Đọc truyện Nhặt Được Lão Đại Mất Trí Nhớ – Chương 24
Edit: Tô
Beta: 豬豬
—-
“Lời thoại này thật khó thuộc.” Độ Cao nằm trên ghế sofa để kịch bản lên mặt.
Kiều Trì và Văn Nguyệt Nguyệt ngồi một bên đang ăn ý đọc kịch bản, Văn Nguyệt Nguyệt nghe thấy nghiêng đầu hỏi: “Còn ổn không? Em thuộc được kha khá rồi nè.”
Độ Cao lấy kịch bản đang che trên mặt ra, nghiêng người liếc cô, cười lạnh một tiếng nói: “Em đương nhiên là thuộc được kha khá, em có muốn xem lời thoại sau này không?”
Văn Nguyệt Nguyệt trầm mặc.
Bộ phim đô thị này có rất nhiều từ ngữ chuyên nghiệp, Văn Nguyệt Nguyệt diễn vai nữ chính ở giai đoạn đầu là bé thỏ trắng thuần khiết, lời kịch tương đối khá đơn giản, nhưng ngay từ đầu nhân vật của Độ Cao và Kiều Trì đều dùng từ vựng chuyên nghiệp, đôi khi cả một trang, đều là lời kịch của một trong hai người bọn họ.
Kiều Trì ngáp một cái: “Tôi thuộc xong rồi.”
Độ Cao và Văn Nguyệt Nguyệt cùng nhìn về phía cô, Kiều Trì đưa tay cầm điện thoại đặt ở trên bàn lên nhìn, lão đại nửa tiếng trước đã gửi tin nhắn cho cô, cô cũng không chú ý đến.
Văn Nguyệt Nguyệt đến gần, trông thấy Kiều Trì nhìn điện thoại sững sờ hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Kiều Trì lắc đầu, tắt màn hình điện thoại để qua một bên nói: “Đã hơn mười một giờ, ngày mai quay buổi đầu tiên rồi, về nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Độ Cao từ ghế sofa ngồi dậy duỗi lưng một cái thầm nói: “Không ngờ nhanh như vậy.”
Anh đứng lên, nhìn Văn Nguyệt Nguyệt còn đang ngồi nói: “Đi nào em gái.”
Văn Nguyệt Nguyệt không phục nói: “Không được gọi tôi là em gái!”
Độ Cao hướng về phía cô làm mặt quỷ, cầm kịch bản đi tới cửa, Văn Nguyệt Nguyệt thấy thế cũng đứng lên, nói tạm biệt với Kiều Trì, nhảy vài bước đuổi theo Độ Cao.
Cửa phòng được đóng lại, Kiều Trì mới cầm điện thoại lên mở ra, lão đại gửi cho cô một tấm hình.
Trong hình là mèo con đang nằm dưới đất bú sữa mẹ.
【 Tống Nhất Tự: Sữa là do anh hỏi nhà bên cạnh, nhà bên cạnh có nuôi mèo, đứa nhóc nhà bên đó còn nói nể mặt con mèo nên muốn hòa giải với anh. 】
【 Tống Nhất Tự: Thấy nhóc ấy tìm cho anh sữa bột và đồ ăn cho mèo, nên anh đồng ý làm hòa.】
Nửa tiếng ngay sau đó lão đại lại gửi tin nhắn cho cô.
【 Tống Nhất Tự: Bảo bối còn chưa xong sao (nghi hoặc) nữ chính này sao có thể chiếm dụng nhiều thời gian của em như vậy(ủy khuất) trong phòng em không phải là còn người khác chứ? 】
Kiều Trì giật mình, lão đại sao nhạy cảm quá vậy?
“Không biết đã đi ngủ chưa.” Kiều Trì lẩm bẩm nói, cô lại liếc mắt nhìn tin nhắn của lão đại, suy nghĩ một lát vẫn quyết định trả lời
【Ăn Rồi Lại Ăn(1): Vừa mới đi, bây giờ chuẩn bị đi ngủ, đại đáng yêu cũng đi ngủ sớm một chút nha! 】
(1)Nickname của nữ chính là 吃吃 (吃: ăn, đồng thời cũng là Trì) mà t thấy tên này dễ xương hơn nên từ nay về sau sẽ là Ăn Rồi Lại Ăn nhé.
【Ăn Rồi Lại Ăn: Ngủ ngon! ZZZzz… 】
Cô đang muốn thoát ra khỏi giao diện, lại nhìn thấy lão đại đang nhập tin nhắn, Kiều Trì đợi một hồi, vốn cho rằng lão đại sẽ nói gì đó, kết quả chờ đến lúc cô tắt đèn lên giường ngủ, lão đại cũng không gửi bất kỳ tin nhắn gì cả.
