Nhặt Được Lão Đại Mất Trí Nhớ

Chương 16


Đọc truyện Nhặt Được Lão Đại Mất Trí Nhớ – Chương 16

Edit: Tô

– –

Về đến nhà, đèn ở phòng khách sáng trưng, Kiều Trì cũng không trong phòng khách, Tống Nhất Tự đặt đồ ăn đã mua để lên bàn, lấy kem ra, nhìn cái nắp trong suốt của hộp kem.

Đã hơi tan rồi, Tống Nhất Tự vội vàng bỏ vào trong tủ lạnh để cấp cứu hộp kem đang tan.

Hi vọng đến lúc ăn thì cuộc cấp cứu này sẽ thành công.

Hắn đi đến cửa phòng ngủ của Kiều Trì gõ gõ, không bao lâu Kiều Trì với đầu tóc còn ướt mở cửa.

Cô cầm trong tay một cái khăn lông vừa lau khô tóc vừa nói: “Sao anh đi lâu thế?”

“Người hơi đông.” Tống Nhất Tự vươn tay đẩy tóc rơi xuống mặt qua một bên giúp cô, “Đồ ăn vặt em yêu cầu đã đến rồi đây, hi vọng vị tiểu tiên nữ này có thể cho tôi một lời khen ngợi.”

Kiều Trì ho một tiếng, giơ tay khen ngợi hắn, chân thành nói: “Lời khen năm sao, hy vọng không ngừng cố gắng.”

Dứt lời cô liền từ trong phòng ngủ đi ra, hỏi: “Kem của em đâu?”

“Trong tủ lạnh.” Tống Nhất Tự trả lời, hắn nhìn mái tóc còn ướt của Kiều Trì, nghĩ nghĩ liền đi đến phòng mình, lấy ra máy sấy chưa bao giờ dùng tới.

Kiều Trì đã cầm kem ly ngồi trên ghế sa lon, khăn mặt khoác lên trên vai, răng cắn thìa, mở hộp ra, tầng phía trên của kem đã hơi chảy.

Cô cầm thìa chọc chọc kem, còn tốt, phía dưới vẫn ok.

Thật ra cô không quá muốn ăn kem, chỉ là cái cớ để đẩy lão đại đi chỗ khác mà thôi.

Nhưng chờ đến lúc bỏ kem vào trong miệng, Kiều Trì nghĩ thầm, cô vẫn rất thích kem.

Tống Nhất Tự cắm dây điện máy sấy, vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình nói với Kiều Trì: “Bảo bối, lại đây nào.”

Kiều Trì cắn thìa nhìn về phía hắn, nuốt một ngụm nước bọt, lắc đầu từ chối nói: “Lát nữa em tự làm, anh đi tắm trước đi!”

Cô có tài đức gì để lão đại sấy tóc cho.

Tống Nhất Tự không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Kiều Trì, tay vỗ vỗ ghế sô pha.

Không đầy một phút, Kiều Trì cảm thấy hơi sợ, ngoan ngoãn lê dép đi qua ngồi, lão đại lúc này mới nở một nụ cười, mở máy sấy, từng khớp tay rõ ràng như ẩn như hiện ở trên mái tóc đen nhánh của Kiều Trì.

Thân thể Kiều Trì thẳng tắp, cô dùng thìa khuấy khuấy kem. Hai người đều không mở miệng nói chuyện, chỉ có tiếng máy sấy phát ra.


Lão đại thật ôn nhu, làm nhẹ đến mức Kiều Trì tưởng rằng máy sấy đang tự làm việc.

Sấy được bảy, tám phút, lão đại liền tắt máy sấy, hắn giúp Kiều Trì làm thẳng tóc mới mở miệng nói: “Được rồi.”

Kiều Trì lập tức đứng lên, cầm kem ly trở lại vị trí vừa rồi.

Lão đại buông máy sấy xuống, có hơi bất đắc dĩ nói: “Sao anh cứ cảm thấy em có hơi khẩn trương?”

Kiều Trì cắn thìa vô tội nhìn Tống Nhất Tự, thề thốt phủ nhận nói: “Em không có khẩn trương nha, rõ ràng anh mới khẩn trương mà?”

