Đọc truyện Nhặt Được Một Chú Cún Con Mông Vểnh – Chương 11
Biên tập: Tinh Vũ
23
Bị Kim Mậu liếm láp thành ra cổ Đổng Khoa Diệp đỏ một mảng. Cậu nhớ lại bộ phim mình đã xem cùng Tiểu Hạ hồi sáng hôm qua, nam nữ chính quấn quýt lấy nhau thật chặt, thực hiện những động tác vừa ôm vừa hôn ngọt ngào, trái tim cậu đập điên cuồng, cảm giác khô nóng khó hiểu thoáng cái vụt lên não, mặt cậu không nhịn được đỏ hết cả lên.
Đổng Khoa Diệp không biết cảm giác mình đang có hiện giờ là gì, cậu chẳng biết phải miêu tả cụ thể ra sao. Cậu sống lâu hơn so với các Corgi cùng loài, còn may mắn biến hóa thành tinh nhưng những rung động trong nội tâm như thế này vẫn là lần đầu tiên cậu được lĩnh hội.
Phòng ngủ của Kim Mậu không bật đèn, trong khung cảnh tối đen, Đổng Khoa Diệp không thấy gì cả nhưng những giác quan khác lại nhạy bén hơn bình thường rất nhiều.
Bị cơ thể nóng rực của Kim Mậu bao phủ, Đổng Khoa Diệp cũng nóng lên, hơn nữa cậu còn nghe thấy tiếng thở dốc ngày càng lớn của Kim Mậu, chắc anh khó chịu lắm, nên cậu không đành lòng đẩy anh ra mà chỉ mặc kệ để Kim Mậu ôm.
Có lẽ vì chủ nhân đang bị ốm, muốn được ôm chú chó của mình để xoa dịu thân tâm. Đổng Khoa Diệp nghĩ như vậy, nhưng bầu không khí càng lúc càng mập mờ và những động tác quá mức thân mật của Kim Mậu khiến cậu không khỏi thấp thỏm.
Cậu bất ngờ không kịp đề phòng nên bị Kim Mậu đè lên giường. Ngay lúc này Đổng Khoa Diệp vô thức run rẩy, hai tay trượt xuống men theo thắt lưng của Kim Mậu, tình cờ đụng trúng phía sau của anh…
Nhất thời Đổng Khoa Diệp cứng đờ cả người, cái xúc cảm lông mềm mềm này, với cậu mà nói vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Phía sau Kim Mậu là thứ gì?
Vì sao lúc sờ lại cảm thấy mềm mại thoải mái lại còn xù lông?
Kim Mậu bị đụng trúng thứ ở đằng sau cũng sửng sốt, anh dừng động tác liếm láp, lúc này ánh mắt u ám mới hơi sáng lên một tí.
Khi nhận ra thiếu niên bị mình đè nặng dưới thân cư nhiên là Đổng Khoa Diệp, Kim Mậu lập tức ấn mạnh ấn đường, vội vàng bật dậy mở hộc tủ đầu giường lôi một chai thuốc ở trong đó ra.
Kim Mậu nhanh chóng nuốt xuống hai viên, sau đó mở cửa: “Cậu ra ngoài.”
Đầu óc Đổng Khoa Diệp vẫn còn lơ mơ như chưa tỉnh: “Thầy… thầy ơi?”
Nhìn động tác lề mề của cậu, Kim Mậu hình như đang cố gắng kiềm chế mình, lạnh mặt nói: “Ra ngoài mau! Đừng để tôi nói lần thứ hai.”
Bộ dạng này của Kim Mậu hiển nhiên dọa Đổng Khoa Diệp sợ. Cậu sợ sệt gật đầu, bật người chạy ra ngoài.
Đổng Khoa Diệp vừa rời đi, một sự khó chịu trỗi dậy trong lòng Kim Mậu khiến anh có hơi hối hận, nhưng dục vọng bất cứ lúc nào cũng có thể nổi lên càng thêm khó nhịn, anh lại vội vàng nuốt hai viên thuốc nữa.
