lớn một người một ngựa đem bốn tên khác đè bẹp dí đau đớn một trận.”

“Sau đó thì sao?” Vạn Uyển cố gắng đem Diệp Dực lạnh lùng im lặng ghép với hình ảnh một người một ngựa đánh bốn tên nhóc khác lăn lộn trên đất.

“Mặc dù Diệp Dực hơi truyền thuyết một chút, nhưng mà cũng giống như người bình thường.”

Vạn Uyển vẫn còn nhìn cá ở trong hồ, vừa lúc một con cá chép nhảy lên, mang theo một mảnh bọt nước.

“Vạn Uyển, chớ tự ti. Nhân duyên chính là nhân duyên, cự tuyệt cùng cưỡng cầu đều không thể đạt được.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.