Kiều Trì cảm thấy từ khi mình tới đây, chuyện thuần thục nhất chính là điên cuồng ném nồi(1), sau đó lão đại sẽ buộc phải dỗ dành.

(1):”Ném nồi” là ngôn ngữ mạng, ý chỉ đổ lỗi cho người khác. Trái nghĩa với nó là “Cõng nồi”, ý chỉ nhận tội cho người khác.

Tống Nhất Tự không chấp cô, hắn đi đến chỗ bên cạnh Kiều Trì, mắt nhìn hộp kem trong tay cô hỏi: “Ăn ngon không?”

Kiều Trì nhẹ gật đầu, hai mắt híp lại như trăng liềm: “Ngon!”

“Vậy anh cũng phải ăn mới được.” Ánh mắt Tống Nhất Tự đặt ở tay cầm kem của Kiều Trì, ý tứ cực kỳ rõ ràng.

Kiều Trì nhích qua bên cạnh, cực kỳ thành khẩn nói: “Trong tủ lạnh còn một cái.”

Tôi thật sự không có hiểu ý của lão đại đâu!

Kiều Trì yên lặng nghiêng mình để bảo vệ kem của mình, giống như bất cứ ai giành của cô cô sẽ cắn cho một cái.

“Anh cũng đâu có giành của em.” Tống Nhất Tự lườm cô một cái, cực kỳ thản nhiên.

Kiều Trì bán tín bán nghi nhìn hắn một cái, thấy lão đại xoay người lại cầm điều khiển mở TV, thật sự không có ý muốn cướp kem của cô. Kiều Trì mới yên lòng, một lần nữa ngồi xuống, bây giờ có thể tránh tiếp xúc thân mật với lão đại liền tránh.

Thanh danh lão đại hẳn là phải để cô bảo vệ thật tốt!

Một giây ngay sau đó, cảm giác tay mình chợt nhẹ, Kiều Trì sửng sốt nhìn về phía lão đại.

Không phải nói không giành sao! Lừa đảo! Đồ lừa gạt!

Tống Nhất Tự vẫn vẻ mặt nước chảy mây trôi, hắn đưa tay lấy thìa Kiều Trì đang cầm, thấy Kiều Trì trợn tròn mắt nhìn chằm chằm hắn, đem thìa đặt vào hộp kem, búng trán Kiều Trì, chính khí lẫm liệt nói: “Tin lời đàn ông chỉ có ăn *******, ăn ***(2).”

(2) Thật ra chỗ này là câu khác, nó là 男人的嘴,骗人的鬼, mà t không biết nên dịch sao, nên xin mạn phép làm một câu thô tục như này.

Kiều Trì vạn vạn không ngờ tới lão đại lại có thể nói như vậy, còn trông như đó là dĩ nhiên!


Lúc cô không ở nhà lão đại đã coi mấy cái kỳ quái gì vậy!

Sau đó trơ mắt nhìn lão đại từng thản nhiên ăn từng miếng từng miếng hết cả hộp kem, hoàn toàn không có một chút cảm giác áy náy!

Trên TV đang phát tin tức tài chính và kinh tế, nhưng lực chú ý của lão đại tất cả đều ở trên người Kiều Trì, Kiều Trì tức giận ngồi bên cạnh, ngón tay chọc chọc ghế sô pha, giống như đang phân vân có nên giận dỗi hắn hay không.

Bảo bảo thật…

Tống Nhất Tự duỗi đầu lưỡi liếm môi mỏng, thật ngây thơ và đáng yêu mà.

Người ưu tú với người ưu tú đúng là nên ở chung một chỗ, hắn và Kiều Trì quả thực là một cặp đôi hoàn hảo!

Hắn hơi ngồi thẳng lên, duỗi cánh tay dài khoác lên vai Kiều Trì, sau đó nhẹ nhàng kéo về phía mình, Kiều Trì còn chưa phản ứng kịp, đã ở nằm trong ngực của lão đại. Cổ của cô gối lên cánh tay lão đại, cô cứng ngắc quay đầu, đập vào mắt là cái cằm và yết hầu gợi cảm của Tống lão đại.

