Đọc truyện Nhặt Được Lão Đại Mất Trí Nhớ – Chương 29
Edit: Tô
Beta: 豬豬
– –
Tra ai?
Ngụy Duy cảm thấy có lẽ mình nghe nhầm rồi.
Anh cầm điện thoại lặp lại: “Tra ai?”
Tống Nhất Tự hít sâu một hơi, khép kịch bản lại nói: “Trước đó tôi kêu cậu tra người, tra ra chưa?”
Ngụy Duy nhẹ nhàng thở ra, vừa nãy nhất định là anh nghe nhầm rồi, ông chủ đi điều tra bà chủ làm gì?
Anh nói: “Có một chút tiến triển, đã theo manh mối đi tìm người, đoạn đối thoại nhanh nhất thì trong tuần này liền có thể có hồi phục xong.”
Tống Nhất Tự ừ một tiếng: “Tống Minh Diệu nói thế nào?”
“Không nói gì, có lẽ chuyện tôi và anh gặp nhau anh ta đã đoán được, về sau người đi theo tôi có thể có thể sẽ càng nhiều.” Ngụy Duy nói, nhưng cũng không sao, dù sao anh cũng phải từ chức, “Ông chủ, liên lạc qua Wechat nhé, tôi cúp trước, anh ta có lẽ đang tìm tôi.”
Ngụy Duy cúp điện thoại.
Tống Nhất Tự tiện tay đặt điện thoại lên ghế sofa bên cạnh, một lần nữa cầm kịch bản của Kiều Trì, bắt đầu lật từ tờ thứ nhất, có rất nhiều chỗ đều dùng bút có màu sắc khác nhau để đánh dấu, chữ xinh đẹp như con người cô vậy.
Tống Nhất Tự lật đến trang nào đó rồi ngừng lại, ở phía trên trang này, Kiều Trì dùng bút đen viết tên của hắn.
Hắn dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve ba chữ này, hôm nay Kiều Trì thật sự làm hắn quá hoài nghi, hơn nữa sự nghi ngờ này dần nhiều thêm, trên người Kiều Trì có quá nhiều điểm đáng nghi.
Nhưng nhìn thấy cái tên dùng bút đen viết này, Tống Nhất Tự lại bỗng nhiên không hiểu.
Hắn nhớ tới rất nhiều chuyện, ví như hôm qua Kiều Trì nói với hắn, nếu có một ngày phát hiện cô lừa hắn, hắn có tức giận không?
Đương nhiên hắn còn cảm thấy Kiều Trì là đang nói đùa, nhưng bây giờ suy nghĩ kỹ một chút, khi đó Kiều Trì hình như rất chân thành.
Vấn đề là, Kiều Trì lừa mình chuyện gì?
Tống Nhất Tự đầu tiên loại trừ Kiều Trì chính là người của Tống Minh Diệu, nếu như Kiều Trì nếu là người của Tống Minh Diệu, sợ rằng hắn sớm đã không còn hài cốt.
Vậy còn có thể lừa hắn chuyện gì nữa?
Chẳng lẽ là Kiều Trì bắt cá hai tay?
Không thể nào, Tống Nhất Tự một giây sau liền bác bỏ cái ý nghĩ này.
Mặc dù Kiều Trì không thích thân mật với hắn, nhưng thích một người thì đôi lúc cũng không thể che giấu được.
Tống Nhất Tự một lần nữa đặt ánh mắt lên tên của mình, còn có một khả năng nữa, đó chính là thật ra bọn họ ở thời điểm hắn mất trí nhớ đã chia tay, Kiều Trì có lẽ muốn giữ hắn lại, lại không nghĩ rằng hắn mất trí nhớ.
Ý nghĩ này hình như hợp lí hơn chút.
Vậy vì sao bọn họ trước đó lại muốn chia tay?
Tống Nhất Tự cảm thấy suy nghĩ của mình đi vào ngõ cụt hoặc bế tắc, có chút bắt đầu để tâm vào chuyện vụn vặt.
Đằng sau truyền đến tiếng mở cửa, Tống Nhất Tự khép kịch bản lại để lên bàn, nghiêng đầu nhìn chỗ khác, Kiều Trì giơ tay cởi dây buộc tóc trên đầu, Tống Nhất Tự để ý thấy cô xoay đầu lại nhìn hắn cười cười, sau đó đi đến chỗ giường ngủ.