Chẳng lẽ vừa nãy là cô hoa mắt? Kiều Trì gãi gãi tóc, ngáp một cái, được rồi, hẳn là hoa mắt rồi.
Cô để điện thoại xuống dưới gối, nhắm mắt lại liền mau chóng ngủ say.
**
Mới chớp mắt mà thời gian quay chụp đã đến giữa tháng bảy, Kiều Trì cầm quạt ngồi trên ghế nghỉ ngơi, cô vừa mới kết thúc buổi quay chụp cuối cùng, Kiều Trì bấm ngón tay tính toán, nhiều nhất thì qua nửa tháng là cô có thể hơ khô thẻ tre!
Gần một tháng không nhìn thấy lão đại, Kiều Trì đôi lúc còn nghĩ tới hắn.
Mặc dù mỗi ngày hai người đều nói chuyện trên Wechat, nhưng luôn cảm thấy thiếu chút gì đó.
Kiều Trì mấp máy môi, như vậy là không được, cô chỉ là bạn gái giả của lão đại thôi!
Kiều Trì nháy mắt thanh tỉnh.
“Kiều Trì tỷ, trà sữa của chị.” Tiểu Tiểu đưa trà sữa mát lạnh trong tay đưa cho Kiều Trì đang ngồi, nói: “Chờ chị Nguyệt Nguyệt và thầy Cao quay xong thì hôm nay có thể kết thúc công việc rồi.”
Chỗ tốt của quay phim đô thị là có thể sớm kết thúc công việc, Kiều Trì nhận trà sữa hút một hơi, cảm thấy cả người đều sống lại!
Mùa hè, trà sữa với Coca đá là sự kết hợp đỉnh nhất.
Cũng không biết Tống Nhất Tự ở thành phố C có giấu cô uống cà phê không.
Kiều Trì ngẩn người, gặp quỷ rồi, hôm nay đã xảy ra chuyện gì vậy, sao mà cứ rảnh rỗi là bắt đầu nghĩ vớ vẩn.
Tiểu Tiểu mở quạt nhỏ thổi về phía Kiều Trì, tiếp tục nói: “Vừa rồi đạo diễn nói, hai ngày này thực sự quá nóng, hai ngày sau nhiệt độ sẽ cao hơn nữa, nên quyết định ngày mai quay hết một ngày, sau đó nghỉ ngơi hai ngày để mọi người xả hơi.”
Mắt Kiều Trì sáng rực lên, cô ngửa đầu hỏi: “Thật à?”
Tiểu Tiểu nhẹ gật đầu: “Thật, đạo diễn nói tiến độ quay nhanh hơn so với dự đoán, cho nghỉ hai ngày cũng không chậm trễ gì.”
Mắt Kiều Trì cong cong, ừ một tiếng, trong lòng đã tính xem bay về thành phố C dài bao lâu.
Cô có hơi muốn trở về nhìn mèo con Tống Nhất Tự nhặt về, thật sự chỉ muốn tận mắt nhìn mèo con thôi.
Tuyệt đối không phải muốn gặp Tống Nhất Tự.
“Kết thúc công việc!”
Đạo diễn Chương cầm loa đứng ở chỗ thoáng mát hô, anh vừa ra lệnh xong, Văn Nguyệt Nguyệt và Độ Cao đang đứng dưới ánh mặt trời gay gắt liền phóng tới chỗ cây râm mát của Kiều Trì, Độ Cao còn đoạt quạt điện của Tiểu Tiểu, một tay kéo cổ áo một tay cầm quạt thổi.
“Thật mát.” Độ Cao thở dài một hơi, anh bị phơi muốn khô cả người.
Văn Nguyệt Nguyệt cũng nóng sắp chết rồi, cô nhìn xung quanh một vòng hỏi: “Có thấy trợ lý của tôi không?”
Tiểu Tiểu nhẹ gật đầu: “Cô ấy đi lấy quạt cho cô.”
Vì để mát nhanh hơn chút, các cô đã mua một cái tủ lạnh nhỏ trên mạng, lúc mấy nghệ sĩ quay phim các cô liền bỏ quạt điện vào trong tủ lạnh, chờ nghệ sĩ nghỉ ngơi cầm quạt thổi ra hơi lạnh, cực kỳ dễ chịu.
Văn Nguyệt Nguyệt nhẹ gật đầu, cô nhìn về phía Độ Cao đang cầm quạt, gương mặt hướng về phía anh nở nụ cười.
Độ Cao ai một tiếng, cực kỳ bất đắc dĩ đưa quạt qua.
“Chờ lát nữa ăn tối ra ngoài chơi không? Tôi nghe nói có một trung tâm mua sắm mới mở gần đây, vé phim đang giảm giá.” Độ cao nói, anh nghĩ nghĩ: “Phim mới của tôi mới tuần trước đã được chiếu, nhưng tôi chưa kịp xem, tối nay cũng không có việc gì, tôi mới các cô đi xem phim.”
