Đọc truyện Nhặt Được Một Chú Cún Con Mông Vểnh – Chương 16
Biên tập: Tinh Vũ
35
Bây giờ chữ viết của Đổng Khoa Diệp đã tiến bộ hơn rất nhiều so với mấy hôm đầu, mặc dù không tính là đẹp nhưng chí ít vẫn nắn nót rõ ràng.
Vì đây là lần đầu tiên viết thư, có một ít lỗi sai trong khuôn khổ và cách chọn lọc câu từ trong thư của Đổng Khoa Diệp, nhưng giữa những câu chữ để lộ sự chân thành sâu sắc, giống y như một đứa nhỏ dùng hai tay nâng chân tâm của mình đưa cho Kim Mậu.
[Gửi thầy Kim Mậu mà em thích nhất:
Chào thầy ạ! Có phải thầy rất ngạc nhiên không? Hồi trước có mấy chữ bự em còn viết không được mà bây giờ lại học được cách viết thư. Căng thẳng thiệt mà! Đây là lần đầu tiên em viết thư, hơn nữa còn là thư viết cho thầy.
Bất tri bất giác em đã ở bên thầy hơn nửa năm, em vẫn luôn muốn cảm ơn thầy vì đã chăm sóc em hơn nửa năm qua! Nếu không có thầy, chắc em đã rời khỏi thế giới này từ lâu rồi, giống như ba mẹ em vậy.
Thật ra có chuyện này em giấu không nói cho thầy biết, đó là buổi tối hai hôm trước đầu em đau như búa bổ, rồi lần lượt nhớ ra vài việc.
Hóa ra em cũng từng có ba mẹ, cũng từng có một vị nam chủ nhân đối xử với em rất tốt, nhưng bọn họ đều lên thiên đường mất rồi. Sau đó em bị vứt bỏ lang thang một mình, lại chẳng may bị bọn trộm chó bắt mất, bị nhốt ba năm.
Trong ba năm ấy, em bị nhốt cùng với rất nhiều đồng bạn nhỏ nếu không bị bán thì cũng bị bệnh, chịu đủ kiểu tra tấn…
Về sau em liều mạng chạy trốn, rồi gặp thầy, ngày đó mưa to như trút nước, nhưng cũng là ngày may mắn nhất đời em!
Thầy ơi, thầy rất tốt với em, không chỉ đặt cho em một cái tên vô cùng hay, còn dạy em rất nhiều đạo lý và kiến thức thú vị, nhưng em hiểu thầy sẽ không thể nuôi em cả đời. Sau này thầy cũng sẽ cưới vợ xây nhà, phải chăm sóc người quan trọng hơn, mà em sẽ ảnh hưởng tới công việc và sinh hoạt tương lai của thầy.
Em đã thành người rồi nên không thể cứ mãi ăn chực nằm chờ ở nhà thầy nữa, vì vậy em cố gắng học thêm nhiều thứ, cũng hi vọng có thể sống như bao người bình thường khác, đi làm kiếm tiền. Chờ khi em kiếm được thật nhiều tiền, trở nên mạnh mẽ hơn, đến lúc đó em có thể báo đáp thầy gấp đôi rồi!
Thầy à, thầy xuất sắc và tốt tính như vậy, em không thể làm lỡ tương lai của thầy. Lần này em đi, thầy không cần phải lo lắng đâu, cũng đừng gấp gáp đi tìm em, thật ra em đã muốn ra ngoài từ lâu rồi, hơn nữa lần này em đã khôn hơn, sẽ không bị bắt nạt và sẽ không bị bắt đi nữa đâu.
Rất nhiều lúc em vô cùng hi vọng rằng mình chỉ là một con chó bình thường, như vậy có lẽ có thể bầu bạn với thầy cho đến lúc già, nhưng mà…
Em còn rất nhiều lời muốn nói, nhưng em không biết phải viết như thế nào. Thầy ơi, xin thầy hãy tha thứ vì em không thể giáp mặt tạm biệt thầy, cuối cùng chúc thầy bình an hạnh phúc, mọi việc suôn sẻ! Cảm ơn thầy!
Đổng Khoa Diệp trân trọng.]
Đổng Khoa Diệp viết kín cả một trang giấy, giống như lời cậu ấy viết trong thư, cậu còn có thể bày tỏ nhiều hơn, nhưng lại không biết phải tiếp tục như thế nào.
Bức thư này có hơi nhăn, mà hai chữ “cảm ơn” cuối cùng có chút nhòe, như thể bị chất lỏng nào đó làm cho phai đi, như nước mắt rơi xuống trang giấy…
Kim Mậu đọc xong, tay cầm bức thư khẽ run. Trước đó, anh chưa bao giờ nghĩ Đổng Khoa Diệp sẽ đặc biệt viết thư cho mình, rồi còn tự tiện rời khỏi ngôi nhà này.
Kim Mậu cũng không đuổi theo liền, anh bảo dì Lưu đi trước, còn mình thì ngồi trong phòng Đổng Khoa Diệp một lúc lâu. Anh đọc đi đọc lại bức thư này, không đếm được số lần đã đọc, cuối cùng mới yên lặng cất lại đứng lên.
Nếu Đổng Khoa Diệp không hi vọng người khác đi tìm cậu, vậy anh hẳn phải tôn trọng quyết định này…
Mà bên kia, Đổng Khoa Diệp hóa thành nguyên hình Corgi, chạy rất lâu bằng chân chó ngắn củn của mình, chạy từ ban ngày đến tận đêm khuya.
Ban đêm trời mưa tầm tã khiến cậu ướt đẫm cả người, trán cũng bắt đầu nóng lên. Điều này khiến Đổng Khoa Diệp không khỏi nhớ lại nửa năm trước, khi đó cậu khó khăn lắm mới trốn khỏi tay bọn trộm chó, lại bị xe tông, có điều may mắn được gặp Kim Mậu.
Vừa nghĩ tới Kim Mậu, lòng cậu liền nổi lên một sự lo lắng. Mà cậu chạy lâu lắm rồi, vừa buồn ngủ vừa mệt mỏi, chưa đầy một lúc đã ngã xuống bãi bùn đen, nằm sấp không động đậy.