Tống Nhất Tự dùng thìa múc một miếng kem, hai mắt xem tivi, tay lại hết sức tự nhiên đưa thìa tới bên miệng Kiều Trì.

Kiều Trì nhìn kem ở gần miệng, cà lăm nói: “Tự, tự nhiên em không muốn ăn nữa, anh, anh ăn đi.”

Sau đó muốn giãy dụa muốn ngồi dậy, phòng khách quá nguy hiểm, cô phải trốn vào phòng ngủ mới được.

Không ngờ cánh tay mà lão đại đặt lên vai cô lại giống như quả núi đè vậy, giam cô lại một chỗ không đi đâu được. Tống Nhất Tự cúi đầu xuống nhìn Kiều Trì, kỳ quái hỏi: “Tại sao lại không muốn ăn nữa?”

Rõ ràng mới vừa rồi còn tức giận vì bị giành hộp kem mà.

Kiều Trì nhắm mắt nói: “Thì tự nhiên không muốn ăn.”

Cô cũng không thể nói với lão đại, thật ra hai chúng ta không phải người yêu, làm như vậy là không được.

Lão đại cảm thấy con gái thật đúng là sáng nắng chiều mưa, hắn nghĩ nghĩ thu thìa về, Kiều Trì im lặng nhẹ nhàng thở ra.

Cô dự định sẽ giằng co lần nữa, lại nghe thấy lão đại nói.

“Bảo bối.”

“Hả?”

Ngay sau đó bị nhét kem vào miệng.


Kiều Trì ngẩng đầu trừng mắt nhìn, Tống lão đại trầm thấp cười, vuốt vuốt đầu cô, thu thìa về hỏi: “Ăn ngon không?”

“Ngon.” Kiều Trì xấu hổ cúi đầu xuống, không cần soi gương cô cũng biết mặt mình đỏ hết cả lên rồi.

Không ngờ là, lão đại nhẹ nhàng nói: “Bảo bối, em đỏ mặt chuyện gì vậy?”

Kiều Trì giống như bị đạp trúng đuôi mèo, bỗng nhiên tránh khỏi sự giam cầm của Tống Nhất Tự, từ trên ghế salon đứng lên có chút thẹn quá hoá giận phản bác: “Anh mới đỏ mặt ấy!”

Lão đại vừa cười vừa giơ tay lên sờ mặt mình, cực kỳ vô tội nói: “Không có nha.”

Sau đó nhìn Kiều Trì tiếp tục nói: “Nếu không em sờ thử? Anh thật sự không có đỏ mặt.”

… Lão đại thật đúng là lão đại, mất trí nhớ mà vẫn là một cao thủ thả thính.

Kiều Trì nói không lại hắn, chân bôi dầu quyết định chuồn đi.

Trước khi Kiều Trì vào phòng còn nghe thấy lão đại nói: “Anh thật sự không đỏ mặt mà.”

Phiền chết! Ai quan tâm anh đỏ mặt hay không!

Phòng ngủ phát ra tiếng đóng cửa, lão đại ngồi ở trên ghế sa lon rốt cuộc nhịn không được, cười đến khóe mắt chảy cả nước mắt.

**

Trời vừa rạng sáng, Kiều Trì từ trên giường đứng lên, nghiêng người mở đèn bàn ra, đầu óc còn chút choáng váng dụi dụi con mắt, xuống giường, đeo dép lê đi ra ngoài phòng ngủ.

Cô có một giấc mơ, trong mơ lão đại đã lấy lại trí nhớ và không nhớ ra cô, dù cô có cố gắng gọi tên hắn cỡ nào, lão đại vẫn không động đậy, thậm chí còn để thủ hạ ném cô ra!

Thật là quá đáng!

Nhưng trong mơ Kiều Trì cũng không thể phân biệt được, rốt cuộc quá đáng là do lão đại quên mất cô hay là lão đại kêu thủ hạ ném cô ra.

Hiện tại ngẫm lại, nhất định là do ném cô ra!

Kiều Trì mở đèn phòng khách lên, đi tới chỗ rót nước, uống một ly nước lớn, mới ép cảm xúc trong giấc mơ vừa nãy xuống, cô đặt ly lại chỗ cũ, vừa ngáp vừa đi trở về, ánh mắt vô ý nhìn lại phát hiện cửa phòng lão đại mở.