“Anh đi xem phim của anh còn cần mua vé giảm giá?” Văn Nguyệt Nguyệt không thể tưởng tượng nổi, Độ Cao hừ một tiếng: “Em thì biết cái gì? Cái này gọi là biết tiết kiệm, tôi còn phải để dành cho vợ tôi nữa.”
Văn Nguyệt Nguyệt hứ một tiếng, không trả lời, cúi đầu hỏi Kiều Trì nãy giờ không lên tiếng: “Tối nay cô có đi không?”
Tối qua cô đã đồng ý với lão đại sẽ call video với hắn, Kiều Trì đang muốn từ chối, bỗng nghĩ lại, ngày mai mình cũng về rồi, vậy cho lão đại một kinh hỉ đi.
Kiều Trì nhẹ gật đầu: “Được, khi nào đi thì nhắn tin cho tôi.”
**
“Ông chủ, ngày mai tôi phải đi công tác một chuyến ở thành phố S, phải cỡ một tuần mới có thể về.” Ngụy Duy đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, lại mở túi công văn của mình, lấy một cái USB ra.
Anh đặt USB trên bàn làm việc nói: “Đây là việc điều tra mà trước đó anh kêu tôi đi điều tra, vì việc này khá nghiêm trọng nên tự tôi đã đi thăm dò, khiến thời gian tương đối lâu.”
Tống Nhất Tự hơi nghiêng về phía trước, đưa tay cầm USB, nhẹ nhàng ừ.
“Không khác anh nghĩ là bao, camera xung quanh đều đã bị xử lý, video trong USB là tôi mua lại từ một quầy bán quà vặt, mặc dù camera của quầy đó hơi lệch qua một chút, nhưng cũng có thể thấy rõ.”
Ngụy Duy đã nhìn qua cái video này, khi anh trông thấy ông chủ bị người dùng gậy sắt đập từ phía sau, cả người đều bị dọa muốn đổ mồ hôi lạnh.
Cũng may mệnh ông chủ tốt, nếu một gậy này đập xuống dưới thêm chút nữa, anh cũng không biết còn có thể gặp ông chủ được hay không.
Tống Nhất Tự cắm USB vào máy vi tính, lông mày hơi nhíu chặt, Ngụy Duy lại nói: “Anh yên tâm, tôi đã thông báo với bên ngoài ngoại hình của những người trong video, chỉ cần có tin tức thì tôi sẽ nhanh chóng biết được.”
“Ngày mai cậu muốn đi thành phố S?” Tống Nhất Tự thuận miệng hỏi, hắn di chuyển con chuột mở USB ra, nghe thấy Ngụy Duy xác định mới nói: “Mua cho tôi một vé đi.”
Ngụy Duy có hơi kỳ quái: “Anh cũng muốn đi công tác à?”
“Tôi đi gặp Kiều Trì một chút.” Tống Nhất Tự lạnh lùng liếc mắt nhìn anh, Ngụy Duy thờ ơ a một tiếng, lấy điện thoại ra bắt đầu đặt vé máy bay cho hai người bọn họ.
Tống Nhất Tự đặt ánh mắt vào video, video dài khoảng chừng ba mươi phút, hắn tua qua, rất nhanh liền nhảy tới cảnh hắn bị tập kích, trong đó chỉ có thể nhìn thấy hắn chật vật bị bọn họ vây ở giữa, trong đó có người cầm gậy đánh vào gáy hắn, ngay sau đó hắn liền ngã nhào xuống mặt đất.
Tống Nhất Tự nhìn thấy người cầm gậy đánh mình đi đến bên cạnh hắn, ngồi xổm xuống nhìn một chút, sau đó liền rút lui, không quay đầu liếc hắn một cái.
Tống Nhất Tự thần sắc âm lãnh, hắn kéo thanh tiến trình, xem cảnh mình bị đánh lại một lần nữa.
Ngụy Duy thấp thỏm nhìn sắc mặt ông chủ, Tống Nhất Tự cứ như vậy lặp đi lặp lại nhìn không biết bao nhiêu lần, mới dời ánh mắt khỏi video, hắn trầm giọng nói: “Mặc kệ tốn bao nhiêu tiền và nhân lực, chân trời góc bể cũng phải bắt người tới đây cho tôi.”
Ngụy Duy vội vàng đáp: “Đã cho người đi điều tra rồi, không bao lâu sẽ có hồi âm.”
Tống Nhất Tự ngả người ra sau, nhắm mắt lại, đưa tay đè lên huyệt thái dương, lúc nãy nhìn video khiến hắn luôn có cảm giác gáy của mình còn ân ẩn đau.