Tống Nhất Tự đứng lên cũng vội vàng đi theo, Kiều Trì hất tóc rụng xuống, đang chuẩn bị lên giường nằm, thấy Tống Nhất Tự cũng đến đây, nói: “Anh cũng đi về nghỉ ngơi đi.”
Dứt lời liền chuẩn bị rút vào trong chăn, ngày nóng nằm che kín chăn bật điều hòa đi ngủ, quả thật rất thoải mái!
Tống Nhất Tự không đi, ngược lại đi đến bên giường ngồi xuống. Kiều Trì kỳ quái nhìn hắn: “Còn có chuyện gì sao?”
“Chỉ là muốn ở cùng một chỗ với em.” Tống Nhất Tự vừa nói vừa nhìn cô chăm chú, Kiều Trì chậm rãi ồ một tiếng, yên lặng nhấc chăn lên, vùi mình vào trong chăn.
Tống Nhất Tự nhướng mày, trực tiếp cởi giày ra, sau đó đè chăn nằm xuống.
Kiều Trì cảm giác được bên cạnh hơi trũng xuống, từ trong chăn nhô đầu ra, nhìn thấy lão đại nghiêng người chống đầu nhìn mình.
Còn không đợi Kiều Trì lên tiếng, liền nghe lão đại nhẹ giọng hỏi: “Chúng ta là người yêu đúng không?”
Mặc dù cô rất yên tâm về lão đại, nhưng mà cô nam quả nữ, luôn cảm thấy có chút kỳ quái. Kiều Trì chần chờ một chút, nhẹ gật đầu: “Phải.”
Vừa dứt lời lão đại liền xích lại gần chút, hôn trán cô một cái.
“Sao vậy…” Kiều Trì còn chưa nói xong, cằm của mình bị ngón tay thon dài của lão đại nâng lên, trên môi liền dán một đôi môi ấm áp khác.
Con mắt Kiều Trì chậm rãi trừng lớn, đây không phải là nụ hôn khóe miệng làm cõi lòng áy náy như trước kia, cũng không phải những nụ hôn má ẩn giấu thẹn thùng, đây là miệng chạm miệng cực kỳ mạnh mẽ đó!
Nhưng mà nụ hôn này chỉ chạm vào rồi dừng, Tống Nhất Tự không tiếp tục hôn nữa, hắn buông Kiều Trì ra, lấy tay đang nâng cằm thu về, thay Kiều Trì ém chăn, hắn khàn giọng nói: “Nhắm mắt ngủ đi.”
Kiều Trì đầu óc hỗn loạn, cô mơ mơ màng màng ừm một tiếng, nghe lời nhắm mắt lại.
Vừa nhắm mắt lại, liền lại nghe thấy lão đại nói bên tai cô: “Quay lưng về phía anh đi, anh sợ lát nữa anh không nhịn được lại hôn em.”
Kiều Trì từ từ nhắm hai mắt lưu loát xoay người, vùi đầu vào trong gối, lão đại sao có thể đột nhiên như vậy!
Một chút tâm lý chuẩn bị cũng không có!
Kiều Trì trong chăn lặng lẽ sờ lên trái tim điên cuồng đập của mình, lần đầu Kiều Trì cảm thấy có chút sợ hãi, sợ trái tim nhỏ nhảy một hồi sẽ nhảy luôn ra ngoài.
Đều do Tống Nhất Tự! Đang tốt lành, làm gì vậy!
Tống Nhất Tự nằm thẳng phía sau đKiều Trì, hắn cũng để lòng bàn tay lên lồng ngực của mình, hắn nghĩ, hắn đúng là có rung động và ý nghĩ không an phận với Kiều Trì.
Cho nên mặc kệ Kiều Trì lừa hắn chuyện gì, hắn đột nhiên cảm thấy bản thân cũng có thể tiếp nhận.
Chỉ cần bọn họ có thể dắt tay nhau đến già.
**
Kiều Trì ngồi trên ghế nhỏ nhìn xem nhân viên công tác đoàn làm phim ở trước mặt vòng tới vòng lui, ngáp một cái.
Cũng không biết Tống Nhất Tự đến sân bay hay chưa.
Hai ngày cũng trôi qua thật nhanh, Kiều Trì trong hai ngày này tìm vô số lý do để Tống Nhất Tự ở lại khách sạn, phòng ngừa bị Tống Minh Diệu gặp.