Không biết có phải do sự xâm nhập của Đổng Khoa Diệp không, Kim Mậu cảm thấy đêm nay còn gian nan hơn so với những đợt trước. Anh lại đi dội nước lạnh để mình tỉnh táo hơn.
Mà Đổng Khoa Diệp đang ở trong phòng của mình tìm hiểu nguyên nhân. Cậu co thành một cục, sờ cái cổ bị Kim Mậu liếm của mình rồi sa vào suy tư.
24
Xuyên suốt một tuần Đổng Khoa Diệp chẳng hề gặp Kim Mậu.
Kim Mậu như đang tận lực lẩn tránh cậu, Đổng Khoa Diệp càng thêm uể oải hốt hoảng suốt ngày, cậu cảm thấy mình lại làm sai chuyện gì rồi, có lẽ đêm đó cậu không nên vào phòng của Kim Mậu.
Nhịn đến ngày thứ tám, Đổng Khoa Diệp rốt cuộc kiềm chế không nổi nữa. Đêm nay, cậu ôm trên tay một xấp giấy đi tới đi lui trước cửa phòng ngủ Kim Mậu, đi qua đi lại một hồi lâu mới lấy được dũng khí.
Cậu không chủ động gõ cửa mà chỉ khom lưng lặng lẽ nhét giấy vào khe cửa, nhét tất cả tờ giấy trong tay vào trong đó.
Kim Mậu đang ở trong phòng thấy rất rõ những tờ giấy bị nhét vào. Anh đi qua nhặt từng cái lên, phát hiện trên mỗi tờ giấy đều có chữ của Đổng Khoa Diệp.
Chữ của Đổng Khoa Diệp vẫn xấu tệ như vậy, trên tờ giấy thứ nhất có viết ba chữ thật to—
Em xin lỗi!
Sau đó cậu còn viết tên của Kim Mậu, Kim Mậu ngẩn người, Đổng Khoa Diệp viết hai chữ “Kim Mậu” còn nắn nót đẹp hơn cả tên của chính cậu.
Đổng Khoa Diệp viết không ít chữ, Kim Mậu càng xem càng say mê…
Thầy Kim Mậu, thầy đừng giận mà!
Thân thể thầy vẫn ổn chứ ạ?
Sau này em sẽ ngoan hơn! Sẽ không tùy tiện liếm thầy, cũng sẽ không chạy loạn vào phòng thầy, tuyệt đối sẽ không làm thầy phải tức giận nữa.
Chúc thầy sớm ngày khỏe lại, sống lâu trăm tuổi!
…
Kim Mậu đọc xong những dòng này, cứ như bị những câu những chữ trong này ghim vào lòng, anh vội vàng mở cửa thì nhìn thấy Đổng Khoa Diệp đang đứng bên ngoài.
Đổng Khoa Diệp vốn đang cúi đầu, lúc ngẩng đầu thì thấy Kim Mậu sẵn lòng mở cửa gặp cậu, lập tức nhe răng cười.
Lòng Kim Mậu mềm nhũn, không mở miệng nói chuyện mà chỉ kéo Đổng Khoa Diệp vào phòng.
Đã nhiều ngày không vào nên Đổng Khoa Diệp hơi khẩn trương, thậm chí đứng ngồi không yên. Kim Mậu lại cầm một cây bút đỏ, gạch đi những trang có chữ “không” trên những tờ giấy Đổng Khoa Diệp đã viết vừa rồi.
“Tiểu Khoa, từ giờ trở đi, cậu có thể liếm tôi, cũng có thể vào phòng tôi, vả lại cậu không cần giải thích vì cậu chẳng làm gì sai cả.”
Đổng Khoa Diệp nghe như mơ: “Nhưng… nhưng mà thầy ơi, mấy hôm trước rõ ràng thầy…”
“Xin lỗi.” Kim Mậu ngắt lời Đổng Khoa Diệp, anh từ từ tháo kính xuống, xoay người cúi đầu trước mặt Đổng Khoa Diệp, ngữ khí vô cùng dịu dàng, “Lúc trước là lỗi của tôi, không nên hung dữ với cậu như vậy.”