Đọc truyện Nhặt Được Một Chú Cún Con Mông Vểnh – Chương 2
Biên tập: Tinh Vũ
03
Các loài chó đều rất khó để hóa thành tinh nhưng một bộ phận chó có tư chất thông minh, duyên pháp tự thành hoặc có liên quan đến huyết mạch gia tộc của chúng.
Gương mặt của chú Corgi sau khi biến hóa là một thằng nhóc thanh tú. Cậu trắng trẻo ốm yếu, hốc mắt và chóp mũi hơi ửng đỏ, đương nhiên khuôn mặt cũng rất trẻ con, chỉ cần khẽ bóp một cái thôi là đỏ lên liền.
Lúc này thiếu niên thanh tú non nớt, trong đôi mắt đen tuyền ấy chứa kinh hoảng pha chút hoang mang.
Chẳng biết lúc ngủ cậu đã cảm ứng được điều gì, lúc giật mình dậy chẳng quan tâm liệu mình có đang trần truồng không, cũng hoàn toàn ngó lơ tình hình trước mắt, chỉ biết cắn Kim Mậu một phát theo bản năng.
Kim Mậu nhân đó đánh giá thiếu niên, thiếu niên cũng trừng lớn hai mắt quan sát Kim Mậu.
Khác với thiếu niên đang lo lắng không yên, cho dù tay mình có bị cắn chảy cả máu thì Kim Mậu vẫn cứ bình thản. Khuôn mặt anh tuấn nghị, thân hình thon dài, cả người còn bộc lộ khí chất.
Một tay bị cắn, Kim Mậu chầm chậm vươn tay trái ra, sờ thiếu niên Corgi như định trấn an cậu.
Thiếu niên đang không rõ tình huống nhịn không được run một cái. Vì hơi sợ nên cậu vốn định gầm gừ với Kim Mậu hai tiếng, nhưng sau khi nhận ra ý tốt của anh, sắc mặt thiếu niên dịu đi, thần kinh cũng không còn căng thẳng như ban nãy.
Gần như mê man ba ngày chưa được ăn miếng nào, hơn nữa cơ thể còn yếu ớt do bị thương, bụng của thiếu niên Corgi bỗng nhiên “ọt ọt” hai tiếng.
Thiếu niên: …
Kim Mậu: …
Bầu không khí lập tức xấu hổ, thiếu niên cảm thấy mặt chó bị quăng mất tiêu rồi, đầu khẽ cúi xuống. Cậu không ngửi thấy mùi nguy hiểm trên người Kim Mậu nên từ từ thả lỏng cảnh giác, cũng chậm rì rì nhả miệng ra.
Trên mu bàn tay của Kim Mậu bị hằn một dấu răng nhưng anh chỉ liếc sơ một cái rồi lấy khăn tay tùy tiện lau vết máu ở trên đi, cả quá trình như chẳng quan tâm tẹo nào.
04
Sau đó Kim Mậu xoay người đi nơi khác, lúc quay lại còn bưng một dĩa sườn kho tàu về.
Vì giờ đang là ban đêm nên khá khó khăn để xuống bếp nấu món mới, anh liền dùng lò vi sóng hâm đồ ăn lại một chút. Hâm sườn xong, Kim Mậu lại hâm một chén canh bí đao hầm xương.
Ánh mắt của thiếu niên Corgi nhìn về phía thịt sườn nhưng người vẫn nằm sấp trên giường không nhúc nhích.
Tưởng rằng cậu ăn không quen mấy món ăn của loài người, Kim Mậu lại lấy thức ăn đóng hộp, danh xứng với thực – “đồ ăn cho chó”.
Thiếu niên Corgi vẫn luôn giữ tâm lý đề phòng, không dám hành động lỗ mãng nhưng mắt cậu lại tha thiết nhìn thức ăn đóng hộp trong tay Kim Mậu, còn nhịn không nổi phải nuốt nước miếng.
“Cậu thích ăn hay không dám ăn?” Kim Mậu mở miệng hỏi cậu.
“…” Thiếu niên không lên tiếng mà chỉ nhìn chăm chăm vào đống thịt sườn, tròng mắt càng ngày càng lớn.
Kim Mậu thấy hết phản ứng của cậu, sau đó tự anh cầm đũa lên, mỗi một món anh đều ăn thử một lần, cũng mở thức ăn đóng hộp ra rồi múc một muỗng ăn.
“Cái này không có độc cũng không quá hạn sử dụng.” Kim Mậu nói xong, lại lấy một bộ đồ ăn mới, đẩy chén đũa đến trước mặt thiếu niên.
Thiếu niên khoác áo khoác của Kim Mậu chậm rãi ngồi thẳng người, có điều xuất phát từ thói quen khi làm chó, hai chân vẫn quỳ ở trên giường.
Động tác của cậu trông thì nhẹ nhàng nhưng lại hơi chần chừ, Kim Mậu lại hỏi: “Cậu biết dùng đũa chứ?”
Thiếu niên ngáo ngơ trừng hai mắt, bụng lại đánh trống hai tiếng.
Kim Mậu bất đắc dĩ, đành dùng đũa gắp một cục xương sườn: “Mở miệng.”
Thiếu niên càng ngây người: …
“Không muốn đói bụng thì ngoan ngoãn mở miệng.”
Thiếu niên chần chừ một giây mới chậm rãi mở miệng ăn.
Khó khăn lắm mới được ăn thịt, cậu lập tức vui vẻ, há miệng thè lưỡi mở to mắt trông mong nhìn Kim Mậu.
Kim Mậu đút cậu một miếng rồi một miếng, thiếu niên ăn tới mức vừa lòng thỏa ý, ăn hết thịt sườn rồi húp hết canh, đồ hộp cũng liếm sạch sành sanh.
Thậm chí cậu còn ợ một cái, khóe miệng dính đầy dầu.
Kim Mậu thấy vậy định vươn tay giúp thiếu niên lau đi, có điều máu tươi trên vết thương ở mu bàn tay lại chảy ra.
Thiếu niên ngẩn người, lúc trước do cậu nghĩ lầm Kim Mậu có địch ý, trong lúc hoảng sợ nên cắn Kim Mậu bị thương. Lúc này cậu không khỏi cảm thấy áy náy, liền tự mình thè lưỡi liếm liếm mu bàn tay Kim Mậu.
Kim Mậu hơi bất ngờ, nhìn chằm chằm thiếu niên đang chuyên tâm dùng miệng liếm vết thương dùm anh, ánh mắt anh dao động, song không nói gì.
Tuy thiếu niên đã tỉnh nhưng cậu lại mất trí nhớ, cơ bản không nhớ mình đã trải qua điều gì.
Ngay cả tên chó của mình cậu cũng quên, cậu liếc láo liên, cảm thấy chắc mình được gọi là “A Hoàng”, “A Vượng” gì đó, cũng có thể là “Nhị cẩu tử”, “Mông bự”, hoặc là “chó chân ngắn”…
Kim Mậu: …
Suy nghĩ một lúc, Kim Mậu đặt cho cậu một cái tên – Đổng Khoa Diệp. – Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com -Sườn kho tàu