Cũng may Tống Nhất Tự hình như cũng không có ý ra ngoài, hai người làm ổ ở khách sạn ròng rã hai ngày, đến đêm qua, Kiều Trì lưu loát mua vé máy bay buổi chiều cho Tống Nhất Tự bay trở về thành phố C.
Chỉ cần Tống Nhất Tự về thành phố C, hơn nữa không đi loạn xạ, Tống Minh Diệu có lẽ cũng rất khó tra ra được chỗ ở của hắn.
Dù sao thành phố C so với thành phố S còn lớn hơn.
Kiều Trì lấy điện thoại ra, chuẩn bị hỏi thử lão đại đến chưa, vừa ấn mở giao diện, bên kia như tâm linh tương thông, nhắn tin cho cô trước.
*Ủng hộ editor tại wattpad wattpad.com/user/-Tohongmap-
【 Tống Nhất Tự: Lát nữa mưa to, hôm nay máy bay không bay được, bây giờ anh đang trên đường về khách sạn, cỡ mười mấy phút nữa sẽ đến. 】
Kiều Trì ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh trên đầu mình, thấy thế nào cũng không giống trời sắp mưa. Lão đại nói dối cũng phải nghiêm túc một chút chứ!
Học cô một ít này, nói dối mãi cũng sẽ thuận lí thành chương thôi.
Kiều Trì đang muốn nhắn lại lừa ai vậy, bỗng nhiên trên trời có một tiếng vang thật lớn, Kiều Trì ngẩng đầu, trơ mắt nhìn bầu trời lúc đầu còn đang sáng ngời bắt đầu chuyển thành màu đen.
Kiều Trì:… Lợi hại.
【 Ăn Rồi Lại Ăn: Được đó ~ hôm nay em chỉ còn một cảnh thôi, quay xong em sẽ về, em kêu Tiểu Tiểu đến khách sạn chờ anh. 】
Kiều Trì quay xong, quay đầu nói với Tiểu Tiểu đang thu dọn đồ: “Em thu dọn xong thì về khách sạn trước đi.”
Tiểu Nho lấy dù từ trong túi ra, “Có đồ gì cần em về lấy sao?”
“Không phải.” Kiều Trì dừng một chút, mắt nhìn bốn phía sau mới nói: “Máy bay hôm nay không bay được, em cầm thẻ phòng của chị để Tống Nhất Tự ngồi trong phòng chị một lát, sau đó lại thuê phòng cho anh ấy nhé.”
Tiểu Tiểu nhìn hôm nay, nhẹ gật đầu.
Sau khi Kiều Trì sắp xếp xong, đứng dậy đi đến chỗ đạo diễn bên kia, chuẩn bị nhìn tiến độ của Độ Cao và Văn Nguyệt Nguyệt, nếu là bọn họ tiến triển nhanh, có lẽ một giờ sau là cô có thể về.
Bước đến chỗ quay, vừa vặn trông thấy đạo diễn một lời khó nói hết đứng sau dàn máy móc, mà Độ Cao và Văn Nguyệt Nguyệt ngay trước ống kính một người đứng một người ngồi cứng ngắc.
“Đây là sao vậy?” Kiều Trì đi đến chỗ biên kịch Lý Y bên cạnh hỏi, cô hình như còn cảm thấy trong đó có một chút xấu hổ?
“Quay cảnh hôn, đã NG(1) mười mấy lần rồi, đạo diễn Chương tức đến mức muốn thổ huyết.” Lý Y nhỏ giọng trả lời, cô nhìn tổ hợp hai người đang cứng ngắt, thở dài lại nói: “Không biết hai người bọn họ xảy ra chuyện gì, hôm nay tiến độ quá chậm, nếu lại không qua được nữa, chỉ có thể dời cảnh hôn ra sau.”
(1) NG là những cảnh quay phim bị lỗi hay không đạt chất lượng và bắt buộc phải quay lại.
Kiều Trì nhìn sang, Chương Đạo đã cầm kịch bản đi đến trước mặt hai người bọn họ, Kiều Trì thấy thế cũng đi tới.
“Hai người xảy ra chuyện gì vậy? Trước đó không phải đều rất tốt sao? Chẳng phải hôn một cái thôi sao? Cứng ngắc như vậy làm gì? Nguyệt Nguyệt, Độ Cao muốn ăn thịt hay muốn giết cô à? Dáng vẻ sợ hãi của cô là sao đây?”
Đạo diễn Chương nói xong Độ Cao vốn dĩ còn nghiêm mặt liền nhịn không được cười phụt một tiếng.