Ngụy Duy thấy thế nói: “Vé máy bay tôi đã mua, hiện tại tôi liền trở về sắp xếp hành lý, có cần tôi giúp anh sắp xếp không?”
Tống Nhất Tự nghe vậy, mở mắt ra, ánh mắt nhìn về phía Ngụy Duy nhiều thêm mấy phần quái dị, hắn nói: “Tự tôi sắp xếp.”
Ngụy Duy nhẹ gật đầu, không nói gì, cầm túi đi.
Tống Nhất Tự nghĩ thầm, trước kia hắn thế mà lúc ra ngoài hành lý đều để Ngụy Duy chuẩn bị sao?
Không thể nào?
Tống Nhất Tự sờ sờ hầu kết, hắn rõ ràng sắp xếp hành lý rất tốt, Kiều Trì có một tủ quần áo đều là hắn phụ xếp đây này!
Tống Nhất Tự thực sự nhớ không ra việc làm của mình, liền từ bỏ, ngồi thẳng lên muốn đóng video, lại trông thấy trong video xuất hiện thêm một người.
Đúng là Kiều Trì mà hắn gần đây tâm tâm niệm niệm.
Thần xui quỷ khiến, Tống Nhất Tự kéo thanh tiến trình kéo lên trước một chút, tua qua cảnh đám người kia rời đi.
Khoảng năm sáu phút sau đó, Kiều Trì liền xuất hiện trong video, camera của quầy bán quà vặt quay rõ ràng hướng đi của cô.
Tay Tống Nhất Tự vuốt cằm, hắn nhìn Kiều Trì chạy vội đến bên cạnh mình, nghĩ thầm, khi đó hẳn là khiến cô ấy sợ lắm.
Lại trông thấy Kiều Trì để túi xách qua một bên, nắm cánh tay của hắn muốn đỡ hắn dậy, nhưng thất bại.
Một lát sau, một nhóm người trung niên cầm quạt đi tới, trong lòng hơi hồi hộp, Tống Nhất Tự nhìn thấy trong video Kiều Trì bắt đầu đưa tay lau nước mắt, không bao lâu sau, mấy người trung niên liền nâng hắn dậy, có thể nói là nhấc hắn lên sau đó bước đi như bay mang hắn rời đi khỏi khu vực camera có thể quay.
Tống Nhất Tự nhìn Kiều Trì đang khóc sướt mướt cũng biến mất trong video, lòng có hơi ê ẩm.
Hắn có thể nghĩ ra được lúc đó Kiều Trì bất lực cỡ nào, tứ cố vô thân cỡ nào.
Lập tức hắn nghĩ muốn nhìn thấy Kiều Trì, ôm cô một cái, hôn cô một cái.
Nói xin lỗi với cô, vì đã để cô lo lắng sợ hãi và thương tâm.
Màn hình điện thoại sáng lên, Tống Nhất Tự từ trong suy nghĩ lấy lại tinh thần, hắn cầm điện thoại lên nhìn thoáng qua, Kiều Trì gửi tin nhắn cho hắn.
【 Bảo bối: Tối nay đoàn làm phim mời đi xem phim, không call video với anh được, ngày mai chúng ta hãy gặp nhau nhé (Xin lỗi)(Xin lỗi)! 】
Ngón tay Tống Nhất Tự vuốt vuốt mép điện thoại, hắn có thể tưởng tượng ra ngày mai Kiều Trì trông thấy hắn sẽ kinh ngạc vui mừng như thế nào.
Thần sắc hắn ôn nhu, mở điện thoại ra, trả lời 【 Được, ngày mai chúng ta gặp. 】
Tác giả có lời muốn nói:
Tống Nhất Tự: Bảo bối của tôi lúc đó nhất định là sợ muốn chết!
Kiều Trì: Đúng……vậy……
Tôi đã quay lại rồi đây!
Hai giờ rồi!
Hôm nay về nhà hơi trễ! Cho nên update cũng hơi muộn!
Khôi phục ký ức bắt đầu đếm ngược! 【 ha ha ha ha ha ha ha tôi cười ỉa 】
Cảm tạ đã mua chương ủng hộ!
Mọi người ngủ ngon!
Cảm ơn mấy tiểu thiên sứ đã vì tôi mà tặng phiếu bá vương và tưới dịch dinh dưỡng cho cây của tôi ~
Cảm ơn tiểu thiên sứ đã tặng [ địa lôi ];
Cảm ơn tiểu thiên sứ đã tưới [ dịch dinh dưỡng ];
Cực kỳ cảm ơn mọi người đã ủng hộ tôi, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!
____
Dạo này các tình iu vote/cmt ít làm t buồn quá (“༎ຶོρ༎ຶོ”)
Mà chắc do t ít ra chương quớ ( ͡° ͜ʖ ͡°)