Cô nghĩ nghĩ, rón rén đi qua muốn đóng cửa lại giúp, vừa đi vào lại nghe thấy trong phòng phát ra tiếng của lão đại.

Cô mím môi một cái, mượn ánh sáng trong phòng, lão đại đang nằm trên giường lật qua lật lại ngủ không an ổn, cô trầm thấp kêu một tiếng: “Tống Nhất Tự?”

Lão đại không trả lời.

Kiều Trì đẩy cửa ra đi đến bên giường lão đại, mở đèn bàn lên, lúc này mới thấy rõ trên mặt lão đại đều là mồ hôi.

Cô đưa tay đẩy vai Tống Nhất Tự, nhưng hắn vẫn yên lặng ở trong mơ không tỉnh lạ, hắn nhíu mày, hai tay cũng nắm chặt chăn mỏng, Kiều Trì phát hiện sắc mặt lão đại có chút khó coi, bờ môi khô trắng bệch.

Kiều Trì ngập ngừng vươn tay ra sờ lên trán hắn, phát hiện trán Tống Nhất Tự nóng hổi.


Hình như là sốt rồi?

Kiều Trì thu tay lại chà xát cánh tay có hơi lạnh của mình, đứng dậy tìm tới điều khiển điều hòa trong phòng lão đại, nhìn số độ phía trên, 16 độ.

Này là lão đại muốn bị chết cóng hả?

Kiều Trì tắt điều hòa, mở cửa sổ đang đóng chặt ra để thông gió.

Quay trở lại phòng khách lấy hòm thuốc ra, lắc lắc nhiệt kế rồi bỏ dưới nách lão đại, đợi năm phút sau, Kiều Trì lấy ra xem, 38°.

Đúng là sốt thật rồi.

“Tống Nhất Tự, Tống Nhất Tự.” Kiều Trì lại kêu vài tiếng, xác định là không dậy mới bất đắc dĩ đứng dậy, lấy khăn mặt trong phòng tắm ra lau mặt và cánh tay của lão đại, lại tìm trong hòm thuốc, cuối cùng lấy ra một miếng dán hạ sốt dán lên trán lão đại.

Làm xong xuôi, cũng đã hết nửa tiếng.

Kiều Trì ngồi ở bên giường, lúc này cô đã hoàn toàn thanh tỉnh, cô cầm ly nước ấm lên uống một ngụm.

Đặt cái ly ở trên tủ đầu giường, đứng lên kéo chăn của lão đại ra, sau đó cẩn thận đắp lại.

Sau khi mồ hôi ra hết, sẽ tốt hơn rất nhiều.

Lại không ngờ lão đại cực kỳ không an phận, Kiều Trì vừa bỏ tay ra khỏi chăn, một giây sau tay lão đại đã nhấc lên kéo chăn ra.

Kiều Trì lại nhẫn nại đắp lại cho hắn…

Lặp đi lặp lại mấy lần Kiều Trì đã hoàn toàn bó tay.

Cô nghiêm túc ngồi xếp bằng bên cạnh giường, phần thân trên hơi nghiêng về phía trước, sau đó hai tay giữ thật chặt chăn của lão đại.

Lão đại bất lực vùng vẫy mấy lần, mí mắt giật giật, giống như muốn tỉnh lại.

Nhưng Kiều Trì cũng không phát hiện, cô thở dài, quay đầu nhìn đồng hồ ở tủ đầu giường, đã ba giờ rồi.

Kiều Trì nhỏ giọng thầm thì nói: “Thật không nghe lời.”

Kiều Trì một lần nữa xoay đầu lại, đối diện với ánh mắt mơ hồ của lão đại.

Lão đại chỉ im lặng nhìn cô.

___

Truyện của t đã được 10k view rồi 🙆🏻‍♀️

Tuy là vẫn còn rất nhiều sai sót nhưng cảm ơn mọi người đã ủng hộ.

Để chúc mừng truyện được 10k view, t sẽ ra liên tục 3 chương liền nếu chương này có 200 vote nhé ❤️


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.