Chương Đạo trừng mắt liếc hắn một cái, “Cậu cười cái gì mà cười? Cậu cho rằng cậu tốt hơn chỗ nào à? Cái dáng vẻ muốn đi chịu chết kia, tôi thật không hiểu fan của cậu rốt cuộc là coi trọng điểm nào của cậu?”
Độ Cao cũng không giận, sờ lên mặt mình, cười đùa tí tửng nói: “Coi trọng vẻ đẹp của tôi chứ sao.”
Mắt thấy Chương Niên còn muốn nói gì nữa, Độ Cao vội vàng nói: “Nghỉ ngơi mười phút đi, tôi với Nguyệt Nguyệt đi chuẩn bị một chút.”
Văn Nguyệt Nguyệt đi theo nghiêm túc gật đầu nhẹ.
Kiều Trì nghĩ nghĩ, phần diễn của cô là đoạn từ bên ngoài đi vào phân phó nhiệm vụ, cô mắt nhìn Độ Cao và Văn Nguyệt Nguyệt, mở miệng nói: “Nếu không như vậy đi đạo diễn Chương, quay phần diễn của tôi trước, để Nguyệt Nguyệt và Độ Cao tạm hoãn lại?”
Văn Nguyệt Nguyệt và Độ Cao liếc nhau, vội vàng tán đồng nhẹ gật đầu.
Chương Niên lật kịch bản ra nhìn, Lý Y cũng đáp lời nói: “Trước hết quay cảnh sau đi, nếu chờ bọn họ quay cảnh hôn xong, có lẽ trời tối luôn rồi.”
“Được, nghỉ ngơi mười phút, chúng ta quay cảnh sau trước.”
Đạo diễn Chương tựa người vào ghế, ánh mắt của anh kỳ quài len giữa Văn Nguyệt Nguyệt và Độ Cao, hỏi: “Hai người trước đó không phải còn rất ăn ý à? Sao đến cảnh hôn lại chênh lệch như vậy?”
Độ cao cười cười không nói.
Cô gái nhỏ này mặc dù chỉ nhỏ (kém)hơn anh ba bốn tuổi, nhưng tốt xấu gì anh cũng nhìn cô lớn lên, có thể nói là coi như em gái anh, hôn em gái, mặc dù là giả, nhưng trong lòng vẫn rất khó chịu.
Cúi đầu nhìn Văn Nguyệt Nguyệt đang ngồi, có lẽ cô cũng nghĩ như mình.
Lý Y đi theo Chương Đạo, Kiều Trì biết quan hệ giữa hai người, chậc một tiếng, cúi người nói gì đó bên tai Văn Nguyệt Nguyệt.
Văn Nguyệt Nguyệt nghe xong hít sâu một hơi, sau đó hướng Kiều Trì giơ ngón tay cái.
Độ Cao đá đá ghế của Văn Nguyệt Nguyệt, bất mãn nói: “Hai người bọn cô ở ngay trước mặt tôi nói thầm cái gì đấy.”
“Không nói gì cả, chỉ là dạy cô ấy làm sao quay cảnh hôn thôi.” Kiều Trì trả lời.
Độ cao phụt một tiếng: “Một người ngay cả cảnh hôn còn chưa từng quay đi dạy một người cũng chưa quay cảnh hôn bao giờ cách quay cảnh hôn, sao tôi nghe không có tí đáng tin nào vậy?”
Kiều Trì và Văn Nguyệt Nguyệt đồng loạt đảo mắt, không để ý anh.
Đổi quay cảnh khác, tốc độ có thể nói là khá nhanh, ba người đều thể hiện tư thái tốt nhất, sắc mặc Chương Niên đứng phía sau dàn máy móc cũng tốt hơn nhiều.
Anh cầm bộ đàm nói: “Phụ trách ánh sáng, hướng về Kiều Trì một chút đi.”
Người phụ trách ánh sáng cẩn thận từng li từng tí chiếu ánh đèn qua, vốn nên chiếu sau lưng Kiều Trì, không nghĩ tới người phụ trách ánh sáng lại trực tiếp chiếu thẳng vào người Kiều Trì. Đèn loại này chiếu vào người cực kỳ nóng, lông mày Chương Niên vốn đang dãn ra lại nhíu lại, anh lại cầm bộ đàm lên nói: “Phụ trách ánh sáng, chiếu sau lưng Kiều Trì, anh chiếu mặt cô ấy làm gì?”
Người phụ trách ánh sáng hướng Chương Đạo làm động tác xin lỗi, sau đó lại đưa tay xoay giá đỡ đèn.
“Phụ trách ánh sáng không phải lão Hà à?” Chương Đạo nhìn người phụ trách ánh sáng động tác vụng về trầm thấp hỏi một câu.
Lập tức liền có người trả lời: “Lão Hà bị cảm, đây là đồ đệ hắn.”
Chương Đạo nhẹ gật đầu, ra hiệu mình biết rồi.
“Cắt, diễn viên nghỉ ngơi đi.” Chương Đạo cầm loa hô, anh quay người lại kêu mấy người tổ đạo cụ và ánh sáng đi hỗ trợ điều chỉnh.
Kiều Trì vừa nghe cắt, lập tức cúi đầu xuống xoa xoa ánh mắt mình, ánh đèn sáng chói lúc nãy chiếu vào cô, cô như muốn mù luôn.
Độ Cao và Văn Nguyệt Nguyệt còn tốt, hai người một người cõng một người ở trên.
Nghe thấy có tiếng bước chân đi tới, Kiều Trì xoa mắt đi lên phía trước, định nhường vị trí của mình, để thuận tiện cho những người khác điều chỉnh ánh đèn.
Cô đi về phía trước một bước, lại nghe thấy một loạt âm thanh ồn ào, cô đang muốn ngẩng đầu lên nhìn thử, ngay sau đó liền va vào trong lồng ngực của một người, còn không đợi cô kịp phản ứng, người kia một tay ôm eo cô, nhấc cô lên.
Kiều Trì hai chân cách mặt đất, còn không kịp kinh hô một tiếng, một giây sau lưng của mình liền đụng phải giá sách đặt đằng sau.
Đầu của cô đập vào một cái, Kiều Trì đau đến hai mắt nhắm nghiền lại. Mà trên kệ lại có rất nhiều sách, bị hai người đụng mạnh vào, những cuốn sách nặng nề rơi từ trên xuống.
Kiều Trì còn tốt, toàn bộ sách đều đập vào người che cho cô.
Cô nghe thấy bên tai có người kêu lên một tiếng đau đớn.
Là… Tống Nhất Tự?!
Kiều Trì muốn ngẩng đầu nhìn hắn một chút, liền nghe từ vị trí của cô lúc nãy, có âm thanh vỡ vụn phát ra.
Kiều Trì từ khe hở nhìn sang, đèn vừa rồi chiếu vào mình lúc này đã ngã xuống, đập vào góc bàn làm việc, trên mặt đất đều là kính thủy tinh vỡ nát.
Kiều Trì hai mắt có chút phóng đại, nếu như Tống Nhất Tự không cứu được cô, như vậy cô lúc này hẳn là đứng phía dưới đèn, coi như đèn kia không vỡ tan tành, mình cũng sẽ bởi vì nhiệt của đèn làm nóng đến phỏng.
Sách đã rơi xong, giọng Kiều Trì run run nhỏ giọng hô: “Tống Nhất Tự?”
Tống Nhất Tự giơ tay lên sờ đầu cô, nhỏ giọng nói: “Anh ở đây, không sao không sao, đừng sợ.”
Tác giả có lời muốn nói:
Tống Nhất Tự: Thích một người thì không thể giấu được! Nào! Bảo bối! Chúng ta hôn một cái!
Kiều Trì: Né xa ra.
Tôi đến rồi!
Tôi bí từ hôm qua đến hôm nay luôn!
Thực sự là quá tệ!
Cứ viết một chút lại xóa một chút (:з” ∠)
Cho nên hôm nay cũng chỉ viết được có một chương
Tôi còn cần suy nghĩ một chút!
Ngày mai gặp lại mọi người!
Ngủ ngon!
【Chạy lẹ】(*)
(*) Hình minh họa:
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Cực kỳ cảm ơn mọi người đã ủng hộ tôi, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!
___
Anh nhà cứ phải có thứ gì đập vào đầu mới chịu nhớ cơ, may mà lấy lại được trí nhớ chứ không bị ngốc =))
Spoil chương sau một chút cho mọi người:
Cô hoàn toàn không chú ý đến sau lưng mình, ánh mắt Tống Nhất Tự nhìn cô đã thay đổi.
Tống Nhất Tự nhớ lại.
Tất cả đều đã nhớ lại.